Giang Bắc Nhiên tìm một chỗ có địa thế bằng phẳng rồi lấy đồ từ trong Càn Khôn giới ra cho mấy sư muội tự hạ trại.
Đây đều là lần đầu năm nữ hài ngủ ngoài trời, trong lòng khó tránh khỏi có chút hưng phấn. Ngu Quy Thủy nhìn mấy miếng vải lớn trên mặt đất rồi nói với những người khác:
"Nếu không dựng một cái lều lớn chút đi, ban đêm ngủ cùng nhau.”
"Được, được."
Phương Thu Dao lập tức hưởng ứng. Liễu Tử Câm nghe xong cũng nhẹ gật đầu, biểu thị đồng ý. Nhưng một canh giờ trôi qua, Giang Bắc Nhiên đã nhóm xong lửa chuẩn bị nấu cơm mà năm sư muội vẫn đang loay hoay tìm cách dựng lều.
"Kỳ quái. . . Ta nhớ rõ ràng lều vải dựng như vầy mà, sao không đứng lên được nhỉ?”
Ngu Quy Chủy ôm một khúc khổ to kỳ quái mà nói.
"Nếu không. . . Hỏi sư huynh xem sao?"
Ngu Quy Miểu theo bản năng nhìn về phía Giang Bắc Nhiên.
"Nhưng. . . "
Ngu Quy Chủy có chút muốn nói lại thôi. Trong quá trình này, năm sư muội đã có chút hiểu về tính tình của sư huynh. Đó là sư huynh không chủ động chỉ mà các nàng tới hỏi sẽ phải ăn mắng. Lúc này Liễu Tử Câm mở miệng nói:
"Cứ thế này chỉ sợ ban đêm chúng ta không có chỗ ngủ mất, ta đi hỏi sư huynh một chút.”
"Không được!" Ngu Quy Thủy đột nhiên hô lên: "Như vậy hoài quá không công bằng với Tử Câm tỷ ngươi, chúng ta không thể cứ mãi núp sau lưng ngươi được, lần này cứ để ta.”
"Không sao a, kỳ thật sư huynh cũng không nghiêm khắc như các ngươi nghĩ đâu, ta. . ."
"Không được, lần này nhất định phải để ta đi."
Ngu Quy Thủy nói xong thì đi về phía Giang Bắc Nhiên.
"Hai!" Liễu Tử Câm vừa tính ngăn nàng lại thì thấy Ngu Quy Chủy cùng Ngu Quy Miểu nắm lấy tay mình:
"Lần này cứ để tỷ tỷ đi thôi, Tử Câm tỷ, ngươi chờ ở đây là được rồi.” "Này. . . Vậy được rồi."
Liễu Tử Câm nói xong thầm thất vọng ngồi xuống.
"Đùng!"
Giang Bắc Nhiên bẻ gãy một cái nhánh cây ném vào đống lửa, hắn cảm giác được Ngu Quy Thủy đang tới gần, không ngẩng đầu lên mà hỏi:
"Trước khi xuống núi, lễ đường không dạy các ngươi cách dựng lều à?”
"Có. . . Từng có."
Ngu Quy Thủy cúi đầu hồi đáp. Dù ngữ khí của Giang Bắc Nhiên không nghiêm khắc nhưng đối với Ngu Quy Thủy từ nhỏ đến lớn bên tai chỉ toàn âm thanh lấy lòng thì loại ngữ khí phê bình khiến nàng thật mất mặt, vì vậy cứ đứng đó mà không hỏi được gì.
"Nói đi, không hiểu chỗ nào."
"Những đống đồ kia quá nhiều, chúng ta không phân ra được cái nào là cái nào hết.”
"Được rồi, vậy ta sẽ dạy các ngươi một lần."
Giang Bắc Nhiên nói xong thì đứng lên, đi về phía các nàng. Kỳ thật Liễu Tử Câm các nàng không dựng được lều vải cũng nằm trong dự liệu của Giang Bắc Nhiên, vì lều vải của thế giới này thật sự rất phức tạp, khác hẳn với loại của hiện đại. Giang Bắc Nhiên đi tới bên cạnh đám Liễu Tử Câm, bắt đầu giảng giải và chỉ dạy năm sư muội dựng được nửa cái lều.
"Đa tạ sư huynh."
Nhìn lều vải lớn trong chớp mắt đã được dựng gần xong, năm sư muội vui vẻ nói tiếng cám ơn với Giang Bắc Nhiên.
Trong đêm, cơm nước và luyện công xong xuôi, Giang Bắc Nhiên ngồi bên đống lửa, nói với đám sư muội:
"Đi ngủ đi, ta gác đêm giúp các ngươi."
Năm sư muội nghe xong thì cùng hành lễ với Giang Bắc Nhiên: "Thật cảm tạ sư huynh, sư huynh ngủ ngon."
Sau đó không kịp chờ mà đều chui vào trong lều vải. Nghe âm thanh cười nói truyền ra từ trong trướng bồng, Giang Bắc Nhiên không khỏi cười lắc đầu, các nàng nào giống ra ngoài lịch luyện, rõ ràng là ra ngoài du lịch mà. Bất quá tính theo tuổi tác, năm cô nương này cũng xem như vừa lên cấp 3 ở hiện đại, hồn nhiên ngây thơ một chút cũng rất bình thường.
