• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngay cả các sư muội cũng khóc thì Lịch Phục Thành nghe xong câu chuyện của Giang Bắc Nhiên cũng vô cùng cảm động, hắn dùng sức vuốt nước mắt, có chút kích động:

"Khó trách ta thấy Vương huynh thì bỗng có cảm giác cùng chung chí hướng cảm giác! Không ngờ chúng ta lại giống nhau như vậy, ta. . . Ta có thể cả gan gọi ngươi một tiếng đại ca không?"

Lịch Phục Thành vừa dứt lời, trước mắt Giang Bắc Nhiên lại nhảy ra ba lựa chọn.

[Một: Đồng ý. Thưởng: Phụ Linh Hoàng Pháp (Huyền cấp thượng phẩm)]

[Hai: Đổi chủ đề. Thưởng: U Linh Chân Hoa (Hoàng cấp thượng phẩm)]

[Ba: Chính diện từ chối. Thưởng: Một điểm thuộc tính cơ sở ngẫu nhiên]

Được đấy, không hổ là nhân vật chính phiên bản nam, chỉ hai ba câu đã phát động hai nhiệm vụ lựa chọn nguy hiểm, không thua gì mấy vị sư muội xinh đẹp bên cạnh ta.

Không do dự thẳng tay chọn số ba, Giang Bắc Nhiên lắc đầu:

"Nhưng ta không đảm đương nổi tiếng đại ca này, vừa rồi ta cũng nói, chúng ta bất quá chỉ là bèo nước gặp nhau, không cần kết giao quá sâu. Mặt khác, tặng ngươi một câu, đừng đặt quá nhiều tình cảm với người vừa gặp, thậm chí còn móc tim móc phổi ra, kỳ thật ngay cả tên ta ngươi còn chưa biết nữa mà.”

Nghe Giang Bắc Nhiên trả lời như vậy, mấy người sau lưng Lịch Phục Thành đều ngây dại.

Không phải chứ!? Bầu không khí đã tới mức này mà tên này còn cự tuyệt ư? Hơn nữa còn cự tuyệt theo cách lạnh lùng như vậy.

Có điều đừng nói đồng bạn của Lịch Phục Thành mà ngay cả đám sư muội cũng xem như có chút hiểu biết về Giang Bắc Nhiên cũng không khỏi sửng sốt, dù các nàng biết đại đa số thời điểm sư huynh rất cao lãnh nhưng kỳ thật khá dễ nói chuyện, lần này các nàng thật không ngờ sư huynh lại cường ngạnh, từ chối đối phương một cách thẳng thừng như vậy.

Đương nhiên Lịch Phục Thành cũng không ngờ bản thân sẽ bị từ chối, sau một hồi lâu vẫn không nói nên lời, nhưng sau đó lại cung kính hành lễ Giang Bắc Nhiên:

"Phục Thành thụ giáo."

Giang Bắc Nhiên vui mừng gật gật đầu, xích lại gần bên tai Lịch Phục Thành mà nói:

"Gặp lại tức là hữu duyên, cho ngươi một đề nghị, muốn mạnh lên không nhất định phải luyện công, trong Kỳ Môn Độn Giáp ẩn chứa càn khôn."

Nói xong, Giang Bắc Nhiên lấy một bản Bát Cung Tứ Lạc Thư Tử trong Càn Khôn giới ra đưa cho Lịch Phục Thành:

"Đọc thử đi, có lẽ sẽ có ích với ngươi đó."

Nếu biết khả năng cao đối phương là nhân vật chính, hệ thống lại chỉ định hắn giúp đối phương một chút, Giang Bắc Nhiên tự nhiên cũng không ngại có thêm một mối thiện duyên, dù sao Giang Bắc Nhiên cảm thấy khi vị thiếu chủ ma giáo này lên đường tiếp, đối phương sẽ liên tiếp gặp được kỳ ngộ.

Không đợi Lịch Phục Thành chối từ, Giang Bắc Nhiên đã nhét sách vào ngực đối phương rồi quay người rời đi, chỉ để lại một câu.

"Hữu duyên gặp lại."

Năm sư muội dù chưa kịp khôi phục nhưng vẫn quay người đi theo sư huynh. Lịch Phục Thành sờ Bát Cung Tứ Lạc Thư trong ngực, nhìn Giang Bắc Nhiên rời đi thì cảm khái:

"Vương huynh đúng là một kỳ nhân."

"Mọi người đều nói đây không phải tên thật của hắn."

Đường Thính Song ở bên cạnh lập tức vạch trần.

"Danh tự chỉ là cách gọi thôi mà."

Lịch Phục Thành nói xong thì nhìn về phía Đường Thính Song:

"Đi thôi, trước tìm nơi giúp ngươi xử lý vết thương."

. . .

"Sư huynh, vì sao lần này ngươi lại ra tay cứu người trong ma giáo?"

"Sư huynh, sao ngươi biết họ không phải người của Thanh Vân tông?"

"Sư huynh, lúc ngươi rời đi đã tặng gì cho hắn vậy?"

Đám Giang Bắc Nhiên vừa đi được trăm mét, ba tỷ muội Ngu gia hô báo cáo xong liền liên tiếp hỏi.

"Không thể trả lời."

Giang Bắc Nhiên trực tiếp dùng bốn chữ này đáp lại ba tỷ muội.

"Ôi, sư huynh nói ta biết đi mà, ta đấm lưng cho ngươi."

"Ta bóp vai!"

"Ta đấm chân!"

