• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Là một thiết ấn lão làng, Giang Bắc Nhiên đã đi qua không ít các thôn trấn xung quanh Quy Tâm tông, nhưng trong đó không có Tập Phú thôn lần này bọn họ cần đi.

Nhưng dù Giang Bắc Nhiên chưa đi qua thì tất cả tư liệu về thôn trấn xung quanh hắn đều nhớ kỹ.

Tập Phú thôn có thể coi như thôn xóm có nhân khẩu tương đối nhiều ở khu Giang Bắc này. Toàn thôn có hết thảy hơn 1200 hộ, nhân khẩu hơn 7500 người, trong đó rất nhiều hộ có bốn năm hài tử.

Trong thời đại không có máy giám sát, chuyện trộm hài tử có thể nói là xảy ra mỗi ngày. Quan phủ địa phương căn bản không xử lý nổi, công văn hài đồng mất tích chất đống tích bụi trong kho.

Cho nên đại đa số quan phủ đều cực kỳ hoan nghênh đệ tử tông môn đi ra hành hiệp trượng nghĩa, chỉ cần đừng làm việc quá mức khác người, những quan viên kia đều sẽ mở một con mắt nhắm một con mắt.

...

Sau khi hoạch định xong lộ tuyến và chuẩn bị những thứ cần thiết, tiểu đội lịch luyện của Giang Bắc Nhiên chính thức xuất phát, xuống núi.

Trên đường xuống núi Giang Bắc Nhiên phát hiện năm sư muội cực kỳ hưng phấn, hết nhìn đông tới nhìn tây như mọi thứ đều rất mới lạ vậy.

Cũng may mà trước đó Giang Bắc Nhiên đã lập uy tín đủ cao, năm nữ hài cũng không quá làm càn.

Là một người tu luyện, cước bộ của Giang Bắc Nhiên nhanh hơn nhiều so với người bình thường. Chỉ vẻn vẹn một canh giờ đã đi qua đại thảo nguyên, tới Lạc Hà trấn, điểm dừng chân đầu tiên trong kế hoạch của Giang Bắc Nhiên.

Trước khi vào thị trấn, Giang Bắc Nhiên lần nữa căn dặn năm sư muội không được phép chạy loạn, cả năm liên tục gật đầu, mười phần thành khẩn. Thấy thế Giang Bắc Nhiên mới gật đầu dẫn các nàng tiến vào tiểu trấn.

"Hây ~~ mời vào mời vào~~~ hồng ngọt đây~~~ không chát chút nào~~~ chát sẽ được đổi!"

"Củ cải đây~~ không ngọt được đổi!"

"Nào ~~ hồ lô băng đường đi!"

Lúc này đã là hoàng hôn, là lúc đường phố náo nhiệt nhất, từng người bán hàng rong đang cực lực rao bán, thanh âm một so với một càng thêm cao hơn.

"Gạo gạo kê giang, nấu cháo bồ câu ăn ngon nhức nách a~~~ bánh bao đậu bọc đường a~~~!"

Rốt cục Ngu Quy Miểu cũng không kiềm chế được con sâu thèm ăn trong lòng:

"Báo cáo!"

"Nói."

Giang Bắc Nhiên lên tiếng.

"Ta muốn ăn bánh bao đậu."

Ngu Quy Miểu chỉ vào quầy hấp bốc khói.

"Được, muốn mấy cái?"

Giang Bắc Nhiên gật đầu.

Nghe Giang Bắc Nhiên nói chuyện đáp ứng sảng khoái như vậy, Ngu Quy Miểu không khỏi sững sờ, nàng vốn cho rằng Giang Bắc Nhiên luôn cứng nhắc sẽ không đồng ý, hoặc có đồng ý đi nữa cũng không dễ dàng gì.

Kỳ thật đa phần sư huynh vẫn rất thông tình đạt lý nhỉ.

Ngu Quy Miểu cảm thán một câu trong lòng, dựng hai ngón tay lên:

"Hai cái là được."

"Các ngươi thì sao, muốn ăn không?"

Giang Bắc Nhiên quay đầu nhìn về các sư muội.

Hai tỷ muội Ngu gia cũng muốn ăn, Liễu Tử Câm cũng theo sát nói muốn nếm thử, chỉ có Phương Thu Dao không nói lời nào.

Xong xuôi, Giang Bắc Nhiên gật gật đầu đi tới gian hàng phía trước hỏi:

"Lão bản, bánh bao đậu bao nhiêu tiền một cái?"

Thấy có sinh ý tới cửa, lão bản cao hứng xốc vỉ hấp lên:

"Bánh bao đậu nóng hổi một đồng một cái."

"Được, cho ta tám cái."

Giang Bắc Nhiên nói xong thì gỡ túi tiền màu lam bên hôn ra, đưa cho lão bản.

Bởi vì chỉ có người tu luyện mới có thể sử dụng Càn Khôn giới, vì che dấu thân phận, bình thường Giang Bắc Nhiên sẽ không tuỳ tiện dùng trước mặt người khác, vì thế cũng đeo bọc hành lý, trong đó có không ít đồ.

"Được rồi, tám cái bánh bao đậu~~~~"

Sau khi nhận tiền, lão bản gào to một tiếng sau rồi thuần thục gói tám cái bánh bao vào một cái lá sen, đưa cho Giang Bắc Nhiên:

"Khách quan cầm cẩn thận, ăn ngon lại đến mua nữa nhé!"

Gật gật đầu, Giang Bắc Nhiên cầm bao lá sen trở về bên cạnh năm sư muội.

Ngu Quy Miểu kéo tấm vải bạt xuống, khịt khịt mũi, vẻ mặt mong đợi nói:

"Oa, thơm quá à."

Nói xong thì vươn tay muốn lấy bánh ăn.

Nhưng Giang Bắc Nhiên lại giơ tay phải lên, tránh né Ngu Quy Miểu đang như hổ đói vồ mồi.

"Đừng vội , đợi đến khách sạn lại ăn, đeo tấm vải che mặt lại đi.”

Ngu Quy Miểu có chút không tình nguyện a một tiếng, trong nháy mắt thầm xóa cái câu sư huynh cũng khá hiểu lý lẽ đi.

Giang Bắc Nhiên lặng lẽ nhét bao lá sen vào Càn Khôn giới, dẫn năm tiểu sư muội đi tới khách sạn.

Phương Thu Dao đột nhiên cảm thấy có chút không đúng, từ nhỏ nàng đã quen được vạn chúng chú mục, vô luận đi đến nơi nào là ngôi sao sáng nhất trong mắt mọi người.

Nhưng hôm nay người đi đường chẳng ai nhìn nàng, thậm chí dù là người bán hàng rong khi nãy cũng xem nàng như không khí.

Có vấn đề!

Nghĩ đến đây, Phương Thu Dao không khỏi ngẩng đầu nhìn Giang Bắc Nhiên, nàng biết hẳn là vị sư huynh này đang giở trò quỷ.

Xem ra ta cảm thấy Tử Câm tỷ bất thường không phải ảo giác, khẳng định hắn đã động tay động chân gì với mấy món đồ này rồi.

Nhưng mà. . . Hắn đã làm trò gì đã khiến chúng ta hoàn toàn không bị chú ý? Thủ đoạn của vị sư huynh này cũng khá là cao minh đấy.

Dù ý thức được Giang Bắc Nhiên đã động tay động chân với bộ mũ rơm hoặc vải bạt nhưng Phương Thu Dao cũng không tính vạch trần, vì bình thường nàng cũng không thích ánh mắt đầu dục vọng mà những nam nhân kia nhìn mình. Nó khiến nàng rất không thoải mái, ngược lại loại cảm giác không ai nhìn như hiện tại thật sự rất mới lạ.

Được rồi, trước hết bỏ qua cho tên sư huynh nhát gan này, chờ về tông lại tính sổ với hắn sau.

"Ầm!!"

"Loảng xoảng!"

"Loảng xoảng!"

Vào lúc Giang Bắc Nhiên đang tìm khách sạn thì phía trước đột nhiên truyền đến tiếng vỡ vụn.

Sau đó là thanh âm chanh chua không gì sánh được cùng lúc vang lên.

"Không giao tiền thuê đất cũng dám bày quầy bán hàng ở đây!? Chán sống rồi à?"

Thuận theo nơi vừa phát ra thanh âm kia, chỉ thấy một sạp hàng bán tào phớ bị lật tung lên, nam trung niên nhân mặt đầy râu ria phẫn hận nhìn đám người hùng hổ trước mắt.

"A...Còn dám trừng ta? Ta cho ngươi đi luôn bây giờ!"

Một thanh niên mặc áo vải màu lam gào lên rồi đá nam nhân trung niên nọ.

"A!"

Nam nhân trung niên bị đá trúng đầu kêu thảm một tiếng, sau đó hô:

"Quan phủ thu tiền thuê đất của bọn ta, đám Lưu Tam Đao các ngươi cũng muốn thu tiền thuê đất, bọn ta chỉ là buôn bán nhỏ, lấy đâu ra nhiều tiền như thế cho các ngươi!"

"Ha ha, còn dám mạnh miệng, đánh cho ta!"

Nói xong, một đám thanh niên cùng nhau tiến lên, không ngừng đám đá nam nhân trung niên.

Bạn hàng chung quanh chỉ yên lặng vây xem, thậm chí có người còn lùi lại mấy bước, tựa hồ đã sớm quen mắt loại chuyện này.

"Khinh người quá đáng!"

Lúc này Phương Thu Dao gầm lên một tiếng, liền rút Bạch Hồng Bảo Kiếm của nàng ra.

Đồng thời trước mắt Giang Bắc Nhiên cũng nhảy ra ba lựa chọn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK