Ban thưởng hoàn thành nhiệm vụ: Cộng một điểm tinh thần.
"Báo cáo!/ Báo cáo!/ Báo cáo!
Âm thanh nhắc nhở của hệ thống vừa kết thúc, bên tai Giang Bắc Nhiên là thanh âm của ba tỷ muội Ngu gia.
"Ngươi nói trước đi."
Giang Bắc Nhiên chỉ Ngu sư muội đứng giữa.
Ngu Quy Chủy chỉ một gian phòng, sau đó dùng hai tay vòng một vòng lớn:
"Không phải phòng của khách sạn sẽ lớn như vầy hả? Phòng trước mắt này ta chưa từng thấy bao giờ."
Giang Bắc Nhiên nghe xong thì thầm thở dài, sau đó nhìn hai Ngu sư muội còn lại hỏi:
"Các ngươi thì sao, cũng muốn hỏi chuyện này?”
Hai Ngu sư muội lập tức lắc đầu.
Thế là Giang Bắc Nhiên chỉ Ngu sư muội bên trái hỏi:
"Vậy ngươi hỏi trước."
"Đây là thủ đoạn trừng phạt của sư huynh sao? Nhưng chúng ta không làm sai gì cả?"
"Ngươi thì sao?"
Giang Bắc Nhiên nhìn Ngu sư muội cuối cùng.
"Trong phòng không có bàn trang điểm thì biết làm sao bây giờ, có thể kêu tiểu nhị đưa tới không?"
Hiểu rõ nghi hoặc của ba tỷ muội, Giang Bắc Nhiên gật đầu:
"Vào nhà trước đi, vào rồi ta sẽ bổ túc cho các ngươi."
Một đoàn người đi vào gian phòng, Giang Bắc Nhiên đóng cửa phòng lại, sau đó nhìn về phía năm sư muội còn lại, hỏi:
"Hiện tại các ngươi có thể thoải mái nói chuyện, không cần hô báo cáo. Có điều trước đó, ta muốn mạo muội hỏi một câu, không biết mấy vị sư muội có từng đơn độc ra khỏi cửa bao giờ chưa?"
Liễu Tử Câm nghe xong thì trả lời trước:
"Phụ thân không để ta một mình ra ngoài, bình thường đều sẽ để đại ca đi cùng ta, đại ca không có thì để Lã tiên sinh đi."
"Lã tiên sinh là ai?"
Giang Bắc Nhiên hiếu kỳ nói.
"Môn khách của phụ thân, bản lĩnh cô cùng cao cường."
"Được rồi, ta đã hiểu."
Tiếp đó hắn nhìn ba tỷ muội Ngu gia:
"Các ngươi thì sao?"
"Bình thường chúng ta đều ngồi xe ngựa được Chu quản gia chuẩn bị, đi theo là. . . ba mươi năm mươi bảo tiêu, đều là phụ thân mời tới."
Giang Bắc Nhiên nghe xong thật sự lật bàn, những vấn đề này sở dĩ hắn chưa hỏi vì sợ nói chuyện quá nhiều sẽ ảnh hưởng tới uy tín của hắn.
Bây giờ trừ Phương Thu Dao ra thì bốn sư muội còn lại đều đã nghe lời hơn, vì thế hiện tại Giang Bắc Nhiên cần tìm hiểu kỹ xem rốt cuộc hắn đang phải “đối mặt” với dạng thiên kim tiểu thư gì.
Khó trách Vu hộ pháp phải đích thân đến nhờ ta thiết ấn cho đám sư muội này, độ khó thật sự quá bất hợp lý rồi.
Một đám thiên kim đại tiểu thư chưa từng đối mặt với thói đời, hơn nữa ai ai cũng có là quốc sắc thiên hương, đổi lại những thiết ấn khác, chỉ sợ sẽ bị đám “sói đói” dưới núi gặm cho không còn chút xương thừa.
Chờ ba tỷ muội Ngu gia trả lời xong, Giang Bắc Nhiên nhìn về phía Phương Thu Dao, nàng hừ lạnh một tiếng, nghiêng đầu sang chỗ khác, dáng vẻ ta không thèm nói chuyện với ngươi.
Giang Bắc Nhiên cũng không thèm để ý, nhìn về phía Liễu Tử Câm hỏi:
"Còn ngươi thì sao, hôm nay phụ thân ngươi có phái cao thủ hay bảo tiêu gì đi theo không?”
"Hẳn là không."
Liễu Tử Câm lắc đầu:
"Ta không nói phụ thân biết hôm nay ta sẽ xuống núi thí luyện."
"Chúng ta cũng thế, phụ thân không biết."
Ngu Quy Thủy cũng đáp.
"Ừ. . ."
Giang Bắc Nhiên gật gật đầu:
"Cho nên có thể nói, trừ khi tới Quy Tâm tông ra, các ngươi chưa từng một người ra ngoài?”
"Đúng thế."
Bốn sư muội đồng loạt gật đầu.
Khá lắm! Vu hộ pháp này cũng quá tín nhiệm ta đi!?
