Lúc vừa vào tông, Giang Bắc Nhiên đã tìm hiểu về hai mươi tư đường của Quy Tâm tông. Trong đó Lam Tâm đường chuyên về nghiên cứu kỳ phổ (đánh cờ), cũng là môn hắn chú ý tới nhất. Nguyên nhân cũng do lúc còn làm việc tại giếng mỏ hắn đã thu được khá nhiều điểm kỳ nghệ.
Trong hai tháng đào mỏ, ban đầu hắn chỉ nhận được điểm lực lượng hoặc thể chất. Nhưng tới tuần thứ hai hắn bắt đầu nhận được điểm kỹ nghệ cơ bản.
Trong đó bao gồm các loại như Cầm, Kỳ, Thư, Họa cùng các loại kỹ xảo luyện đan, rèn đúc, luyện cổ cùng may mặc. Tiếp đó lại xuất hiện trận pháp, y thuật, ủ rượu các loại.
Trong số những kỹ nghệ này thì kỳ nghệ là thứ Giang Bắc Nhiên có nhiều nhất.
Sơ tâm không đổi, Giang Bắc Nhiên đã thông qua khảo nghiệm dựa theo bản đồ được giao lúc nhập môn, tìm tới Lam Tâm đường bái môn.
Muốn nhập tông cần thông qua khảo thí, nhập đường tự nhiên cũng không tránh được, Lam Tâm đường có hai hạng mục khảo thí, một là đệ tử luận bàn, hai là đệ tử đánh cờ.
Lúc luận bàn mới bắt đầu, trước mắt Giang Bắc Nhiên nhảy ra ba lựa chọn.
[Một: Nhẹ nhàng chiến thắng đối thủ. Thưởng: Bát Quái Thương (Huyền cấp hạ phẩm).]
[Hai: Hơi thả một chút. Thưởng: Lưu Kim Mai Hoa Đạc (Hoàng cấp thượng phẩm).]
[Ba: Thảm bại xuống đài. Thưởng: Công một điểm kỹ nghệ cơ bản ngẫu nhiên.]
Giang Bắc Nhiên đã có chuẩn bị, trực tiếp chọn số ba. Sau đó hắn lộ ra các loại sơ hở, bị đối thủ một chưởng đánh xuống lôi đài, trong lúc đó còn nhận được rất nhiều tiếng cười khinh thường.
Vào lúc đánh cờ, hệ thống hiếm khi không đưa ra lựa chọn gì.
Sau rất nhiều trường hợp, Giang Bắc Nhiên phát hiện hệ thống chỉ đưa ra lựa chọn ở thời khắc mấu chốt nhất thay vì những chuyện râu ria không có nhiều ảnh hưởng.
Thắng hay thua không quan trọng?
Giang Bắc Nhiên có chút nghi ngờ.
Mãi tới sau này, khi đã trở thành người có trình độ đánh cờ ưu tú trong Lam Tâm đường, Giang Bắc Nhiên mới biết, cái gọi là nghiên cứu kỳ phổ của Lam Tâm đường kỳ thật chỉ là cái dệt hoa trên gấm mà thôi.
Tựa như học sinh vậy, nếu ngươi đạt điểm cao các môn lại biết đánh đàn, lão sư sẽ khen ngươi đa tài đa nghệ.
Nhưng nếu ngươi chỉ biết đánh đàn tốt mà điểm số thi chẳng đáng nói, lão sư sẽ không để ý ngươi đánh đàn giỏi ra sao, chỉ chăm chăm vào thành tích của ngươi thôi.
Trong Quy Tâm tông, trừ điểm số ra thứ đáng chú ý nhất dĩ nhiên là võ công.
Cũng vì vậy, sau khi Giang Bắc Nhiên tiến vào Lam Tâm đường, không ai muốn nhận hắn làm đồ đệ cả, khiến hắn cuối cùng chỉ có thể là đệ tử ký danh của Lam Tâm đường. Không sai, chính là loại đệ tử ký danh chỉ có một cái tên ra thì chẳng còn gì khác.
Có điều Giang Bắc Nhiên cũng không để ý điểm này, dù sao hệ thống cũng âm thầm nói rõ, chỉ cần hắn bái sư liền sẽ gặp nguy hiểm, làm đệ tử ký danh có gì không tốt đâu. Dù sao hắn cũng đã quyết định tự tu hành thật tốt theo lộ tuyến của riêng mình. Đó là không ngừng tìm cơ hội phát động hệ thống đưa ra lựa chọn, nâng cao điểm thuộc tính cơ sở, dù mỗi lần như vậy chỉ có một điểm, nhìn qua có chút keo kiệt nhưng chỉ cần mãi góp gió thành bão như thế, sẽ có một ngày hắn bay cao!
Thấy Giang Bắc Nhiên cười khổ, Lục Bạch Quy biết mình nói sai rồi, vội vàng giơ ly rượu lên:
"Đúng rồi, suýt nữa quên mất mất, chúc sư đệ sinh nhật vui vẻ."
"Đa tạ sư huynh."
Cảm tạ xong, Giang Bắc Nhiên cụng ly với Lục Bạch Quy.
Rượu đủ thịt no bụng, đứng tại cửa phòng ăn, Lục Bạch Quy vỗ vai Giang Bắc Nhiên:
"Vậy ta đi phục mệnh với sư phụ trước đây.”
"Vâng, sư huynh đi thong thả."
Giang Bắc Nhiên cung kính hành lễ rồi nói.
