Xông ra khỏi phòng nhỏ, vẻ mặt Giang Bắc Nhiên chấn động, hắn phát hiện khói đen cuồn cuộn chung quanh gần như che khuất tầm mắt mình. Điều này khiến hắn không khỏi cảm thấy choáng váng, hắn vốn cho rằng hầm mỏ nổ, nhưng mà hiện tại hình như là có người phóng hỏa đốt rừng thì phải! ?
Suy nghĩ một phen, Giang Bắc Nhiên vội chạy về phòng nhỏ, lấy một cái khăn thấm ướt nước. Khói thật sự quá lớn, nếu tùy tiện xông vào khói đen, hắn sợ bản thân chưa kịp trốn xuống núi đã bị sặc chết.
Dùng khăn lông ướt bịt miệng mũi lại, Giang Bắc Nhiên không kịp làm cân nhắc thêm gì khác, bắt đầu phi nước đại xuống núi!
Nhờ có làm khói đen cuồn cuộn yểm hộ, Giang Bắc Nhiên chạy thẳng một đường chạy, trên đường không đụng phải bất kỳ giám sát nào.
Chẳng lẽ đi cứu hỏa hết rồi?
Dù không biết vì sao lại thành dạng này, nhưng cũng không trở ngại việc tâm tình Giang Bắc Nhiên ngày càng tốt, bước chân ngày càng nhẹ và nhanh. Chọn ban thưởng ít nhất quả nhiên không sai, rốt cục hắn cũng chạy thoát khỏi địa phương quỷ quái này.
Ngay lúc này, Giang Bắc Nhiên đang chạy thì đụng phải một người.
Tên lỗ mãng kia đầu tiên là sững sờ, sau đó quát lớn nói:
"Con chó này! Ngươi muốn trốn!?"
Toang!
Nhìn đại đao sáng loáng, ngay cả tránh Giang Bắc Nhiên cũng không kịp tránh, chỉ có thể ôm đầu ngồi xuống, trong lòng mất hết can đảm.
Một giây. . . Hai giây. . . Ba giây đi qua, Giang Bắc Nhiên đang thầm mắng hệ thống hố mình thì phát hiện bản thân hình như. . .không bị thương?
Nuốt nước miếng một cái, Giang Bắc Nhiên lấy dũng khí ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện giữa ngực đối phương có một cái lỗ lớn. Gã ho ra mấy ngụm máu rồi ngã xuống đất.
Chết. . . Chết rồi!?
Đối với người chết, Giang Bắc Nhiên không sợ chút nào. Dù sao hai tháng nay làm việc trong hầm mỏ, hắn đã gặp chuyện này rất nhiều. Người chết ở đó còn thảm hơn ở đây nhiều.
Điều khiến hắn kinh ngạc là vì sao đối phương bỗng dưng lại như vậy.
"Tiểu huynh đệ, ngươi không sao chứ?"
Vào lúc Giang Bắc Nhiên không biết nên làm sao bây giờ, một bàn tay đột nhiên đụng vào vai hắn, hù hắn suýt chút nữa té ngửa xuống đất.
"Ai!?"
Giang Bắc Nhiên vừa hô vừa quay đầu lại, chỉ thấy một nam tử mặc bạch y tung bay mỉm cười đứng phía sau mình.
Đối phương có có mái tóc đen bóng, dày và thẳng, lông mày sắc nét hơi xếch lên, đôi mắt thanh mảnh với con ngươi đen sắc sảo, môi mỏng mím nhẹ, đường nét góc cạnh, dáng người cao nhưng không gồ ghề. Toàn thân tràn đầy khí chất.
Đồng thời, ba lựa chọn xuất hiện trước mặt Giang Bắc Nhiên.
[Một: Hô to: "Ngươi không được qua đây a!". Thưởng: Ly Hỏa Long Ngâm (Hoàng cấp thượng phẩm).]
[Hai: Quay người tiếp tục chạy xuống núi. Thưởng: Thập Tam Tiết Liên Tử Thương (Hoàng cấp hạ phẩm).]
[Ba: Hô lên: "Đại hiệp cứu ta". Thưởng: +1 điểm kỹ nghệ cơ bản ngẫu nhiên.]
Không chút do dự, Giang Bắc Nhiên trực tiếp lựa chọn số ba, thâm tình hô lên:
"Đại hiệp. . . Cứu ta!"
Phối hợp với con mắt bị khói hun đỏ cùng hàng nước mắt lăn dài, bây giờ trông Giang Bắc Nhiên muốn bao nhiêu đáng thương có bấy nhiêu đáng thương.
Nhìn thấy Giang Bắc Nhiên quả quyết kêu cứu như thế, nam tử áo trắng hơi sửng sốt, dù sao hắn ta vừa giết người trước mặt đối phương. Đại đa số người từng được hắn ta cứu đều sẽ kêu đừng giết ta, đừng giết ta rồi liên tục lùi về sau.
Cho nên hắn ta mới cố tình cười một cái, sợ hù tới Giang Bắc Nhiên, nhưng hiện tại xem ra lá gan của thiếu niên trước mắt có vẻ lớn hơn hắn ta tưởng.
"Được rồi, hiện tại ta dẫn ngươi xuống núi."
Nói xong, nam tử áo trắng nâng Giang Bắc Nhiên lên.
