"Lão đại, chính là bọn họ."
Trước cửa một cửa hàng, Điền Thử dẫn theo đám Hạt Tử tìm được nơi đoàn người Lịch Phục Thành một đoàn người.
Ừm. . . Sáu người, đều đội nón cỏ, mang giày cỏ, nữ nhân nhìn cũng rất thuận mắt, đều là người xứ khác, hoàn toàn giống y như Tam ca đã nói.
Hạt Tử gật gật đầu rồi quay lại nói với Đại Lăng: "Ngươi và Tri Ngưu ở đây canh chừng, ta đi bẩm báo Tam ca."
"Được, yên tâm giao cho chúng ta."
Đại Lăng vỗ ngực đảm bảo.
Gật gật đầu, Hạt Tử liền quay người lẫn vào trong đám người từ từ rời đi.
Thời gian một chén trà rất nhanh trôi qua, trong một đại trang viên ngoài trấn, Hạt Tử báo ám hiệu liền được cho vào.
"Tam ca, đã tìm được."
"Ồ?"
Sắc mặt Trần Nguyên Châu có chút ửng hồng, phun một ngụm trọc khí màu xanh ra:
"Xác định?"
"Hết thảy sáu người, đều đội nón cỏ, mang giày cỏ, giống y như ngài miêu tả."
"Rất tốt."
Trần Nguyên Châu đứng lên sửa sang mái tóc có chút tán loạn, nhét cái gì đó vào ngực:
"Đi, dẫn ta đi nhìn một chút."
"Vâng, mời ngài."
Thông qua mấy ám hiệu liên lạc đặc thù, Hạt Tử dẫn Trần Nguyên Châu tới chợ phiên trên thôn trấn, thuận lợi tìm được Đại Lăng cùng Tri Ngưu.
"Tam ca/ Tam ca."
Tri Ngưu cùng Đại Lăng vừa thấy được Trần Nguyên Châu liền vội hành lễ.
"Người đâu?"
Trần Nguyên Châu hỏi. Tri Ngưu đáp:
"Đã vào cửa hàng rau, Điền Thử ở bên trong theo dõi rồi.”
Trần Nguyên Châu gật gật đầu, trực tiếp đi vào cửa hàng rau, thấy được sáu người Lịch Phục Thành.
"Sư huynh, rau ngâm này trông ngon quá, chúng ta mua một chút ăn thử đi."
"Được, ta thấy cũng không tệ."
Sau khi chọn một vò rau ngâm, đoàn người Lịch Phục Thành vội rời khỏi cửa hàng. Vào lúc lão bản chuẩn bị thu tiền thì nghe được thanh âm vang lên:
"Chờ chút."
Lão bản bị dọa, có vẻ không vui ngẩng đầu, nhưng vừa thấy người tới là ai thì vội đổi lại thành bộ dáng tươi cười nói:
"Thì ra là Trần gia quang lâm, không đón tiếp từ xa, không đón tiếp từ xa."
"Bớt nói nhảm đi, giao số tiền đồng mấy người kia vừa đưa cho ngươi đây.”
Lão bản nghe xong thì trong lòng có chút lộp bộp, nhưng không chút do dự lập tức dùng hai tay dâng tiền ra:
"Chỉ có nhiêu đây thôi ạ, Trần gia ngài cất kỹ."
Trần Nguyên Châu tiện tay cầm tiền đồng lão bản đưa, ánh mắt lóe lên.
Quả nhiên là Tam Bảo Tiền của địa khu Hoài Nam.
Xác định xong, Trần Nguyên Châu ném đồng tiền lại cho lão bản, trừng mắt liếc đối phương một cái:
"Đừng nói với bất luận kẻ nào từng gặp ta, nếu không kết quả thế nào ngươi tự hiểu."
Nói xong hắn quay người rời khỏi cửa hàng. Điền Thử đứng phía sau tiến tới vỗ lên bàn vừa làm động tác nắm đấm vừa quát:
"Nghe thấy không lão gia hỏa, dám nói ra ngoài. . ."
Lão bản không hiểu sao tự nhiên bị uy hiếp thì liên tục gật đầu. Sau khi hai tên sát tinh đều rời đi, hắn mới thở dài, cảm thấy phía sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi.
"Có việc gì thế này. . ."
Trần Nguyên Châu rời khỏi cửa hàng, tìm tới đám Hạt Tử mà nói:
"Đi tìm đám người đó, theo dõi đi.”
"Vâng, ta lập tức đi làm."
Hạt Tử nhanh trí gật đầu, cấp tốc quay người rời đi.
Dù lúc này Trần Nguyên Châu đã có bảy phần xác định nhóm người trước mắt này chính là cao thủ Cố Lâu Thanh từng gặp kia, nhưng để nắm chắc hơn, hắn lựa chọn thử một lần. Trước đó Cố Lâu Thanh có nói trong nhóm người kia có tiểu cô nương trúng chiêu quỷ khóc bà.
Sau một nén nhang, đám người Lịch Phục Thành đang tìm khách sạn để ở thì nghe được tiếng ồn ào phía trước.
"Ầm!"
"Bang!"
"Uỳnh!"
Âm thanh bàn ngã, chén dĩa bị vỡ liên tiếp vang lên.
"Ôi! Võ gia! Ngài đừng đập, đừng đập! Tiểu nhân lạy ngài! Van xin ngài."
"Mẹ nó! Cái tiệm hạt vừng này cũng dám làm ăn buôn bán tại đây. Để gia trừ hại vì dân cho Lạc Hà trấn này! Phi! Gian thương."
Nói xong, tên Võ gia kia một cước đá ngã cái bàn lớn.
Mà lão bản trừ hung hăng dập đầu cầu xin tha thứ thì không làm được gì nữa.
Đám Lịch Phục Thành thấy cảnh này thì nhướng mày, Đường Thính Song sau lưng hắn tức giận, mắt phượng trợn lên, nếu không phải trước đó thiếu chủ đã dặn phải khiêm tốn, nàng đã sớm xông lên.
Lịch Phục Thành suy nghĩ một lúc, sau trận chiến hôm bữa, vết thương của Đường Thính Song còn chưa khỏi vậy còn chưa khỏi hẳn vết thương, vừa chuẩn bị kêu mọi người rời đi. Hắn chợt nhớ tới cây mà Vương huynh từng nói.
"Các ngươi có thể an toàn từ Hoài Nam một đường đến Giang Bắc, thật sự cho rằng là bản sự của mình đủ lớn sao?"
Nghĩ đến đây, Lịch Phục Thành đột nhiên nói:
"Thính Song, Tiểu Nghê, các ngươi đi lên hỗ trợ."
Đường Thính Song nghe xong thì sững sờ, tuy thế vẫn nhướng mày, cao hứng nói:
"Được!"
Sở dĩ Lịch Phục Thành đưa ra quyết định này là muốn xác định một chút, đến cùng có phải Tam thúc đi theo giúp hắn không. Nếu đúng, hắn rất muốn gặp thúc ấy. Dọc đường thúc ấy theo hắn ngậm đắng nuốt cay, quá khổ rồi.
"Côn đồ! Dừng tay cho ta!"
Đường Thính Song kêu lên một tiếng rồi xông tới.
Cách đó không xa, Trần Nguyên Châu thấy Đường Thính Song xông lên đã triệt để xác định, nhóm người này tuyệt đối chính là người mà Cố Lâu Thanh từng đụng độ khi trước. Hắn cảm thấy không cần theo dõi nữa, kêu đám Hạt Tử tiếp tục theo dõi rồi quay người rời đi.
"Thế này cũng quá không để Hoàng bang chúng ta vào mắt rồi!"
Trong đại sảnh tráng lệ, một nam tử cao gầy nghe Trần Nguyên Châu nói xong thì quát lớn.
Một bên khác, Cố Lâu Thanh suy tư một lúc mới nói:
"Rõ ràng thua thiệt vẫn muốn xen vào loại nhàn sự này, xem ra họ thật sự rất tự tin với thực lực của mình."
