“Thu Thu.”
“Nguyễn Thu Thu.”
“Nguyễn Thu Thu? Ngươi sao thế, tộc trưởng đang nói chuyện với ngươi kìa.” Giọng nói dịu dàng đâu đó truyền vào bên tai, âm cuối nhẹ nhàng, êm dịu, đọc đi đọc lại cái tên Nguyễn Thu Thu.
Bả vai bị ai đó đẩy nhẹ, Nguyễn Thu Thu chỉ cảm thấy toàn thân, ngay cả ngực đều nóng rát, tay chân ngứa ngáy, bủn rủn, cả người lạnh như băng.
Ai đang nói chuyện với cô vậy? Nguyễn Thu Thu suy nghĩ trong đầu, bỗng dưng tỉnh táo lại. Sao lại có người khác trong căn phòng ở tầng hầm mà cô thuê ở trung tâm nhỉ?
Nguyễn Thu Thu sợ hãi, chịu đựng cơn đau như đang co giật trong đầu, cố gắng mở mắt ra, nhưng lại bắt gặp một khuôn mặt xinh đẹp, dễ thương.
Người đang đứng trước mặt cô bây giờ là một mỹ nhân yểu điệu, lông mày lá liễu, mắt phượng, môi đỏ màu anh đào, mái tóc đen đơn giản, mặc chiếc áo khoác lông cáo trắng tinh, nốt ruồi son giữa trán khiến cô gái này trở nên tươi tắn và thoát tục hơn, nhìn chung rất rực rỡ.
Phía sau cô gái ấy, còn có một vài người với những hoa văn như đường vân sư tử xanh đỏ trên mặt, bọn họ cũng mặc những bộ đồ bằng lông thú có màu sắc khác nhau, trong tay ông lão có khuôn mặt hiền hậu đứng đầu nắm một cây gậy gỗ điêu khắc đầu sư tử.
Lúc này, tất cả đều nhìn chằm chằm vào cô với ánh mắt thiết tha, như thể đang chờ cô trả lời câu hỏi nào đó.
Ông lão hiền lành đứng đầu nhìn thấy Nguyễn Thu Thu đang ngơ ngác, mỉm cười động viên cô, “Nguyễn Thu Thu, con đừng sợ.”
“Tộc trưởng biết, đối với nhân tộc thì việc gả cho yêu tộc là việc rất khó chấp nhận, huống chi là gả cho một tên sói xấu xí, tàn tật. Nhưng lần này lang tộc sẵn sàng bỏ ra 300 cân muối để trao đổi, tộc trưởng vẫn hi vọng con có thể suy nghĩ cho bộ lạc, cân nhắc kỹ lưỡng. Bất luận ra sao, tộc trưởng cũng sẽ tôn trọng quyết định của con.”
Nghe lời ông lão nói, Nguyễn Thu Thu càng mơ hồ:
Nghĩ cái gì? Gả cho yêu tộc? Còn là gả cho một con sói khuyết tật?? Vì bộ lạc và 300 cân muối?
Nhìn cảnh tượng khó hiểu nhưng lại có chút quen thuộc này, rồi nghe những câu thoại quen thuộc đó, đột nhiên Nguyễn Thu Thu nhớ tới cốt truyện trong cuốn tiểu thuyết mình đã đọc trước khi ngủ tối qua. ///yeungontinh.vn///
[Vì mùa đông thú triều xuất hiện sớm, bộ lạc Phong Sư không thể tích đủ muối rơi vào khủng hoảng.]
[Ngay tại thời điểm này, đám yêu lang của bộ lạc Viêm Lang tìm đến cửa, bày tỏ rằng bọn họ sẵn lòng dùng 300 cân muối, để đổi lấy một cô gái tự nguyện gả cho thủ lĩnh tiền nhiệm xấu xí, tàn tật của bọn họ, coi như phí đền bù.]
[Thế là đám người của bộ lạc Phong Sư tập hợp trong hang động bàn chuyện, thăm dò ý kiến của hai cô gái còn chưa kết hôn trong bộ lạc là Nhu Nguyệt Nhiêu và Nguyễn Thu Thu.]
Đây chẳng phải là tình tiết nữ phụ từ chối kết hôn trong cuốn tiểu thuyết cẩu huyết đêm qua cô đọc sao?
Lẽ nào, nàng xuyên vào sách rồi?