Nhưng mãi cho đến giờ Sửu, tiếng vui đùa trong lều vải vẫn không đình chỉ, Giang Bắc Nhiên đành phải nhắc nhở:
"Muộn rồi, nhanh nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải đi đường đấy."
"Vâng."
Trong lều vải truyền đến tiếng trả lời thống nhất của năm sư muội. Giang Bắc Nhiên hài lòng gật đầu, lần nữa quay lại ngồi lên ghế đẩu, thêm củi cho đống lửa, tiếp đó nghiên cứu thêm việc nâng cấp Mẫn Nhiên sáo trang.
Sau thời gian một chén trà, trong lều lại truyền lên tiếng nói nhỏ của Ngu Quy Thủy:
"Ta ngủ không được."
"Ta cũng vậy!"
Ngu Quy Chủy là người đầu tiên hưởng ứng. Ngay sau đó, ba nữ hài còn lại cũng nhao nhao biểu thị bản thân ngủ không được.
"Vậy chúng ta trò chuyện tiếp một chút đi?" Ngu Quy Thủy đề nghị.
"Thế nhưng sư huynh sẽ mắng đó!" Ngu Quy Miểu nhỏ giọng đáp.
"Hay là chúng ta xích lại gần nhau hơn, nhỏ giọng trò chuyện thôi. Như vậy sư huynh sẽ không nghe được đâu."
"Ý kiến hay!"
Lời đề nghị của Ngu Quy Thủy nhanh chóng được tất cả các nữ hài tiếp nhận, rất nhanh năm người đã ngồi thành một vòng tròn.
"Thế này hẳn không sao đâu nhỉ?" Năm sư muội nói xong thì nhìn nhau cười.
Ngu Quy Miểu quay đầu mắt nhìn bóng dáng sư huynh hằn lên lều, phát hiện hắn không có động tĩnh gì thì đề nghị:
"Cái kia, nếu sư huynh không nghe được thì không chúng ta tâm sự về huynh ấy đi?"
"Được nha!" Ngu Quy Chủy dẫn đầu đồng ý, trực tiếp mở lời: "Các ngươi nói xem, đến cùng hôm qua có phải sư huynh phá trận không?"
Ngu Quy Thủy nghe xong nói ngay: "Không thể nào, không lẽ các ngươi vẫn tin lời sư huynh nói, là trận pháp tự hủy à?”
"Ta không có!" Ngu Quy Chủy lập tức phản bác: "Ta chỉ muốn xác nhận lại một chút, xem có mọi người nghĩ giống nhau không.”
"Xuỵt, nói nhỏ chút."
Vì ngữ khí Ngu Quy Chủy quá kích động nên bốn nữ hài lập làm thủ thế im lặng với nàng.
"Úi." Ngu Quy Chủy vội gật đầu, sau đó lại hỏi: "Vậy các ngươi nói xem, sư huynh phá trận như thế nào? Ta trước kia nghe cha nói qua vào trận về sau muốn phá trận nhưng so sánh tại ngoài trận phá trận muốn khó hơn mấy thành."
"Đúng vậy a, trận kia lợi hại thật, vào đó không bao lâu ta đã cảm thấy choáng đầu."
Phương Thu Dao nghe xong nói tiếp: "Ta cũng vậy, cũng không biết trận pháp kia thế nào mà càng chạy đầu càng choáng, trong lòng ngày càng lo sợ.”
Ngu Quy Miểu gật đầu: "Hôm qua ta thật sự rất sợ, nếu không có sư huynh, chỉ sợ bây giờ chúng ta đã rơi vào trong tay đám tặc nhân kia."
"Đúng vậy, cho nên quay trở lại vấn đề, đến cùng sư huynh làm sao phá trận được? Ta nhớ sư huynh là đệ tử Lam Tâm đường? Dạy trận pháp không phải là Tinh La đường à? Với lại. . ."
Ngu Quy Chủy đột nhiên kéo dài thanh âm: "Hình như sư huynh cái gì cũng biết cả, các ngươi có phát hiện không, giày và mũ sư huynh chuẩn bị cho chúng ta cũng rất đặc thù, đây là lần đầu tiên ta ra đường mà không bị ai chú ý tới.”
"Ta đã sớm phát hiện."
Bốn nữ hài còn lại đồng thanh đáp.
"Không chỉ có vậy thôi đâu." Phương Thu Dao vừa định bổ sung một chút chuyện đêm đó sư huynh cứu mình nhưng suy nghĩ một hồi vẫn không nói ra mà sửa lời:
"Ta cảm thấy tám phần đan dược kia cũng là sư huynh tự luyện, đan dược bình thường không có mùi thơm đó."
Sau khi Ngu Quy Thủy nghe xong thì nhìn về phía Phương Thu Dao:
"Nói đến hương, Bách Hoa Mật sư huynh nhưỡng thật thơm quá, hai ngày nay ta không muốn tháo vải bạt ra luôn.”
Năm người cứ thế không ngừng nói về chuyện hai ngày nay của Giang Bắc Nhiên. Cuối cùng Ngu Quy Miểu tổng kết lại:
"Rõ ràng sư huynh lợi hại như vậy, sao chúng ta nhập tông lâu thế mà chưa từng nghe thanh danh của hắn nhỉ?"
Ngu Quy Chủy nghe xong đầu tiên là vụng trộm nhìn thân ảnh Giang Bắc Nhiên trên lều, sau đó mới nhỏ giọng nói:
"Nếu không. . . Chúng ta trực tiếp tới gặp huynh ấy hỏi đi?"