Kết thúc một ngày ngày học vất vả, đệ tử của Mặc Ngữ đường chính dọn dẹp sách vở, chuẩn bị cho tiết luyện tập sau đó. “Mộc Mộc ~ chúng ta cùng đi đi.” Một nữ đệ tử mặc sa y màu lam cách đó không xa mặc đi đến trước mặt Lâm Du Nhạn hô. "Được, chờ ta một lát." Lâm Du Nhạn vừa thu dọn đồ vừa nói. "Ôi ~ ta khỏe rồi, quả nhiên nụ cười của Mộc Mộc như thuốc cứu mạng người vậy.” "Bớt khoa trương đi." Lâm Du Nhạn nói xong thì cất...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.