Với suy nghĩ này trong đầu, Nguyễn Thu Thu bỗng thấy lạnh hơn, cô không chịu được vội lấy áo lông thú quấn chặt thân mình, và tự rơi vào sự nghi hoặc sâu sắc.
Hôm qua khi đi qua sạp hàng rong, Nguyễn Thu Thu nhìn thấy cuốn tiểu thuyết ‘Yêu tộc mật sủng, Sư Vương lão công tha cho ta đi’, lúc ấy đã bị trang bìa loè loẹt và cái tên đầy ẩn ý của nó thu hút.
Khi phát hiện tác giả của cuốn sách này có bút danh là Tra Tra Mộc, trước đây, cuối thời với nàng, luôn có một cụ ông chỉ thiếu một chữ tên “Tra Mộc” theo đuổi, Nguyễn Thu Thu vẫn nhớ mãi, không do dự mua cuốn sách này.
Nhưng cô chỉ đọc một nửa là dừng không đọc nữa, vì nhân vật nữ phụ pháo hôi trong truyện không chỉ cùng họ cùng tên với cô, mà nội dung lại chả có tí ngọt sủng nào như cái tựa đề cả.
Trong sách, nữ chính Nhu Nguyệt Nhiêu như một cái bình may mắn di động vậy. Chỉ cần nàng đứng yên một chỗ, thì trái cây chín vừa tầm cũng từ trên cây rơi xuống cho nàng ăn. Gà rừng và thỏ cũng sẽ tự động nhào vào lòng nàng ngoan ngoãn đợi bị thịt.
Thiết lập nhân vật này đáng lẽ rất độc đáo, nhưng vì cách xây dựng nhân vật của “Tra Tra Mộc” không tới, Nhu Nguyệt Nhiêu bị miêu tả như một người không biết nỗ lực, động tí là rơi nước mắt khóc hu hu.
Còn nam chính Lục Tử Nhiễm là anh chàng yêu sư mạnh nhất, anh tuấn nhất của bộ lạc Phong Sư. Sau này, hắn sẽ trở thành Yêu Vương Sư kiêu ngạo.
///yeungontinh.vn///Xây dựng cốt truyện này vốn cũng rất tốt, nhưng tác giả lại cứ muốn buff thêm cho Lục Tử Nhiễm, khiến hắn vừa cầu gì được nấy trong mối quan hệ tình cảm với nữ chính Nhu Nguyệt Nhiêu, đồng thời cũng rất ân cần với những cô gái khác.
Tuyến tình cảm của nam nữ chính trong truyện cũng vô cùng rối ren và cẩu huyết.
Trong truyện, nữ phụ “Nguyễn Thu Thu” thì cùng tên cùng họ với cô. Vì yêu say đắm Lục Tử Nhiễm, một nữ phụ trở thành công cụ đẩy tuyến tình cảm ngược luyến cẩu huyết của nam nữ chính lên cao trào, rồi phải hiến dâng tính mạng trân quý của mình.
Chính vì những lí do trên, nên khi Nguyễn Thu Thu thấy nữ phụ cùng tên cùng họ với mình vì bị từ hôn mà chết thảm, khi nam nữ chính đang ở bên cạnh thi thể nàng vừa hôn môi vừa ca ngợi tình yêu, cô đã ném cuốn truyện đi vì không thể chịu đựng nổi nữa.
Cô không chỉ quăng đi, mà còn vứt nó luôn xuống gầm giường rồi dùng hai chân đạp lên, vừa đạp vừa chửi “tác giả này trúng độc mọe nó rồi.”
Kết quả, vừa tỉnh lại, cô đã xuyên vào sách luôn.
Nguyễn Thu Thu: “…”
Nhìn đám yêu sư cao lớn trước mặt, Nguyễn Thu Thu sốt ruột, không nhịn nổi vội nhắm mắt lại và véo mạnh mình một cái.
Hi vọng mình mở mắt ra lần nữa, sẽ được trở về căn phòng trọ nhỏ của mình.
Dù ở mạt thế cô chỉ là một dị năng giả đê giai, mưu sinh bằng công việc bán nước gian nan, cuộc sống khó khăn, không quyền không thế lại còn rất phật hệ.
Nhưng cô thực sự không muốn xuyên vào cuốn tiểu thuyết huyền ảo cẩu huyết lại còn nguy hiểm hơn cả tận thế này, lại còn phải làm nữ phụ pháo hôi sắp chết nữa chứ!
Nhưng ông trời không chiều lòng người, Nguyễn Thu Thu cảm thấy cổ tay dần đau nhói như kim châm, răng lạnh đến run lên, mọi thứ đều rất chân thật.