Sau này, chờ Giang Bắc Nhiên được an trí tốt, hắn mới dần biết rõ chân tướng chuyện hôm chạy trốn ấy.
Nam tử áo trắng cứu hắn gọi là Lục Bạch Quy, là đệ tử của Quy Tâm tông, lần này hắn ta dẫn theo mấy vị sư đệ sư muội xuống núi làm nhiệm vụ thí luyện, nội dung nhiệm vụ thí luyện là tiêu diệt mỏ quặng bên cạnh Lăng Mậu phong.
Nhưng vì các đệ tử hắn ta dẫn đi quá mức tự phụ, cảm thấy người trên núi chỉ là người bình thường, thế nên không thông báo cho Lục Bạch Quy mà tự động giết tới Lăng Mậu phong, kết quả bị đám giám sát kia phát hiện nên trực tiếp mở đại trận thủ sơn ra, khiến cả tòa núi đều bị thiêu đốt.
Theo Lục Bạch Quy nói, đại trận thủ sơn này vô cùng ác độc, tác dụng chủ yếu của nó không phải chống lại ngoại địch mà muốn một mồi lửa thiêu đốt sạch sành sanh các vết tích trên núi, không thể điều tra được gì nữa.
Nghe tới đây Giang Bắc Nhiên không khỏi cảm thấy hoa cúc mát lạnh, nếu lúc ấy hắn lựa chọn đợi trong phòng hoặc đi cứu hỏa, đoán chừng đã oẳng luôn rồi.
Ngay sau đó là những lựa chọn đơn giản liên tiếp khác giúp Giang Bắc Nhiên thuận lợi được Lục Bạch Quy tiến cử là đệ tử của Quy Tâm tông, từ đây mới coi như có chỗ đặt chân.
…
Quay lại hiện tại, Giang Bắc Nhiên cảm khái:
"Năm đó nếu không có Lục sư huynh, chỉ sợ đệ đã sớm chết trên Lăng Mậu phong rồi."
Lục Bạch Quy mỉm cười lắc đầu:
"Là sư huynh không tốt, khiến đệ nhớ lại chuyện không vui, ta tự phạt mình một chén."
Nhìn Lục Bạch Quy một hơi uống cạn ly Hàn Xuân Tửu trước mặt, Giang Bắc Nhiên cầm lấy món quà:
"Sư huynh, khiến huynh tốn kém rồi."
"Lại khách khí với sư huynh, đệ nói xem, có nên phạt đệ một chén không?"
"Vâng, nên phạt, nên phạt."
Giang Bắc Nhiên cười, cũng một hơi cạn sạch chén Hàn Xuân Tửu của mình.
"Mau mở ra xem có thích không."
"Sư huynh tặng, đệ khẳng định rất thích."
Giang Bắc Nhiên vừa nói vừa mở túi ra, lấy một cái gương đồng hình tròn cầm trên tay.
"Đây là. . . Hộ tâm kính!?"
Giang Bắc Nhiên vui vẻ nói.
"Ừm, phẩm chất không cao, chỉ đến thượng phẩm, đệ lấy mà dùng. Chờ lần sau ta tới Lư gia trang xem có cái khác tốt hơn không.”
"Sư huynh, chuyện này, hộ tâm kính thượng phẩm đã tốt lắm rồi, đệ nhận mà còn thấy ngượng đấy."
Sau khi tới Quy Tâm tông, Giang Bắc Nhiên mới biết vì sao mấy phần thưởng Hoàng cấp năm đó lại có nhiệm vụ khó và cực kỳ bi thảm tới vậy. Tại Huyền Long đại lục này, Hoàng cấp là pháp bảo đã có linh tính, người bình thường nghĩ cùng đừng nghĩ, một chút tông phái cấp thấp thậm chí còn dùng làm bảo vật trấn phái.
Vừa biết được những thông tin này, Giang Bắc Nhiên thật rất muốn bắt hệ thống tới hỏi một chút, đến cùng nó có thù oán gì với hắn, tại sao lại muốn dồn hắn vào chỗ chết thế này.
Bởi vì pháp bảo đẳng cấp Thiên, Địa, Huyền, Hoàng thực sự quá cao, đừng nói người bình thường không rớ tới nổi, dù là đệ tử đại tông môn cũng đừng hòng.
Cho nên dưới Thiên, Địa, Huyền, Hoàng vẫn có các vũ khí, áo giáp do danh gia chế tạo, phân biệt là phàm phẩm, lương phẩm, thượng phẩm, cực phẩm cùng tuyệt phẩm.
Mà thượng phẩm đã coi như không tệ rồi, đệ tử tông môn dùng làm quà thật sự là ra tay xa xỉ.
"Đừng nói vậy, sư huynh tặng đệ hộ tâm kính kỳ thật cũng có phần muốn cảm tạ đệ. Bình Oanh Hương Hoàn đệ cho ta lần trước hiệu quả rất tốt, là do chính đệ tự mình luyện chế?”
"Ừm."
Giang Bắc Nhiên gật đầu, không tính giấu giếm làm gì.
"Cái kia, sư đệ, đệ thật đúng là thiên phú dị bẩm a. Nếu không để ta giới thiệu đệ tới Nhung Thảo đường? Dù sao đệ cũng không muốn luyện công, nếu có thể đột phá trên phương diện luyện đan, nói không chừng về địa vị thăng tiến còn nhanh hơn ta nữa."