Dưới sự soi mói của bốn đôi mắt đầy hiếu kỳ, Giang Bắc Nhiên lấy một cái bình nhỏ trong Càn Khôn giới chỉ ra:
"Đây là Bách Hoa Mật ta nhưỡng, được ủ từ trăm loại hoa, hương khí của nó có thể giúp các ngươi đề thần tỉnh não."
"Oa, sư huynh, ngươi còn biết nhưỡng mật?"
"Sư huynh có thể cho ta xem thử mật hoa này trông thế nào không?”
"Sư huynh, ta có thể nếm thử mật hoa không?"
Thấy ba tỷ muội Ngu gia đưa mặt lại gần, Giang Bắc Nhiên dùng sức ho khan một tiếng, ánh mắt sắc bén quét tới các nàng.
"Úi. . ."
Biết mình đã làm trái quy tắc, ba tỷ muội vội lùi về chỗ.
Giang Bắc Nhiên gật đầu, mở bình Bách Hoa Mật ra, sau đó nhìn năm sư muội:
"Bách Hoa Mật chứa Hàn Tỏa Mai Hoa, Kim Anh Tử, Nhung Thảo Hoa, Hỏa Thương Thụ các loại thực vật tinh hoa, rất tốt cho việc bổ huyết ích khí, dưỡng da, trú nhan."
Sau khi ba tỷ muội Ngu gia và Liễu Tử Câm nghe mấy chữ sau cùng, hai mắt lập tức lóe sáng, thậm chí Phương Thu Dao một mực quay đầu sang chỗ khác cũng dựng lỗ tai lên nghe ngóng.
Giang Bắc Nhiên thấy thế thì hơi nhếch khóe môi:
"Xem ra các vị sư muội đều có hứng thú với bình Bách Hoa Mật trong tay ta. Vậy đi, nếu sư muội có biểu hiện tốt nhất trong lần hành động này sẽ nhận được một bình mật hoa.”
Ba tỷ muội Ngu gia nghe xong thì lập tức reo hò một tiếng, dù các nàng không chắc Giang Bắc Nhiên nói thật hay giả nhưng dù sao cũng không bỏ tiền, tin một chút cũng được, mà hương vị Bách Hoa Mật thật rất dễ chịu, so với bất luận son phấn bột nước các nàng từng mua đều thơm hơn nhiều.
Giang Bắc Nhiên cất Bách Hoa Mật vào Càn Khôn giới, nhìn năm người rồi nói:
"Thế nào? Giày có vừa chân không? Lần này không cần báo cáo, trực tiếp trả lời đi."
"Ta. . . hình như có chút chật.”
Ngu Quy Thủy đáp.
Giang Bắc Nhiên hơi nhìn lướt qua chân Ngu Quy Thủy, xác định đại khái số đo rồi nói:
"Ừ, cởi ra cho ta, ta giúp ngươi sửa chút."
"Phiền sư huynh rồi."
Ngu Quy Thủy cởi giày cỏ đưa cho Giang Bắc Nhiên.
Giang Bắc Nhiên nhận giày cỏ, trực tiếp rút một cọng cỏ u la từ trong Càn Khôn giới ra, bắt đầu bện.
Giày cỏ với tốc độ mắt thường có thể thấy được dần biến lớn, Ngu Quy Thủy nháy mắt kinh ngạc:
"Sư huynh, tay của ngươi thật điệu nghệ a."
Ngu Quy Chủy cũng nói:
"Đây không phải rất khéo tay à? Sư huynh, ngươi bện kiểu gì vậy? Sao có thể trực tiếp bện lên trên giày luôn?”
Nhưng Giang Bắc Nhiên không trả lời, chỉ im lặng bệnh giày cỏ thật tốt rồi đưa cho Ngu Quy Thủy:
"Được rồi, thử lại lần nữa đi."
Ngu Quy Thủy khó tin nhận giày, cẩn thận từng li từng tí mạng vào thử một chút.
"Oa, thật vừa chân nha. Sư huynh, ngươi thật lợi hại."
Mắt thấy mặt hai tỷ muội còn lại sắp ồn ào, Giang Bắc Nhiên vội hô:
"Được rồi, đừng ồn, giày cỏ của những người khác có vấn đề gì không?"
Bốn người còn lại đều lắc đầu.
Đều cùng một số đo sao. . .
Giang Bắc Nhiên có bện thêm vài đôi với số đo to nhỏ khác nhau, khi đó cũng tiện cho hắn sửa lại, nhưng hiện tại xem ra không cần nữa.
"Nếu không còn vấn đề gì, chúng ta tới Quản đường xác nhận nhiệm vụ thí luyện đi."
"Được!"
Giang Bắc Nhiên nhìn năm tỷ muội không còn sặc sỡ loá mắt như cũ, bỗng cảm thấy áp lực nhỏ hơn rất nhiều. Tối thiểu nhất những sư huynh đệ đi ngang họ cũng không quay đầu nhìn lại.
Giang Bắc Nhiên xe nhẹ đường quen tiến vào Quản đường, vừa vào liền nghe thấy có người gọi tên hắn.
"Bắc Nhiên sư đệ?"
Nghe được thanh âm quen thuộc này, Giang Bắc Nhiên lập tức quay người chắp tay:
"Chào Tần sư huynh."
Nhìn Giang Bắc Nhiên chắp tay đáp lễ lại, Tần Mục Nguyên cười nói:
"Lại tới nhận nhiệm vụ làm thiết ấn sao?"
"Đúng thế."