Cô cố gắng mở mắt ra, cảnh tượng trước mắt vẫn như vậy, không hề thay đổi, sơn động vẫn cứ lạnh lẽo, nữ chính thì mỏng manh, xinh đẹp và còn có đám yêu sư tràn trề cảm giác áp bức đang đợi cô trả lời. ///yeungontinh.vn///
Thấy Nguyễn Thu Thu vẫn không chịu nói chuyện, dường như không tình nguyện gả cho ác lang, Nhu Nguyệt Nhiêu có hơi lo lắng khi đứng bên cạnh.
Bộ lạc Phong Sư hiện tại chỉ có hai người con gái vừa đủ tuổi nhưng chưa kết hôn, ngoài Nguyễn Thu Thu ra thì chính là nàng ta.
Nếu Nguyễn Thu Thu đã không muốn gả cho tên sói xám tàn tật, xấu xí đó, vậy thì vì lợi ích của bộ lạc, có lẽ phải gả nàng ta đi.
Nhưng nàng ta đâu có muốn, Nhu Nguyệt Nhiêu vội nắm chặt nắm tay. Từ lâu nàng ta đã thích dũng sĩ Lục Tử Nhiễm đẹp trai nhất, dũng mãnh nhất bộ lạc rồi.
Đó là một yêu sư cao lớn và uy mãnh.
Hắn cường tráng, cao to, lại anh tuấn, còn rất tốt với nàng ta nữa. Nàng ta thì một lòng muốn bên cạnh hắn, không muốn rời đi, nên sao có thể gả cho yêu tộc khác được? Huống chi, đó còn là lão sói xám xấu xí, tính cách có vấn đề.
Mặc dù… nàng ta biết Nguyễn Thu Thu cũng thích Lục Tử Nhiễm.
Nhưng, tình yêu luôn rất ích kỷ, vì tình yêu của bản thân, bất luận thế nào nàng ta cũng không muốn gả cho lão sói xám kia.
Mà nàng ta không gả, thì Nguyễn Thu Thu bắt buộc phải gả.
Nhu Nguyệt Nhiêu khẽ đưa mắt nhìn Nguyễn Thu Thu, vội cắn đôi môi hồng nhạt, “Thu Thu, hai chúng ta đều là nhân tộc, nên ta hiểu ngươi.”
Nhu Nguyệt Nhiêu nhìn nàng, khẽ thì thầm: “Gả cho yêu tộc có hơi đáng sợ, nhưng ta nghe nói thủ lĩnh tiền nhiệm của bộ lạc Viêm Lang đó bị trọng thương sắp chết, ngươi gả qua đó đi, hắn nhất định không làm gì được ngươi đâu, đợi hắn… chết rồi, chúng ta lại đón ngươi về.”
Nhu Nguyệt Nhiêu nói xong, bên cạnh, một yêu sư trung tuổi hùa theo: “Đúng thế, có gì to tát đâu, đợi tên yêu lang đó chết, chúng ta lại đón ngươi về là được chứ gì?”
Nghe thấy những lời của bọn họ, ngay cả tộc trưởng trước đây nói cho Nguyễn Thu Thu thời gian từ từ suy nghĩ, và sẽ tôn trọng ý kiến của nàng, cũng không giấu được vẻ xúc động nhìn Nguyễn Thu Thu.
Ánh mắt giống như nếu nàng không muốn gả thì rất có lỗi với bộ lạc Phong Sư.
Nguyễn Thu Thu nhìn Nhu Nguyệt Nhiêu không biết nói gì, thậm chí còn không muốn hỏi nàng ta “Nếu như vậy, tại sao ngươi không gả đi”. Vì nàng biết, hỏi cũng như không, chắc chắn Nhu Nguyệt Nhiêu đã chuẩn bị một đống lý lẽ để chặn họng nàng.
Suy cho cùng, Nhu Nguyệt Nhiêu là nữ chính yếu ớt có bàn tay vàng, trên đầu lại có phúc khí lẫn hào quang “kẻ nào động đến ta, kẻ đó xui xẻo”, còn Nguyễn Thu Thu, chỉ đi sai một bước là sẽ thành bia đỡ đạn chết thảm.