Giang Bắc Nhiên thầm nghĩ, năm thiên kim đại tiểu thư này đoán chừng dù xảy ra chuyện gì thì Quy Tâm tông cũng khó tránh khỏi bị vấn trách. Dù Quy Tâm tông không sợ mấy đại gia nghiệp này , lúc thu đệ tử cũng ghi rõ ràng những rủi ro có thể xảy ra, nếu quá lo cho con cái mình thì đừng đưa chúng vào tông môn.
Nhưng nói là nói thế, nếu thật sự có chuyện chắc chắn sẽ nhấc lên một trận phong ba không nhỏ. Dù Vu Mạn Văn là sư phụ của các nàng cũng khó khỏi bị tội, càng không thể thiếu bị tông môn trừng phạt.
Bất quá bây giờ suy nghĩ những cái này làm gì. Sau khi có được đáp án mình cần, Giang Bắc Nhiên lấy bao lá sen trong Càn Khôn giới ra để lên bàn:
"Ăn bánh bao trước đi."
Ba tỷ muội Ngu gia chờ mong đã lâu đồng thời reo hò, chỉ chờ Giang Bắc Nhiên lấy bao lá sen ra liền nhao nhao tới lấy bánh bao đậu.
Mà Liễu Tử Câm lại móc một hầu bao màu hồng ra, hỏi:
"Sư huynh, bánh bao này bao nhiêu tiền? Ta trả lại cho ngươi."
Giang Bắc Nhiên nghe xong có chút ngoài ý muốn, không ngờ vị đại tiểu thư này ý thức như thế, hắn trực tiếp khoát tay:
"Mấy cái bánh bao thôi, sư huynh mời các ngươi ăn."
"Vậy đa tạ sư huynh."
Lúc này Liễu Tử Câm mới tiến lên, cầm một bánh bao đậu lên.
Ba tỷ muội Ngu gia thấy thế cũng hậu tri hậu giác cùng hô:
"Đa tạ sư huynh."
"Không cần khách khí."
Giang Bắc Nhiên nói xong lại cầm một cái bánh bao đậu cắn một cái.
Ừm ~ bánh mềm ngọt, đặc biệt hơn các loại bánh đầu khác, hình như còn có thêm hoa quế nữa? Hương vị không tệ, lần sau ta mua thêm.
Ba tỷ muội Ngu gia không nghĩ nhiều, hung hăng nói mấy tiếng ăn ngon.
Liễu Tử Câm khẽ mở miệng thơm, cắn một miếng nho nhỏ, trên mặt lập tức lộ ra vẻ kinh hỉ, sau đó nhìn về phía Phương Thu Dao rồi nói:
"Thu Dao, bánh này ăn ngon lắm, ngươi mau nếm thử đi."
Nhưng Phương Thu Dao lại quật cường nhìn sang chỗ khác, trong miệng lẩm bẩm:
"Ta không ăn đồ sư huynh mua.”
"Thu Dao!"
Liễu Tử Câm kéo ống tay áo Phương Thu Dao.
Lúc này Giang Bắc Nhiên đã ăn xong bánh bao đậu, hắn mở miệng nói:
"Phương sư muội, hành hiệp trượng đúng là chuyện chúng ta nên làm, nhưng hành hiệp trượng nghĩa cũng không đơn giản là rút kiếm giết lui đám côn đồ như ngươi nghĩ.”
"Hừ! Hành hiệp trượng nghĩa chẳng phải là gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ à?"
Phương Thu Dao không phục nói.
"Vậy ta hỏi ngươi, ngươi có biết tại sao chuyện này lại xảy ra, ba tên côn đồ dưới trướng ai? Đả thương hoặc giết họ rồi ngươi làm thế nào toàn thân trở ra? Còn có. . ."
"Ngươi chỉ đang ngụy biện thôi! Trên thực tế chỉ là ngươi sợ phiền phức?! Ta giết họ là chuyện của một mình ta, có chuyện gì Phương Thu Dao ta tới gánh!”
Giang Bắc Nhiên nghe xong thì mỉm cười, nói tiếp:
“Giới tu sĩ không thiếu người có nhân tâm hiệp nghĩa như Phương sư muội, càng không thiếu bách tính bị ức hiếp, tà nhân nối giáo cho giặc, nếu phía sau đám côn đồ đó là một vị Huyền Giả, thậm chí Huyền Sư tới báo thù, đến lúc đó ngươi làm gì?"
"Ta. . . Ta liều mạng cùng bọn họ là được!"
Lúc nói câu này, rõ ràng Phương Thu Dao cũng đã nhỏ giọng hơn.
"Vậy ngươi có từng nghĩ tới, trước khi ra tay phải điều tra rõ thân phận 3 tên côn đồ rồi mới…”
"Ta không nghe! Ta không nghe! Ta không nghe!"
Phương Thu Dao bịt lỗ tai lắc đầu.
Giang Bắc Nhiên thấy thế chỉ đành nhún nhún vai, hắn biết kỳ thật Phương Thu Dao cũng hiểu. Chỉ là sợ mất mặt nên mới cần thêm thời gian suy nghĩ thôi.