Mắt thấy ba tỷ muội sắp làm thật, Giang Bắc Nhiên nói:

"Ta đếm tới ba, ai mà làm loạn nữa ta trừ một điểm.”

"Một."

Ba tỷ muội nghe vậy thì lập tức an tĩnh lại, chỉnh tề đi theo sau lưng Giang Bắc Nhiên.

Giang Bắc Nhiên hài lòng gật đầu, dẫn theo mấy sư muội rời khỏi rừng cây.

Trên đường về, họ không gặp thêm chuyện gì ngoài ý muốn nữa, Giang Bắc Nhiên một hơi dẫn năm sư muội đi tới chân núi tông môn.

"Trước khi về, ta muốn nói với các ngươi ba điều.”

Đứng dưới bia đá có mấy chữ Quy Tâm tông, Giang Bắc Nhiên quay người nhìn năm sư muội, mở miệng nói.

Năm sư muội nghe xong thì cùng nhau dừng bước, nhìn về phía Giang Bắc Nhiên.

"Thứ nhất, các ngươi có thể nói mình học được gì nhưng không được nói ai khác biết ta đã làm gì.”

"Thứ hai, không được đề cử ta làm thiết ấn với người khác."

Lúc nói lời này, Giang Bắc Nhiên liếc nhìn Liễu Tử Câm.

Lại bị sư huynh trừng. . . Thật là dọa người, thế nhưng cũng rất. . .

Liễu Tử Câm kìm lòng không được đè ngực lại, vì nhịp tim của nàng đập thực sự quá nhanh.

Thấy Liễu Tử Câm e ngại tới run lẩy bẩy, Giang Bắc Nhiên rất là hài lòng, nghĩ đến cách chấn áp bằng tinh thần lực thông qua ánh mắt quả nhiên rất thành công.

Thế là hắn nói tiếp:

"Thứ ba, về tông xong chúng ta tự về đường của mình, không có việc gì đừng tìm ta.”

"Hả!?"

Năm sư muội nghe xong đồng loạt hô, hai điều kiện phía trước dù có chút kỳ quái nhưng các nàng có thể tiếp nhận, nhưng điều kiện thứ ba này cũng quá vô tình đi.

"Đương nhiên, ta cũng không ép buộc các ngươi phải tuân thủ, chỉ hi vọng chúng ta có thể tôn trọng lẫn nhau, đã gặp nhau thì cũng có lúc chia tay, đừng để cuối cùng ngay cả người quen cũng không làm được."

Năm tỷ muội nghe xong thì trong lòng chấn động, nghĩ đến thì ra trong mắt sư huynh họ chỉ là người quen mà thôi, ngay cả bằng hữu cũng không phải.

"Được rồi, hi vọng các ngươi có thể ghi nhớ ba điều này, về tông thôi."

Lúc lên núi, bầu không khí có chút ngột ngạt, dù vừa lúc đi đường các nàng cũng không nói lời nào nhưng bầu không khí cũng không kiềm nén giống như bây giờ.

Cứ thế cả sáu người leo đến đỉnh núi trong im lặng, Giang Bắc Nhiên đưa các nàng tới đình nghỉ mát lúc xuất phát.

"Trả mũ rơm, giày cỏ cùng vải bạt lại cho ta."

Mấy sư muội không có bất luận ý tứ gì muốn giữ lại, vì các nàng biết những vật này đều chẳng phải phàm vật, thậm chí có thể nói cực kỳ lợi hại, cho nên cùng nhau nói được rồi trả đồ cho Giang Bắc Nhiên.

Giang Bắc Nhiên bỏ Mẫn Nhiên sáo trang vào Càn Khôn giới chỉ, lại lấy một bình ngọc ra:

"Trước khi xuất phát đã nói ai biểu hiện tốt sẽ cho một bình Bách Hoa Mật coi như ban thưởng. Nhưng mà nói thật, biểu hiện của năm người các ngươi đều tốt hơn ta nghĩ nhiều, nhất là Liễu sư muội."

Giang Bắc Nhiên nói xong thì đưa bình chứa Bách Hoa Mật cho Liễu Tử Câm:

"Trên đường đi, ngươi rất có phong phạm đội trưởng, lúc gặp chuyện khó cũng rất tích cực, loại này phẩm chất này đáng quý, hi vọng ngươi có thể tiếp tục giữ vững."

"Hả? Cho ta?"

Liễu Tử Câm thật bất ngờ, nàng tưởng sư huynh rất ghét nàng, không ngờ cuối cùng lại khen nàng.

"Ừm."

Giang Bắc Nhiên gật đầu, nhìn về phía bốn người khác:

"Tin rằng các ngươi cũng không có ý kiến a?"

"Hoàn toàn không có!"

Bốn sư muội đồng thời dùng sức lắc đầu, trên đường đi đều là Tử Câm tỷ chịu bị mắng thay các nàng, việc này vẫn luôn khiến các nàng áy náy.

"Nếu vậy. . . Ta cung kính không bằng tuân mệnh, thật cảm tạ sư huynh."

Liễu Tử Câm nói xong thì nhận bình nhỏ bằng hai tay.

Nhưng trong lòng không khỏi kỳ quái, rõ ràng nàng được khen nhưng sao chẳng vui tí nào.

Giang Bắc Nhiên không thấy được vẻ phức tạp của Liễu Tử Câm vì lúc đó hắn đã đi ra đình nghỉ mát, hô:

"Được, đi thôi, tới Chấp Pháp đường phục mệnh."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK