Chọn số ba, Giang Bắc Nhiên lắc đầu nói:
"Không cần cám ơn ta, ngươi nghĩ tại sao ta xuất hiện kịp thời như thế? Kỳ thật tại lúc ngươi rời khỏi khách sạn ta đã bắt đầu đi theo ngươi, sở dĩ không ngăn ngươi lại là muốn ngươi ăn chút đau khổ."
Phương Thu Dao nghe xong sững sờ, nàng vốn cho rằng hiện tại bản thân thụ thương, xem như lừa nàng, sư huynh cũng sẽ an ủi nàng vài câu trước, nhưng không ngờ đối phương vẫn nói chuyện nghiêm khắc như thế.
"Ta. . ."
Phương Thu Dao nhất thời nghẹn lời, không biết nên trả lời thế nào.
"Mau uống thuốc đi, sau hai canh giờ chúng ta sẽ bắt đầu khởi hành."
Giang Bắc Nhiên nói xong thì đẩy cửa rời khỏi phòng.
Nghe tiếng cửa phòng đóng lại, trong nháy mắt Phương Thu Dao xụ xuống, quay đầu nhìn về phía Liễu Tử Câm:
"Tử Câm tỷ. . . Có phải ta rất đáng ghét không?”
Liễu Tử Câm cũng không ngờ sư huynh lại giáo huấn đúng lúc Thu Dao đang hư nhược thế này, nàng sửng sốt nửa ngày mới lên tiếng:
"Sao lại thế, tỷ tỷ đau lòng ngươi còn không kịp nữa là, đến, trước tiên uống thuốc trước đi."
"Thế nhưng sư huynh hắn. . ."
"Đừng thế, hiện tại Giang sư huynh đang giận ngươi, ngươi nhìn đi, trên đường đi hắn tận tình nói với chúng ta nhiều như thế, một câu ngươi cũng không nghe lọt tai, khắp nơi chống đối hắn, hắn còn. . ."
Nói được nửa câu, Liễu Tử Câm đột nhiên phát hiện hốc mắt Phương Thu Dao ứa nước.
"Ấy ấy, đừng khóc, đừng khóc, là tỷ tỷ nói nặng, kỳ thật ngươi chỉ cần nhận ra chuyện này, về sau từ từ thay đổi, Giang sư huynh chắc chắn sẽ không hung dữ với ngươi vậy nữa đâu."
Phương Thu Dao nghe xong thì dùng tay lau nước mắt, gật đầu nói:
"Ừm. . . Hiện tại ta thật sự hối hận, sư huynh nói không sai, dưới núi đúng là nguy hiểm quá, ta rõ ràng muốn giúp họ nhưng họ lại mắng ta, hại ta, ta. . ."
Mắt thấy Phương Thu Dao lại tủi thân đến sắp khóc, Liễu Tử Câm gấp rút rót một chén trà rồi ngồi ở mép giường nói với Phương Thu Dao:
"Được rồi, trước đừng nói mấy chuyện này nữa, uống thuốc đi, đừng để trễ giờ xuất phát, nếu không Giang sư huynh lại giận ngươi đó.”
Nghe được câu sau, Phương Thu Dao tranh thủ uống Thanh Tâm Đan vào bụng.
"Đến, uống nước."
Liễu Tử Câm đưa chén trà tới trước mặt Phương Thu Dao.
Phương Thu Dao đầu tiên là sửng sốt, sau đó mới lên tiếng:
"Đan dược sư huynh cho ta có cỗ thanh hương rất dễ ngửi.”
"Thanh hương?"
"Ừ! Không tin Tử Câm tỷ ngửi thử đi."
Phương Thu Dao thở ra một hơi.
Liễu Tử Câm ngửi xong thì hoảng sợ nói:
"Thật nha, mùi rất giống Sương Diệp Hoa."
"Hơn nữa. . . Ta nuốt vào xong thì cảm thấy thoải mái hơn."
Phương Thu Dao xoa bụng, mặt mày kinh hỉ.
Trước khi dùng Thanh Tâm Hoàn, nàng luôn cảm thấy buồn nôn, không có sức làm gì cả, bây giờ thì cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều rồi.
"Cho nên ngươi mới không muốn uống trà?"
Phương Thu Dao gật đầu:
"Ừ, mùi vị rất thơm, ta muốn lưu lại trong miệng lâu hơn một chút.”
Liễu Tử Câm nghe xong thì cười một tiếng, đặt chén trà qua một bên, đắp kín mền cho Phương Thu Dao rồi nói:
"Vậy ngươi hảo hảo lại nghỉ ngơi một lúc đi."
Vào lúc Liễu Tử Câm chuẩn bị đứng dậy rời đi, Phương Thu Dao đột nhiên vươn tay giữ vạt áo nàng lại.
"Hả? Sao thế?"
Liễu Tử Câm quay đầu lại hỏi.
"Tử Câm tỷ. . . Ngươi ở bên cạnh ta một lát được không, ta. . . ta có chút sợ."