Giang Bắc Nhiên gật gật đầu, sau đó quay người giới thiệu với năm vị sư muội:
"Vị này là Tần Mục Nguyên, Tần sư huynh, là một vị hoa quan cực kỳ có trách nhiệm."
Hoa quan là người chuyên phụ phân nhiệm vụ thí luyện và điều tra sự công bằng của điểm số, đa số hoa quan đều được Quản đường chọn từ trong số những thiết ấn tuổi trẻ tài cao.
Từng có người muốn đề bạt Giang Bắc Nhiên làm hoa quan, nhưng công lực Giang Bắc Nhiên thực sự quá thấp, khó mà phục chúng, cho nên chỉ đành coi như thôi.
"Bái kiến Tần sư huynh."
Năm người Liễu Tử Câm cùng hành lễ.
Nhìn năm sư muội hành lễ chào mình, Tần Mục Nguyên đột nhiên sững sờ, trong lòng không khỏi có chút kỳ quái.
Vừa rồi có tận năm vị sư muội đứng sau lưng Bắc Nhiên sư đệ sao?
Nhưng dù thế nào cũng không thể mất cấp bậc lễ nghĩa, cho nên Tần Mục Nguyên không xoắn xuýt quá lâu, hắn chắp tay đáp lễ:
"Tần Mục Nguyên Vạn Kiếm đường gặp qua các vị sư muội."
Chờ song phương nhận biết xong, Giang Bắc Nhiên chắp tay nói với Tần Mục Nguyên:
"Tần sư huynh, lần này ta làm thiết ấn cho năm vị sư muội này, phiền ngươi chọn một nhiệm vụ thí luyện cho chúng ta."
Tần Mục Nguyên nghe xong thì sững sờ, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc, hắn đã biết Giang Bắc Nhiên nhiều năm, trong ấn tượng của hắn từ trước tới giờ, Giang Bắc Nhiên chưa từng dẫn nữ đệ tử xuống núi thí luyện, nhưng lần này lại dẫn theo năm người?
Thấy Tần Mục Nguyên kinh ngạc như thế, Giang Bắc Nhiên cũng tức muốn ói máu, nhưng hắn biết có oán trách cũng vô dụng, dứt khoát tiếp tục chắp tay nói:
"Phiền Tần sư huynh."
Lúc này Tần Mục Nguyên mới kịp phản ứng, gật đầu nói:
"Được, đi theo ta."
Quá trình nhận nhiệm vụ vẫn quen thuộc như thế, Tần Mục Nguyên phát nhiệm vụ cho Giang Bắc Nhiên.
"Gần đây Tập Phú thôn ở Long Sơn trấn có rất nhiều hài tử bị dụ dỗ, khiến người trong thôn vô cùng sốt ruột. Các ngươi tranh thủ khởi hành tới đó điều tra đi.”
Nói xong, Tần Mục Nguyên đưa một tờ giấy có đầy chữ lên bàn.
"Đệ tử lĩnh mệnh."
Trả lời một tiếng, Giang Bắc Nhiên lấy thiết ấn có tên mình ấn lên tờ giấy, đại biểu hắn phụ trách làm thiết ấn của nhiệm vụ lần này.
"Chúc Bắc Nhiên sư đệ thuận buồm xuôi gió."
Nói xong, Tần Mục Nguyên lại cảm thấy có gì không đúng, lại đột nhiên như nhớ tới gì đó, nói với năm vị sư muội:
"Cũng chúc các vị sư muội như vậy."
Kỳ quái, sao ta cứ coi nhẹ năm vị sư muội này. Chẳng lẽ các nàng luyện công phu nín thở gì đó? Nếu vậy thì đúng là lợi hại a, trẻ tuổi như vậy đã đạt tới loại cảnh giới này.
"Đa tạ sư huynh."
Năm người Liễu Tử Câm lập tức vái chào Tần Mục Nguyên.
"Ừ, trên đường nhớ nghe lời Bắc Nhiên sư đệ, hắn là thiết ấn ưu tú hiếm có trong Quy Tâm tông chúng ta bên. Các ngươi nhất định học hỏi được nhiều thứ từ hắn.”
"Vâng."
Năm nữ hài đồng thanh đáp, nhưng suy nghĩ mỗi người lại hoàn toàn khác nhau.
Liễu Tử Câm không ngoài ý muốn hay kinh ngạc gì, vì nàng vốn biết Giang Bắc Nhiên lợi hại nên mới cố ý tới tìm hắn.
Phương Thu Dao thì có chút khinh thường, nàng cảm thấy Giang Bắc Nhiên sở dĩ được nhiều người đánh giá cao là vì con hàng này nhát gan sợ chết, giữ được mạng.
Ba tỷ muội Ngu gia càng thêm hiếu kỳ về Giang Bắc Nhiên. Ban đầu, sư phụ nói sẽ tìm một vị thiết ấn lợi hại cho các nàng, mà các nàng cũng không quá để ý. Dù sao chỉ là thiết ấn thôi, các nàng cảm thấy ai cũng như nhau cả, đều là dẫn đệ tử mới chấp hành vài thí luyện đơn giản, có thể lợi hại tới đâu chứ?
Nhưng sau khi gặp mặt, một loạt hành vi của Giang Bắc Nhiên khiến các nàng cảm thấy vị sư huynh chẳng khác nào túi bách bảo, cái gì cũng có, còn có đôi tay xảo thủ hơn cả tưởng tượng của các nàng.
Giờ phút này, đối phương còn được một vị hoa quan có năng lực cao tán thưởng.
Hình như… vị sư huynh này rất giỏi à nha.