• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thấy Phương Thu Dao vẫn còn sức đứng lên, nam chủ nhân cùng người đàn bà đanh đá đều kinh ngạc. Đã qua thời gian một chén trà, vị cô nương này không ngất xỉu đã khiến họ thấy vô cùng kỳ quái, chẳng ngờ lại còn sức đứng lên.

"Phương cô nương, ngươi sao vậy?"

Thấy Phương Thu Dao lộ ra biểu tình thống khổ, lão bà bà giả bộ quan tâm hỏi.

Nhưng Phương Thu Dao đã ý thức được nguy hiểm nên không để ý đến nàng nữa, trực tiếp rút Bạch Hồng Bảo Kiếm ra, chém về phía đại môn.

"Đùng."

Cửa gỗ bị đánh nát, Phương Thu Dao vội vàng xông ra ngoài.

Ba người trong phòng không khỏi sững sờ, họ đều chẳng ngờ tới con ngốc này bỗng trở nên thông minh. Chẳng qua bọn chúng cũng không hề lo lắng, đã vào trạch viện này, nàng không thể nào chạy khỏi.

Quả nhiên, Phương Thu Dao vừa xông ra phòng nhỏ đã thấy mười mấy tráng hán cười gằn nhìn mình, trong tay cầm vô số loại vũ khí và lưới, rõ ràng là muốn bắt sống nàng.

"Mau tránh ra cho ta!"

Phương Thu Dao chợt quát một tiếng, Bạch Hồng Bảo Kiếm trong tay đột nhiên đâm tới tráng hán gần nàng nhất.

"A!"

Tráng hán dẫn đầu kia hét thảm một tiếng, che vết thương bị đâm ở ngực lùi về sau.

"Bố đệch, đã hun hương lâu như vậy mà con ranh này vẫn còn sức?”

Một người có chòm râu dài bên cạnh nghe vậy thì cười to nói:

"Ha ha ha, lão Tam, ta thấy ngươi không ổn rồi. Tránh ra, để ta đến hàng phục cô nương này."

Nói xong hắn vung một thanh đồng chùy lên, đập về phía Phương Thu Dao.

"Keng!"

Bạch Hồng Bảo Kiếm nhanh như thiểm điện đánh bay đồng chùy. Đồng thời, cổ tay Phương Thu Dao rung lên, Bạch Hồng Bảo Kiếm dùng một góc độ kỳ lạ cong lại đâm vào cổ tên râu dài.

Người trẻ tuổi sau lưng râu dài nhanh tay lẹ mắt kéo tên này ra sau, lúc này khó khăn lắm mới tránh thoát được sát chiêu của Phương Thu Dao, nhưng trên cổ râu vẫn hằn lên vết máu.

"Rất khó giải quyết nha. . ."

Râu dài sờ miệng vết thương đang rỉ máu trên cổ mình, trong lòng không khỏi có chút sợ hãi.

"Hộc. . . Hộc. . ."

Tên râu dài chưa chết nhưng khí tức Phương Thu Dao đã đại loạn, nàng vội vận khởi Quy Tâm Quyết điều tức.

Trong số đời thứ hai ở Quy Tâm tông, trước khi nhập tông Phương Thu Dao đã luyện võ học gia truyền Tố Tâm kiếm tới mức luyện đại thành, từ nhỏ nàng đã được phụ thân luyện tập cho phương pháp hô hấp mấy năm, cho nên thể nội không tệ.

Cộng thêm Quy Tâm Quyết có hiệu quả trừ độc hộ tâm mới giúp nàng dù dưới loại trạng thái này vẫn có khí lực xuất kiếm.

"Một đám phế vật! Bình thường kêu các ngươi luyện công cho đàng hoàng, từng người chỉ biết ra ngoài ăn chơi đàng điếm, bây giờ ngay cả một tiểu nương cũng không giải quyết được, mau tránh ra cho ta!"

Vào lúc tất cả đại hán đều do dự không tiến, một thanh niên thư sinh bước ra từ một gian phòng nhỏ lớn tiếng quát, sau đó nhìn vào phòng nhỏ, dùng tây là dáng vẻ mời khách:

"Cố lão đại, đám thủ hạ rác rưởi của ta khiến ngài chê cười rồi."

Theo thanh âm nịnh nọt của thư sinh, một đao khách mặt rỗ đi ra, cười to:

"Nữ oa kia thật sự có chút bản sự, thủ hạ ngươi tầm thường của ngươi đánh không lại nàng cũng rất bình thường."

"Đúng đúng đúng, vạn hạnh hôm nay có Cố lão đại đến uống rượu cùng ta, bằng không con vịt bị đun sôi này của tiểu đệ chắc sắp bay đi mất, vẫn cực thân ngài ra tay chế trụ tiểu nương tử kia, để đám thủ hạ rác rưởi của ta mở mang tầm mắt, thấy được cái gì gọi là cao thủ thật sự.”

"Dễ thôi, dễ thôi, vậy ta giúp ngươi, coi như trả ngươi tiền bữa rượu này."