Nhìn khuôn mặt nhỏ khẩn trương của Phương Thu Dao, Liễu Tử Câm lần nữa ngồi lại bên giường, giữ chặt tay nàng an ủi:
"Đừng sợ, về tới đây là không sao rồi."
Liễu Tử Câm cảm giác được tay Phương Thu Dao có chút lạnh, nàng vừa xoa vừa nói sang chuyện khác:
"Nhưng mà Giang sư huynh thật sự rất lợi hại, giống như không có gì hắn không biết vậy."
"Đúng vậy, đúng vậy."
Phương Thu Dao liên tục gật đầu như gà con mổ thóc, sau đó nhỏ giọng nói:
"Tử Câm tỷ, ngươi có phát hiện không, từ khi chúng ta đeo mũ rơm cùng vải bạt sư huynh cho, người khác không còn chú ý tới chúng ta nữa."
"Đương nhiên a, chỉ là hình như Giang sư huynh không thích người khác tìm hiểu bí mật của hắn, cho nên ngươi đừng hỏi thì tốt hơn."
"Ừ, ta đã rõ."
Phương Thu Dao gật đầu, như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lời nói đến khóe miệng lại nuốt trở vào.
Rốt cuộc thực lực sư huynh mạnh cỡ nào. . .
Phương Thu Dao hiểu rất rõ sự khác biệt giữ mình và đao khách hôm qua, chỉ sợ đao khách đã đột phá Luyện khí, thuộc về cấp bậc Huyền Giả.
Nhưng sư huynh có thể nhẹ nhàng cứu nàng đi ngay trước mắt đối phương không chỉ dựa vào làn khói đen kia.
Thế nhưng sư huynh có vẻ rất kiêng kị có người biết điểm này, cho nên Phương Thu Dao bèn quyết định không nói.
Thấy Phương Thu Dao đột nhiên im lặng, Liễu Tử Câm cười nhẹ, nắm tay nàng rồi nói:
"Ngủ một hồi đi, lát nữa còn phải lên đường đó."
"Vâng. . . Cám ơn ngươi, Tử Câm tỷ."
Phương Thu Dao nói xong chậm rãi nhắm mắt lại.
Hai canh giờ trôi qua rất nhanh, Giang Bắc Nhiên đúng giờ gõ cửa phòng Liễu Tử Câm các nàng.
Tiếng kẹt kẹt vang lên, Liễu Tử Câm đẩy cửa ra, hành lễ với Giang Bắc Nhiên:
"Sư huynh, chúng ta đã chuẩn bị xong."
Giang Bắc Nhiên nhìn thoáng qua trong phòng, phát hiện Phương Thu Dao đã thay quần áo xong, cũng đã đội mũ rơm lên.
"Còn khó chịu gì không?"
Giang Bắc Nhiên mặt không đổi sắc nhìn về phía Phương Thu Dao.
Phương Thu Dao lắc đầu:
"Không có, thuốc sư huynh cho rất hữu dụng."
“Ừ, vậy chuẩn bị lên đường đi."
Lúc này, ba tỷ muội Ngu gia cũng bước khỏi phòng, thấy Giang Bắc Nhiên thì cùng nhau hành lễ:
"Chào sư huynh."
Giang Bắc Nhiên lạnh nhạt nhìn các nàng gật đầu, trong lòng hết sức tò mò.
Hôm qua tỷ muội Ngu gia cũng không phàn nàn gì về gian phòng cả, ba người cứ thế ngủ qua một đêm.
Chẳng lẽ trong Càn Khôn giới của các nàng có một cái giường?
Có điều hắn cũng không quá hiếu kỳ, Giang Bắc Nhiên nhìn chung quanh một chút rồi nói với năm sư muội:
"Nếu chuẩn bị xong thì lên đường đi."
"Vâng!"
Năm thanh âm đồng loạt vang lên.
Hở?
Ba tỷ muội Ngu gia cùng nhìn về phía Phương Thu Dao, cảm thấy kỳ lạ sao hôm nay đối phương không náo loạn nữa, rõ ràng hôm qua nàng ấy không để ý tới sư huynh cơ mà.
Nghi hoặc qua đi, ba tỷ muội hai mặt nhìn nhau, sau đó cùng nhìn về phía Giang Bắc Nhiên và Phương Thu Dao, lộ ra vẻ mặt chẳng khác gì nhau.
Ta rất tò mò nhá!
. . .
Xuống lầu tính tiền xong, Giang Bắc Nhiên dẫn theo năm sư muội rời khỏi Lạc Hà trấn, đi đến Tập Phú thôn.
Vào giữa trưa, khách sạn Hà Bay vẫn đón khách như thường, mấy tên tiểu nhịn bận rộn phục vụ, đem mỹ vị đưa lên bàn cho khách nhân.
Đoàn Nhân Kế đang uống rượu quay đầu thấy được thân ảnh quen thuộc thì bị hù cho bỏ cả chung rượu xuống, đi tới trước mặt đối phương, cúi đầu hô:
"Trần gia, được ngài đại giá quang lâm tới tiểu điếm, đây đúng là vận may của chúng ta a.”