Sau hai canh giờ, hoàn thành cả chục nhiệm vụ, Giang Bắc Nhiên mới vừa lòng thỏa ý quay lại khách sạn.
Không phải hắn ngại điểm số quá nhiều, mà từng có lần trong một ngày hắn phát động hơn ba mươi mấy lựa chọn, sang hôm sau hắn đi nữa thì chẳng có nhiệm vụ lựa chọn nào.
Việc này khiến Giang Bắc Nhiên vốn xem hệ thống như một loại chốt bảo hiểm cảm thấy bất an, ròng rã cả ngày hắn đều ở trong phòng chẳng đám ra ngoài. Mãi tới ngày tiếp theo hệ thống mới hồi phục như cũ, cũng giúp hắn hiểu rõ bản thân không thể làm quá, nếu không “người ta” bãi công đó nha.
Mặt khác, đêm nay hắn không chỉ thu hoạch được điểm cộng mà còn có được hiểu biết sơ bộ về thế lực hắc ác tại Lạc Hà trấn này.
Trước khi xuyên qua, Giang Bắc Nhiên rất sùng bái những đại hiệp trừ gian diệt ác, hành hiệp trượng nghĩa trong tiểu thuyết võ hiệp. Về sau, hắn đột nhiên phát hiện những đại hiệp này đôi khi cũng chẳng khác gì xã hội đen.
Đại hiệp chân chính vì nước vì dân, không cầu hồi báo có không? Đương nhiên có, nhưng vô cùng vô cùng hiếm.
Rất nhiều đại hiệp động tí là lập bang phái, còn hay kết làm huynh đệ khác họ, tạo thành một cỗ thế lực, trong mắt những thế lực này không có quốc pháp, chỉ có quy tắc giang hồ, nếu có người dám làm trái những quy tắc này, lập tức có người tự xem mình như phán quan, đến giải quyết.
Sau khi loại thế lực này khuếch trương đủ lớn sẽ trở nên vô cùng mạnh.
Trong đó còn thế lực giống như tà giáo trong mắt quan phủ và chính phái, hoặc giả sẽ trở thành tông tộc cùng gia tộc hài hiệp lớn mạnh.
Mà tộc trưởng của những tông tộc, gia tộc này chính là lão đại, gia pháp là bang quy, tất cả bang chúng tựa như người một nhà, vinh nhục cùng hưởng.
Bất luận là tà giáo hay đại tộc hào hiệp, trong đó chưa bao giờ thiếu cao thủ, dù sao không phải ai tu luyện cũng cố gắng vì hồi báo xã hội, tạo phúc cho người dân.
Đại đa số chỉ vì tư dục thôi.
Cho nên, một vài côn đồ ở tiểu trấn bị ngươi đánh có khả năng cao là người của một bang phái hay giáo chúng nào đó.
Sau đó bất thình lình sẽ có người gặp ngươi và hô:
"Thù này nhất định phải báo!”
Những bang phái này coi trọng nhất là mặt mũi, dù ngươi đánh thành viên vòng ngoài của họ, kéo tám trăm năm cũng không tới thì họ vẫn sẽ dốc toàn lực trả thù ngươi, chỉ vì ngươi đã vả mặt bang phái họ.
Cho nên mỗi khi Giang Bắc Nhiên tới nơi mới, hắn đều điều tra về các thế lực nơi đây, đề phòng có chuyện xảy ra.
Quá trình điều tra cũng rất đơn giản, chỉ cần tới bất kỳ quán rượu nhà trọ này, không lâu sau sẽ nghe được tên côn đồ nào cao giọng la lên, "hôm nay bang xxx chúng ta bao hết, hoặc là tại địa giới này, ai dám không cho XX hội chúng ta mặt mũi?"
Tỷ như một quán rượu Giang Bắc Nhiên vừa đi ngang qua, hắn nghe được một hán tử say rượu hô:
"Huynh đệ, ngươi yên tâm, tại Lạc Hà trấn này, ngươi chỉ cần báo danh hào Mã Đại Cước của Hoàng bang ta ra, ai cũng sẽ cho ngươi ba phần mặt mũi."
Cái tên Hoàng bang này Giang Bắc Nhiên từng nghe được không ít lần khi xuống núi, là bang phái mới ra được trong mấy năm gần đây, nghe nói trong phái có cao thủ cấp bậc Đại Huyền Sư, cho nên tốc độ phát triển tương đương nhanh.
Kiếm đủ điểm cộng, cũng có thêm tin tình báo, Giang Bắc Nhiên lập tức quay về khách sạn.
Đóng cửa lại, thắp đèn dầu, Giang Bắc Nhiên lấy mấy cây cỏ u la trong Càn Khôn giới ra.
Cả ngày hôm nay, biểu hiện của Mẫn Nhiên sáo trang không tệ, năm sư muội hoàn toàn không gây nên bất kỳ chú ý gì, cho nên Giang Bắc Nhiên quyết định tiếp tục hoàn thiện bộ đồ này, tăng cường thêm tính năng ẩn tàng của nó.
Vừa nghiên cứu một chút đã đến đêm khuya, nhìn hơn mười mấy cái mũ rơm trên bàn, Giang Bắc Nhiên lâm vào trầm tư, nghĩ xem nên thêm chức năng gì vào.
"Oáp~"
Nghĩ đi nghĩ lại, Giang Bắc Nhiên ngáp một cái, cảm giác buồn ngủ đánh úp tới, hắn cất đồ vào Càn Khôn giới, quyết định để mai rồi nói tiếp.
Sau khi nhai một viên Khẩu Hương Hoàn cho chính mình đặc chế, hắn súc miệng rồi nằm lên giường, bỗng ba lựa chọn của hệ thống nhảy ra.
[Một: Trực tiếp đi ngủ. Thưởng: Đấu Chuyển Tinh Di (Địa cấp trung phẩm).]
[Hai: Đi căn dặn các vị sư muội không nên chạy loạn lần nữa. Thưởng: Kim Xà Cầm Hạc Quyền (Huyền cấp trung phẩm).]
[Ba: Ra cửa khách sạn bí mật quan sát. Thưởng: Một điểm kỹ nghệ cơ bản ngẫu nhiên.]
Ban thưởng Địa cấp trung phẩm trực tiếp đánh tan cơn buồn ngủ của Giang Bắc Nhiên, ngủ ngủ cái quần què! Quả quyết lựa chọn số ba, Giang Bắc Nhiên lấy một bộ y phục dạ hành trong Càn Khôn giới ra và mặc vào, mở cửa sổ, đi tới cửa khách sạn.
Không đến mười phút, Giang Bắc Nhiên đã thấy một bóng dáng đi ra từ trong khách sạn, là Phương Thu Dao vốn phải ngoan ngoãn đợi trong phòng, có điều may mà nàng ta vẫn mặc Mẫn Nhiên sáo trang.
Hầy. . . Nha đầu này quả nhiên là bom hẹn giờ cỡ lớn nhất.
Giang Bắc Nhiên vốn cho rằng buổi chiều hắn đã thức tỉnh con hàng này, nàng sẽ từ từ tiêu hóa, nhưng hiện tại xem ra, tiêu hóa cái cục cớt…
Sau khi ngó dáo dác ra phía vài lần, phát hiện không ai chú ý tới mình, Phương Thu Dao bắt đầu nghênh ngang rời khỏi khách sạn, tới chỗ sạp hàng tào phớ bị lật tung ban ngày.
Đồng thời, trước mặt Giang Bắc Nhiên lại xuất hiện ba lựa chọn.
[Một: Bắt Phương Thu Dao về khách sạn. Thưởng: Thanh Vân Vũ (Huyền cấp thượng phẩm).]
[Hai: Để Phương Thu Dao ý thức được sự tồn tại của ngươi, tự giác trở về phòng. Thưởng: Yến Vĩ Thần Thương (Huyền cấp hạ phẩm).]
[Ba: Lặng lẽ đi theo nàng. Thưởng: Một điểm kỹ nghệ cơ bản ngẫu nhiên.]
Thấy ba lựa chọn này, Giang Bắc Nhiên hơi suy tư một chút liền hiểu rõ ý của hệ thống .
Đây là muốn nha đầu này bị xã hội dằn mặt một lần?
Giang Bắc Nhiên nhún nhún vai, cảm thấy cũng không tệ, thế là chọn số ba, lặng lẽ nhảy lên nóc nhà đi theo Phương Thu Dao.