Ban đêm dần buông xuống, vì không có ánh đèn điện nên Tập Phú thôn chẳng khác nào bị ngâm vào mực nước, đưa tay không thấy năm ngón, khác hẳn sự phồn hoa và ồn ào của chợ đêm Lạc Hà trấn.
Trong vùng đen kịt này, một bóng người lộn vòng vào tường viện, quen thuộc đi tới cửa sau nhà này.
Cẩn thận từng li từng tí xuyên thủng tầng giấy của cửa sổ, bóng người rút một cây ống trúc bên hông ra cắm vào đó.
"Phù~"
Thổi nhẹ một hơi, sương mù màu xám thông qua ống trúc tràn vào không gian tối đen.
Qua chừng năm phút sau, bóng người vụng trộm mở cửa sổ lộn vào phòng, hành động nước chảy mây trôi không chút chững lại. Sau khi đi ra, trong lòng là một nam hài chừng 3 tuổi.
Trên nóc nhà cách đó không xa, Phương Thu Dao kinh ngạc nhìn toàn bộ quá trình, cố cắn đầu lưỡi mới nén không hỏi, sư huynh, sao ngươi biết hôm nay hắn nhất định sẽ tới nhà này trộm hài tử!?
Tiếp đó thân ảnh kia chạy khỏi Tập Phú thôn, Giang Bắc Nhiên vẫy tay với năm sư muội, sau đó cùng nhau lặng lẽ đuổi theo.
Đây cũng là kế hoạch của Giang Bắc Nhiên, đợi tội phạm gây án sẽ trực tiếp đuổi tới hang ổ đối phương, như vậy nhanh hơn nhiều, cũng là cách phá án có chi phí thấp nhất.
Vài lúc tên trộm tiến vào thôn trang, Giang Bắc Nhiên đã phát hiện ra, chỉ là một người bình thường không tu luyện. Vì thế chỉ cần sáu người họ bảo trì khoảng cách, che giấu khí tức sẽ không sợ bị phát hiện.
Có điều dù tên trộm này không tu luyện nhưng tốc độ rất nhanh, vẻn vẹn chỉ một chén trà đã chạy khỏi mười dặm, chui vào một rừng cây.
Đám Giang Bắc Nhiên lập tức đuổi theo, dù trong rừng có lùm cây và cây cối che chắn nhưng vì họ đã khóa chặt khí tức kẻ trộm nên muốn đuổi theo đối phương cũng chẳng khó gì cho cam.
Hả? Khí tức đã biến mất?
Vào lúc Giang Bắc Nhiên lách qua một cây đại thụ, chuẩn bị đuổi theo tiếp thì bỗng không thấy khí tức kẻ trộm đâu nữa.
Đám Liễu Tử Câm cũng thế, họ nhao nhao dừng bước, mờ mịt nhìn về hướng Giang Bắc Nhiên.
"Hẳn chúng ta đã lạc vào trận pháp rồi."
Giang Bắc Nhiên quan sát chung quanh rồi đáp.
"Vào trận?"
Phương Thu Dao kinh ngạc:
"Có người bày trận pháp trong rừng cây?"
"Ừ."
Giang Bắc Nhiên gật đầu nhặt một viên đá ném về nơi xa.
"Sư huynh, bây giờ chúng ta nên làm gì?"
Liễu Tử Câm hỏi theo thói quen.
"Vào trận pháp của người khác rồi thì phải phá trận thôi, trong các ngươi có ai am hiểu trận pháp không?"
Năm sư muội cùng nhau lắc đầu.
Thủy Kính đường chuyên về âm luật, không dạy trận pháp, cho nên về phương diện này có thể nói là họ dốt đặc cán mai.
"Vậy xong rồi, ta cũng không biết phá trận , chờ ở đây tới khi chết đói đi."
"Hả!?"
Năm sư muội cùng kinh hô:
"Sư huynh, ngươi vậy mà không biết trận pháp?"
"Có gì kỳ quái đâu, ta là đệ tử Lam Tâm đường, không học trận pháp."
Phương Thu Dao nghe xong không khỏi lầm bầm, Lam Tâm đường cũng có dạy bện dây cùng y thuật đâu.
"Trận pháp này. . . hẳn do đám trộm kia tạo ra nhỉ?”
Ngu Quy Thủy thay hai muội muội hỏi, giờ phút này nàng thật có hơi sợ.
"Điểm này thì không cần hoài nghi, nếu không phải họ, kẻ trộm vừa rồi sao có thể nhẹ nhàng rời khỏi trận pháp.”
Kỳ thật Giang Bắc Nhiên không ngờ một đám buôn người lại có người biết bày trận. Phải biết, học vấn về trận pháp tương đối cao thâm, trong số những người tu luyện có rất ít người am hiểu trận pháp.
Chẳng qua Giang Bắc Nhiên không lo lắm. Dù sao nếu có cao nhân ở đây, hệ thống sẽ nhảy ra nhắc nhở hắn, một khi không có chứng tỏ chẳng phải vấn đề gì lớn.