Phất tay, Lục Bạch Quy tiêu sái quay người rời đi, Giang Bắc Nhiên thì tiếp tục dạo phố vào buổi chiều.
Chạng vạng tối, sau khi có đủ năm lần lựa chọn, Giang Bắc Nhiên trở lại Lam Tâm đường, nhưng hắn phát hiện cửa ra vào của phòng nhỏ có một nữ đệ tử thanh tú động lòng người đang đứng.
Đồng thời Liễu Tử Câm cũng phát hiện Giang Bắc Nhiên đang đi tới, nàng vội vàng tiến lên, ân cần hành lễ:
"Liễu Tử Câm của Thủy Kính đường bái kiến Giang sư huynh."
Vị sư muội trước mắt rất xinh đẹp, đôi mắt đẹp, má đào mang ý cười, miệng mở ra khép lại như u lan, ôn nhu động lòng người vô cùng.
Cấp độ nguy hiểm rất cao a!
Dựa theo kinh nghiệm gặp được sư muội xinh đẹp suốt năm năm qua của Giang Bắc Nhiên, có thể nói chỉ cần hắn gặp được mỹ nữ nào, hệ thống cũng sẽ nhảy ra một lựa chọn Huyền cấp trở lên. Mà vị sư muội trước mắt lại là người xinh đẹp nhất trong số các mỹ nữ hắn từng gặp.
Dù có chút ngạc nhiên vì sao lần này hệ thống không đưa ra lựa chọn nhưng Giang Bắc Nhiên lập tức chắp tay nói:
"Sư muội, ngươi chỉ sợ ngươi nhận lầm người, ta họ Vương."
"Vương. . . ?"
Trong lúc Liễu Tử Câm mờ mịt chẳng hiểu gì, Giang Bắc Nhiên đã chắp tay trực tiếp đi qua nàng, tiến về phía trước.
Thế nhưng Giang Bắc Nhiên chưa đi mấy bước, Liễu Tử Câm đã đuổi theo, trong tay cầm một bức tranh:
"Không sai a, trên bức họa chính là sư huynh ngươi mà?"
Móa! Ai vậy, là ai đã họa ra một phần mười sự đẹp trai của ta thế này, có bản lãnh nha.
Thấy bức họa Liễu Tử Câm cầm trong tay, Giang Bắc Nhiên đành phải giải thích:
"Đệ tử Lam Tâm đường đông đảo, có vài người dáng dấp giống nhau cũng rất bình thường, nhưng ta không phải họ Giang, sư muội nên sớm đi tìm vị sư huynh anh tuấn trên bức họa này thì hơn.”
Lúc này, một nam đệ tử đi về phía Giang Bắc Nhiên, hô to:
"Giang sư huynh, Trình Lễ Đường kêu ta gọi ngươi qua đó đánh hai ván cờ với hắn."
Nói xong, tên này mới chú ý tới Liễu Tử Câm mặt mũi khó hiểu đứng bên cạnh Giang Bắc Nhiên, hai mắt hắn ta lập tức mắt trừng lớn, trong lòng trong nháy mắt bị hai chữ thật đẹp lấp đầy.
Nghe nam đệ tử hô ba chữ Giang sư huynh, Liễu Tử Câm đầu tiên là sững sờ, sau đó lập tức đứng trước người Giang Bắc Nhiên:
"Ngươi quả nhiên là Giang sư huynh!"
Giang Bắc Nhiên mỉm cười lắc đầu, đáp:
"Không, sư muội ngươi nghe lầm rồi, hắn kêu là Vương sư huynh."
"Nào có!"
Liễu Tử Câm nói xong nhìn về phía nam đệ tử kia hỏi:
“Xin hỏi hắn là Giang Bắc Nhiên, Giang sư huynh sao?"
Nam đệ tử vừa nghe Liễu Tử Câm hỏi mình, lập tức điên cuồng đáp:
"Đúng! Chính là hắn, là Giang Bắc Nhiên, Giang sư huynh, không thể giả được."
Giang Bắc Nhiên thầm cảm khái một câu, sư đệ này tuổi còn trẻ, không hiểu mỹ nữ như vậy đáng sợ thế này. Sau đó Giang Bắc Nhiên lần nữa đổi thành bộ mặt tươi cười, nói với Liễu Tử Câm:
"Được rồi, là ta, vừa rồi chỉ muốn đùa một chút với sư muội thôi."
Liễu Tử Câm nghe xong thì che miệng cười một tiếng:
"Thì ra là thế, Giang sư huynh thật thú vị."
Hở?
Giang Bắc Nhiên hơi choáng váng, hắn vốn cho rằng Liễu Tử Câm hoặc nổi giận trực tiếp quay người rời đi, hoặc tức giận hỏi hắn hai câu, như thế hắn liền có lấy cớ chạy thoát.
Nhưng không ngờ. . .
Nàng vậy mà cảm thấy ta hài hước?
Biết mình chạy không khỏi cửa ải này, Giang Bắc Nhiên nói với nam đệ tử kia:
"Ngươi tới nói với Trình Lễ Đường một tiếng, ta lập tức tới ngay."
"Được rồi."
Nam đệ tử gật đầu nhưng không muốn đi chút nào, hai mắt thỉnh thoảng cứ nhìn về phía Liễu Tử Câm.
Ai, trẻ con không thể dạy.
Thầm cảm khái một câu, Giang Bắc Nhiên lần nữa nhìn về phía Liễu Tử Câm:
"Không biết sư muội đặc biệt tới Lam Tâm đường tìm ta có chuyện gì?”