"A! Ta thấy họ nghĩ thắng Cố đường chủ nên cảm thấy Hoàng bang chúng ta không người, vì vậy mới lớn lối như thế."
Nghe được ngữ khí châm chọc khiêu khích, lúc này Cố Lâu Thanh rút đồng đao bên hông ra, quát lớn với nam nhân đang cầm quạt xếp:
"Họ Mạnh kia, có bản lĩnh theo ta ra ngoài đơn đả độc đấu, bớt nói mấy thứ khiến lão tử buồn nôn lại đi."
"Đi thì đi! Ai sợ ai!"
Nam nhân kia thu quạt xếp lại, đứng lên.
"Nhao nhao cái gì!"
Mắt thấy đại chiến hết sức căng thẳng sắp xảy ra, một nam tử trung niên chậm rãi đi vào phòng lớn. Thấy được người tới, hai tên vừa rồi còn giương cung bạt kiếm với nhau nay lập tức quay người khom mình hành lễ:
"Tham kiến phó bang chủ."
"Ta nghe nói người tìm được người rồi?"
Trình Thanh Hành hỏi xong thì nhìn về phía Trần Nguyên Châu.
"Bẩm phó bang chủ, đúng vậy, một nhóm sáu người, hẳn là tới từ Hoài Nam, ta đã phái người điều tra lai lịch của họ."
"Họ trong bao nhiêu tuổi?"
"Người dẫn đầu ước chừng 16, 17 tuổi, mấy người đi theo cũng không kém là bao."
Trình Thanh Hành nghe xong thì suy tư một lát:
"Đệ tử 16,17 tuổi lại có thể ngăn lão Lục? Đây rốt cụ là thiên tài của tông môn nào. . ."
Cố Lâu Thanh nghe xong thì khuôn mặt mặt xanh tím một trận, nhưng không dám lên tiếng phản bác, chỉ có thể cúi đầu xuống, không nói lời nào.
"Lão Tam."
Nghe được phó bang chủ gọi mình, Trần Nguyên Châu vội nói:
"Đến ngay đây."
"Dẫn ta tới nhìn thử, loại thiếu niên thiên tài này hiếm thấy đấy, ta phải tự mình xác nhận một chút."
"Vâng!"
Trình Thanh Hành làm việc nhanh như sét đánh, nói xong lập tức đi cùng Trần Nguyên Châu lên trên trấn.
Tới nơi, Trần Nguyên Châu phát hiện đám người Lịch Phục Thành vẫn chưa rời đi, bên cạnh lại có thêm mặc thanh niên trường sam màu trắng, hai bên nói chuyện tựa hồ hết sức cao hứng.
"Phó bang chủ, mấy người đội nón cỏ chính là người chúng ta muốn tìm."
Trình Thanh Hành gật đầu, nhìn về phía đám Lịch Phục Thành.
Giờ phút này, Lịch Phục Thành vừa vặn cởi mũ rơm, chắp tay nói với thanh niên áo trắng kia:
"Tại hạ Cố Thanh Việt của Thanh Vân tông, vừa rồi đa tạ huynh đệ trượng nghĩa xuất thủ."
"Có gì đâu, ban đầu ta cũng muốn ra tay, không ngờ Cố huynh đã đón đầu, bất quá có thể kết bạn với đại hiệp như Cố huynh cũng không lỗ, ha ha ha! Tại hạ là Chu Quy Xán của Phiêu Miểu tông, rất hân hạnh được biết các vị đại hiệp."
Chu Quy Xán của Trọng Tiêu Kiếm! ? Sao hắn lại ở đây?
Trần Nguyên Châu nghe xong thì sững sờ, vị đệ tử này của Phiêu Miểu tông gần đây có thể nói là cơn gió mới nổi. Đã tiêu diệt không ít bang phái ở khu Thiểm Tấn, sao bây giờ lại chạy tới đây.
Dù Trình Thanh Hành có chút ngoài ý muốn với sự xuất hiện của Chu Quy Xán nhưng khi thấy mặt Lịch Phục Thành lại càng ngoài ý hơn.
Gương mặt này rất quen nha. . . Rốt cục ta đã thấy ở đâu.