Lúc này, Phương Thu Dao suy tư một lúc rồi nói:
"Nếu tặc nhân có thể rời đi, vậy chỉ cần chúng ta tìm được lộ tuyến chính xác hẳn cũng có thể xông ra ngoài a?"
Giang Bắc Nhiên nghe vậy thì vui mừng nói:
"Thông minh, vậy chúng ta chia nhau ra tìm, dù sao cũng tốt hơn đứng nguyên tại chỗ chờ chết."
Thì ra sư huynh cũng biết khen người à.
Phương Thu Dao có chút đắc ý nghĩ.
Sau khi chia đường cho năm sư muội xong Giang Bắc Nhiên tự chọn một hướng rồi đi.
Đỗ. . . Sinh. . . Giáp Thìn, phối hợp Xung, Phụ, Anh. . . Ù uây, cũng được đấy, kinh trập một bảy bốn, không ngờ kẻ trộm biết bày Dương Độn Cửu Cục, là Nhiếp Tâm Trận Tiểu Lục Thừa.
Quan sát bố trí chung quanh của trận xong, Giang Bắc Nhiên nhanh chóng nhận ra trận pháp tặc nhân này bày, trong lòng có hơi kinh ngạc, hắn vốn cho rằng đây chỉ là mê trận bình thường, không ngờ lại là Nhiếp Tâm Trận có thể xem như khá cao minh.
Chỉ tiếc người bày trận thực sự quá non, vận dụng Kỳ Môn Độn Giáp không đủ thuần thục, cho nên chỉ đây chỉ là trận pháp thứ phẩm mà thôi.
Nếu đây là Nhiếp Tâm Trận Tiểu Lục Thừa hoàn chỉnh, Giang Bắc Nhiên tin chỉ cần hắn vừa vào trận sẽ bị câu hồn đoạt phách ngay.
Giang Bắc Nhiên tiện tay nhặt một cục đá nhỏ trên đất lên, nhắm chuẩn vị trí Đoái trên một thân cây rồi bắn tới.
Phốc một tiếng, một tổ chim theo đó bị phá hủy, hù cho Ngu Quy Chủy đang tìm đường phía dưới vội ôm đầu ngồi chồm hổm trên mặt đất hô:
"Sư. . . Sư huynh! Có bẫy rập, vừa rồi có bẫy rập muốn giết ta."
Sau khi Giang Bắc Nhiên nghe được thì trả lời:
"Không sao đâu, cẩn thận một chút là được, không mất mạng đâu."
Ngu Quy Chủy nghe vậy thật muốn đi đánh Giang Bắc Nhiên hai quyền, vừa rồi ngay cả bị công kích từ đâu nàng cũng chẳng biết, rõ ràng đó là ám khí rất lợi hại, nếu đánh trúng người nàng, chỉ sợ sẽ bị thương nặng a.
Nghe được muội muội mình bị đánh lén, Ngu Quy Thủy hô:
"Nhị muội, mỗi bước đều phải chú ý một chút, nơi này chắc chắn rất nguy hiểm."
"Biết rồi."
Ngu Quy Chủy lên tiếng xong thì đi về phía trước dò đường.
Sau khi đánh rụng tổ chim, căn cứ vào sự cải biến của trận pháp, Giang Bắc Nhiên xem sơ bộ liền hiểu rõ cách bày pháp, tiếp đó hắn móc một cái chuông từ trong Càn Khôn giới ra, lắc hai cái.
"Loảng xoảng ~"
"Loảng xoảng ~ "
Nghe được âm thanh kim loại vang lên, Phương Thu Dao cách đó không xa rút Bạch Hồng Kiếm ra và rống:
"Đạo chích phương nào! Có bản lĩnh thì ra chính diện đánh một trận đi!"
Thế nhưng nàng cầm kiếm nửa ngày cũng không thấy bóng ai, sau đó nhỏ giọng hỏi:
"Sư huynh, vừa rồi là thanh âm gì a?"
"Ta cũng không rõ, đại khái là oan hồn đòi mạng đi, ngươi từng nghe qua quỷ lắc chuông chưa? Chính là thanh âm này."
Phương Thu Dao nghe vậy thì bị hù đến khuôn mặt nhỏ trắng bệch, vội vàng ngồi xổm xuống, nhỏ giọng cầu xin:
"Vô Lượng Thiên Tôn phù hộ, phù hộ... Hu hu hu."
Nghe Phương Thu Dao khóc oà lên, Giang Bắc Nhiên thiếu chút cười phun cơm, hắn thật không ngờ Phương Thu Dao chính khí lăng nhiên lại sợ quỷ như vậy.
Cùng lúc đó, ba lựa chọn nhảy lên.
[Một: Tiến lên ôm Phương Thu Dao an ủi bảo nàng đừng sợ. Thưởng: Toái Tinh Long Chưởng (Địa cấp trung phẩm)]
[Hai: Nói cho Phương Thu Dao trên thế giới này không có quỷ. Thưởng: Di Bộ Hoán Hình (Hoàng cấp trung phẩm)]
[Ba: Chế giễu Phương Thu Dao có lá gan nhỏ như vậy. Thưởng: Một điểm kỹ nghệ cơ bản ngẫu nhiên]