Thực ra Nguyễn Thu Thu rất rõ, nếu không phải bộ lạc Viêm Yêu lang cầu người con gái gả cho tên ác lang kia phải xuất phát từ sự tự nguyện, thì bây giờ, đám yêu sư này đã không hỏi ý kiến của nàng, mà trực tiếp đánh ngất xong đưa nàng qua đó rồi.
Nếu không đồng ý, bộ lạc yêu sư sẽ trở thành nơi chôn xác của nàng.
Hơn nữa, dựa theo miêu tả trong sách, thế giới này là đại lục yêu tộc, vô cùng nguy hiểm, người – yêu – ma cùng tồn tại, người của ma tộc tuy ít ỏi nhưng ai nấy đều rất mạnh và khát máu. ///yeungontinh.vn///
Ngoài những điều này ra, còn có các loại sinh vật viễn cổ, nếu nàng chọn tự mình rời khỏi bộ lạc sinh sống thì cũng rất phi thực tế. Rừng rậm vào mùa đông vô cùng nguy hiểm, khắp nơi đều là ma tộc và dã thú bụng đói cồn cào, một cô gái nhân tộc như nàng tuỳ tiện đi vào, sợ là chưa tới nửa ngày đã bị ăn thịt rồi.
Nguyễn Thu Thu thở dài.
Giờ sống đã khó khăn thế rồi, nàng thực sự không muốn lại trêu ghẹo nữ chính trong thế giới nguy hiểm như vậy nữa. Đấu đá với Nhu Nguyệt Nhiêu để cướp đàn ông thật ra chẳng có nghĩa lí gì cả, dù sao, nàng không tranh, sau này cũng có người khác tranh với Nhu Nguyệt Nhiêu.
Một người với tư tưởng yêu cái sự nhàn tản như nàng, chỉ muốn cuộc sống thoải mái, trồng trọt và được ăn thịt.
Tuy nhiên, có một điểm Nhu Nguyệt Nhiêu nói cũng không hề sai, mặc dù nghĩ vậy hơi có lỗi với lão sói xám biến thái từng cực kỳ hung dữ kia…
Nhưng ác lang tiên sinh đã từng hung ác lừng lẫy, giờ lại tàn phế, thậm chí còn mất đi khả năng đi săn, không còn sống được mấy ngày nữa. Ở bên cạnh hắn, ít nhất nàng sẽ không gặp chuyện nguy hiểm đến tính mạng…
Chỉ không biết là tại sao mấy tên của bộ lạc Viêm Lang, lại muốn cưới một nhân tộc làm bạn đời với ác lang tiên sinh đó, còn muốn người đó phải tình nguyện.
Nghĩ tới việc này, Nguyễn Thu Thu lại đau hết cả đầu, cảm giác biết rõ ràng trước mắt có thể có bẫy nhưng lại không thể không nhảy vào thật sự rất khó chịu.
“Nguyễn Thu Thu, con nghĩ thế nào?” Thấy Nguyễn Thu Thu vẫn im lặng, tộc trưởng không chờ đợi nổi.
Nguyễn Thu Thu hít một hơi thật sâu, nhìn vào đôi mắt nâu tuy hơi đục nhưng vẫn thông minh của tộc trưởng, nắm chặt tay và nói, “Được, ta đồng ý.”
“Ồ?” Tộc trưởng hơi sững người, ông ta vốn tưởng rằng Nguyễn Thu Thu trầm lặng lâu như vậy nhất định sẽ không chấp nhận, ngay sau đó lập tức mừng rỡ hỏi lại, “Thật sao? Thu Thu? Con đồng ý gả à?”
Nguyễn Thu Thu thầm cười khổ, thầm nghĩ, nàng không gả, lẽ nào còn con đường sống khác sao? Nàng chỉ đành nói, “vì bộ lạc, ta đồng ý. Nhưng, ta có vài điều kiện.”
///yeungontinh.vn/// Tộc trưởng yêu sư nghe xong, mắt híp lại, “Điều kiện gì? Con cứ nói?”
Tộc trưởng trông có vẻ rất hiền, nhưng lại làm cho Nguyễn Thu Thu cảm giác được sự nguy hiểm không giải thích được. Nàng đang nhịn sự run rẩy chạy sau lưng, lông mi hơi rủ xuống, nói, “Ta muốn mang hết đồ đạc của mình ở trong hang đi.”
“Chuyện này không thành vấn đề.” Tộc trưởng gật đầu.
Nguyễn Thu Thu nghiến răng nói tiếp, “Ngoài ra, ta muốn 10 cân muối, 15 tấm da thú, và 50 cân thịt khô.”