"Cố lão đại, rượu này vốn là ta xin ngài, cực khổ ngài xuất thủ tất nhiên sẽ có thù lao rồi.”

"Ha ha, Trương huynh đệ thượng đạo, vậy ngươi cứ đứng nhìn là được rồi.”

Nói xong, Cố lão đại nhàn nhã đi về phía Phương Thu Dao.

Lúc này tinh thần Phương Thu Dao bắt đầu hoảng hốt, nhưng dục vọng cầu sinh mãnh liệt giúp nàng vẫn giữ được thanh tỉnh tương đối.

Chỉ cần giết hắn. . . Ta sẽ có cơ hội rời đi.

Nghĩ rõ điểm này, Phương Thu Dao không do dự nữa, dùng hết khí lực còn lại đâm về phía Cố lão đại.

Bạch Hồng Tử Điện!

Đây là một chiêu nhanh nhất trong tất cả kiếm chiêu của Phương Thu Dao, một vòng sáng màu trắng hiển lộ xung quanh thân kiếm, Bạch Hồng Kiếm như tia chớp hướng về phía cổ của Cố lão đại.

Đối mặt với một kiếm hung hăng như vậy, Cố lão đại không chút hoang mang, chỉ nghiêng người một cái đã nhẹ nhàng tránh thoát, thuận tay rút chuôi đao tử đồng bên hông tử thúc vào bụng Phương Thu Dao.

"Ối!"

Phương Thu Dao kêu đau một tiếng, ôm bụng nửa quỳ trên mặt đất, thân thể của nàng rất nhanh sẽ không chịu được nữa. Bây giờ một cái thúc này khiến lục phủ ngũ tạng của nàng như bị quấy lên.

Cùng lúc đó, trước mặt Giang Bắc Nhiên xuất hiện nhiệm vụ lựa chọn.

[[Một: Xuống dưới giết tất cả ác đồ vây quanh Phương Thu Dao. Thưởng: Song Phong Quán Nhĩ (Huyền cấp trung phẩm)]

[Hai: Lớn tiếng la lên, kéo tuần bổ trực đêm tới. Thưởng: Tấn Thiết Điểm Cương Thương (Hoàng cấp trung phẩm)]

[Ba: Dưới tình huống không thương tổn đến bất kỳ ác đồ nào giải cứu Phương Thu Dao. Thưởng: Một điểm thuộc tính cơ bản ngẫu nhiên]

Dù chọn số ba mất ít sức nhất, nhưng sao hắn cảm thấy độ khó này rất cao nha.

Giang Bắc Nhiên thầm mắng đậu đen rau muống trong lòng rồi móc hai viên màu đen trong Càn Khôn giới ra.

Phương Thu Dao đã lâm vào tuyệt cảnh phía dưới đang vạn phần hối hận, nàng không ngờ mọi chuyện lại thành thế này. Nàng chỉ muốn giúp lão bà bà kia thôi mà, sao lại rơi vào kết cục này.

Ngược lại với nàng, đám ác đồ thì cười ha ha, nhao nhao vuốt mông ngựa Cố lão đại.

"Cố lão đại đúng là Cố lão đại! Vừa ra tay đã chế trụ được tiểu nương tử này, công phu bậc này, toàn Lạc Hà trấn chỉ sợ không tìm ra được người thứ hai!"

"Đâu chỉ Lạc Hà trấn! Xem như toàn bộ Lạc Nam phủ, với bản sự của Cố lão đại, chỉ sợ cũng có thể đi ngang.”

"Ai, nếu ta có được một phần nhỏ bản lãnh của Cố lão đại thì coi như đời này không uổng.”

Nghe đủ loại vuốt mông, Cố lão đại thoải mái cười to, rõ ràng rất thích.

Đợi đám tiểu đệ vuốt mông xong, thư sinh mới đi tới chắp tay nói với Cố lão đại:

"Võ công Cố lão đại quả nhiên cái thế, tiểu đệ cực kỳ bội phục."

"Được rồi, được rồi, chỉ đối phó với một tiểu nương tử thôi mà, dễ như trở bàn tay, không có gì đáng tán dương."

Thấy Cố lão đại đã thỏa mãn, thư sinh không khen nữa, quay người một cước đá vào vai Phương Thu Dao.

"Gái điếm thúi! Dám đả thương huynh đệ của ta, hôm nay ta sẽ để ngươi biết Mã vương gia này lợi hại thế nào.”

"Ha ha ha ha ha!"

Thấy cảnh này, đám ác đồ cất tiếng cười to.

Phương Thu Dao ngã trên mặt đất đã hoàn toàn tuyệt vọng. Dù nàng đã cố gắng nhưng thật sự toàn thân không có chút lực nào.

Mau cứu ta. . . Ai tới cứu cứu ta. . .

Mắt thấy thư sinh sắp tới gần mình, Phương Thu Dao tuyệt vọng thầm hét lên trong lòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK