Nguyễn Thu Thu cẩn thận kiểm tra những món đồ trong nhà, xác nhận số củi gỗ trong bếp vừa đủ xài, chén thịt đã nấu chín và ba ly gỗ chứa giọt nước trị bệnh.
Nàng quay đầu nhìn thoáng qua Sói xám tiên sinh sắc mặt tái nhợt đang nằm trên giường đá, không lãng phí thêm thời gian nữa, cầm ngọn giáo lên, ra khỏi sơn động.
Bên ngoài mặt trời dần dần ló dạng, điều khiến Nguyễn Thu Thu vui mừng là, rõ ràng tối hôm qua bên ngoài nổi gió như sói dữ thét gào, nhưng trời sáng rồi, gió tuyết bên ngoài không còn lớn nữa.
Bông tuyết nhỏ bé chậm rãi rơi xuống, tuy vẫn hơi che chắn tầm mắt, nhưng so với tình trạng trước kia, tuyết rơi thành một mảnh khiến người khác không nhìn được gì thì tốt hơn nhiều.
Nguyễn Thu Thu nhẹ nhàng thở ra, lấy một ít thịt khô từ trong túi ra làm mồi nhử và một cái bẫy rập, bước ra khỏi sơn động.
Dựa theo kinh nghiệm lúc nàng đến đây và lúc đi tìm Sói xám tiên sinh, từ sơn động đi ra hướng bắc là khu rừng, đi khoảng nửa tiếng sẽ gặp một con sông nhỏ, dọc đường đi toàn là những cây gỗ lớn không có lá, thỉnh thoảng xen lễn mấy cây cổ thụ xanh như cây tùng.
Kế hoạch hôm nay của nàng là đi về hướng bắc khoảng năm sáu phút, đào một cái hố bẫy dưới mấy gốc cây xanh lớn gần sơn động bọn họ nhất, sẵn tiện đi xung quanh chỗ đó xem có thể tìm được một ít dược thảo gì không.
Nếu có thể bắt được con thú hoặc là dược thảo gì đó, nàng sẽ trở về một chuyến, sau đó sẽ tiếp tục đi về hướng nam, xem có thể tìm thấy bộ lạc Viêm Lang được không.
Nếu không bắt được, thì nàng sẽ trực tiếp đi về hướng nam, dùng muối trong balo da thú để đổi lấy đồ ăn từ bộ lạc Viêm Lang hoặc một yêu nào đó, sau khi về thì đi đến gốc cây, xem có bắt được con thú gì không.
Trạng thái lý tưởng nhất là, hôm nay nàng có thể bắt được thú, tìm dược dược thảo, dưới tình trạng không bị sinh vật viễn cổ và ma vật tấn công, tốt nhất là còn có thể tìm được vị trí của bộ lạc Viêm Lang, để lần sau còn tiện đi đổi đồ vật này nọ.
Nhưng Nguyễn Thu Thu biết, muốn hoàn thành nhiều việc như vậy cùng lúc thật sự rất khó khăn, hôm nay nàng chỉ cần tìm ra dược thảo đã là thắng lợi rồi.
Bước trong lớp tuyết dày đặc trên mặt đất, tuyết đã sắp đọng qua mắt cá chân, lúc đi cần phải dùng rất nhiều sức.
Nhưng cũng may hiện tại nàng đã là một dị năng giả cấp một, còn là hệ thủy nên có thể chịu lạnh chịu nóng, tuyết đọng cũng không gây ảnh hưởng gì nhiều cho Nguyễn Thu Thu, nàng thuận lợi đi tới mấy gốc cây xanh gần sơn động nhất.
Nguyễn Thu Thu chọn vị trí ở giữa, bắt đầu dùng vũ khí trong tay để đào.
Qua khoảng nửa tiếng, nàng mới đào xong hố bẫy.
Lấy một ít tuyết và cành khô xung quanh đơn giản che cái hố lại, thả thêm một miếng thịt khô to bằng ngón tay và một củ khoai chưa qua sử dụng lên trên, xem như đã hoàn thành bước đầu tiên của cái bẫy.
Nàng nhìn kỹ những bông tuyết gần như trắng xóa một mảnh ở xung quanh, hiểu được đại khái là nếu chỉ dựa vào cặp mắt thường của nàng thì không có cách nào hái được dược thảo thực vật thấp thấp gì đó rồi, Nguyễn Thu Thu hít sâu một hơi, tựa vào một thân cây, nhắm mắt lại, vận động dị năng hệ thủy biến dị trong cơ thể.
Lần trước lúc nàng ở trong sơn động, để giữ độ tươi mới của đồ ăn và dược thảo, thỉnh thoảng trong lúc tu luyện sẽ dành ít thời gian dùng dị năng để giữ độ tươi của thịt khô và dược thảo. Số lần dùng dị năng tăng lên, Nguyễn Thu Thu lại phát hiện nàng có thể cảm nhận được sức sống mỏng manh bên trong dược thảo.
Dược thảo dùng cho yêu tộc, khác với cây khô thông thường.
Cho dù sáng nay trước lúc đi nàng đã ngưng tụ hơn hai mươi giọt nước trị bệnh cho Sói xám tiên sinh, nhưng linh khí hệ thủy biến dị trong cơ thể Nguyễn Thu Thu còn lưu lại hơn hai mươi sợi, nàng cẩn thận rút ra hai sợi linh khí, bắt đầu tìm kiếm nương theo gốc của cây lớn.
Khoảng mười mấy phút sau, Nguyễn Thu Thu có chút thất vọng mà mở mắt.
Một cánh rừng này, vốn không có đủ thực vật để làm thuốc.
Hoặc có thể nói, tựa như không có thảm thực vật gì ở đây, đa số những thực vật còn có chút sức sống đều đã bị gặm cắn mất rồi.
Nhưng điều này cũng gián tiếp chứng minh xung quanh chỗ này vẫn còn có vết tích hoạt động của những con vật nhỏ, nếu như láy lữa nàng quay trở lại, hố bẫy có thể sẽ bắt được một ít động vật nhỏ.
Tuy nàng tự an ủi bản thân như vậy, nhưng Nguyễn Thu Thu vẫn chưa từ bỏ ý định.
Nàng đi vòng quanh mấy cây lớn, mắt thấy thật sự không thu hoạch được một chút gì, mới tháo chiếc mũ da động vật nàng làm trước khi đi xuống, vẫy vẫy bông tuyết cho nó rớt xuống rồi lại đội lên.
…
Vốn dĩ Nguyễn Thu Thu định nếu không thu hoạch được gì sẽ không trở về sơn động, nhưng lúc nàng bố trí hố bẫy xong, dự định tiến hành kế hoạch tiếp theo, vẫn rất lo lắng cho Lão sói xám đang nằm trong nhà kia.
Vì vậy trước khi đi về hướng nam, đến bộ lạc Viêm Lang thử vận khí, nàng vẫn lặng lẽ về nhà một chuyến.
Sói xám tiên sinh ngoan ngoãn nằm trên giường đá, trên người đắp một cái chăn da thú, không có gì thay đổi so với lúc trước khi nàng rời đi.
Xác nhận lại Sói xám tiên sinh vẫn ổn định như cũ, Nguyễn Thu Thu uống bát nước ấm, lại rời đi.
Lần rời đi này nàng không có nắm chắc, nàng cũng biết Sói xám tiên sinh bị bộ lạc vứt bỏ, có lẽ lần này nàng đi bộ lạc Viêm Lang cũng không thu hoạch được gì.
Nhưng mặc kệ thế nào, nàng vẫn muốn thử một chút.
Những cảnh tượng trong truyện đều ở bộ lạc Phong Sư và khu rừng gần bộ lạc Phong Sư, trên cơ bản không hề đề cập đến chuyện của bộ lạc Viêm Lang.
Vì vậy Nguyễn Thu Thu cũng không chuẩn bị được lợi thế gì về kiến thức, nàng vừa không biết bộ lạc Viêm Lang ở đâu, cũng không biết những yêu lang của bộ lạc Viêm Lang có thân thiện hay không.
Từ lúc nàng gả qua đây, cũng gần bảy ngày rồi.
Nhưng sơn động của Sói xám tiên sinh không hề có một con yêu lang nào tới hỏi thăm, cũng không có người nào tới thăm hỏi, nghĩ thôi cũng biết, phu quân của nàng và bọn họ chung sống không hề hòa thuận.
Nói không chừng, có thể nhóm yêu lang này còn tưởng rằng nàng đã bị Sói xám tiên sinh ăn thịt rồi…
Nguyễn Thu Thu vừa nghĩ, vừa nhìn chằm chằm gió tuyết đang thổi về hướng nam.
Nhưng mười phút trôi qua, hai mươi phút trôi qua, nửa tiếng, một tiếng trôi qua…
Nguyễn Thu Thu cả người mỏi mệt vẫn không thấy bóng dáng của bộ lạc nào.
Lại trôi qua nửa tiếng, đúng lúc Nguyễn Thu Thu ngờ vực muốn rời đi, cuối cùng cùng nhìn thấy một sườn núi trong tầm mắt, có mấy cái sơn động nằm gần sườn núi phủ đầy tuyết, phân bố chằng chịt, nhưng cách nhau cũng không xa.
“Phù… Cuối cùng cũng tới rồi sao?”
Nguyễn Thu Thu thở ra một hơi, sờ sờ cái mũi sắp đông cứng của mình.
Nàng do dự một hồi, vẫn lấy một miếng da thú bọc ngọn giáo trong tay lại, nhét vào trong khe hở của balo.
Nàng đi về phía sơn động gần nàng nhất, đến nơi cách chỗ sơn động khoảng hai mươi mét, đã nhìn thấy một yêu lang trẻ tuổi đang cau mày vén tấm màn da thú trước cửa sơn động lên, hằn học đi ra.
“Ai đó? Hôm nay ông đây nghỉ ngơi, không đi săn.”
Yêu lang kia chửi rủa trong miệng, vừa ra khỏi sơn động, thấy Nguyễn Thu Thu đứng trước cửa, trong nháy mắt biểu hiện như nhìn thấy quỷ, “Trời ạ, ngươi cmn sao lại còn sống???”
Nguyễn Thu Thu: “……”
Nàng có chút căng thẳng mà ngẩng đầu, thấy rõ bộ dạng của yêu lang trước mắt.
Vừa hay, hắn chính là tên yêu lang nhỏ tuổi nhất trong bốn tên yêu lang ngày trước, đã dùng ba trăm cân muối đổi lấy nàng từ bộ lạc Phong Sư.
Nhưng mà mấy tên yêu lang bọn họ tựa hồ đều xem nàng như công cụ, cũng không nói cho nàng biết tên của bọn họ.
Nguyễn Thu Thu nắm chặt tay, trả lời hắn, “Đúng vậy, ta cũng không biết tại sao ta còn sống…”
Miệng tuy nói vậy, trong lòng lại nghĩ:
Nàng chính là còn sống đó, Sói xám tiên sinh không hề ăn thịt nàng, hắn còn bảo vệ nàng nữa kìa.
Yêu lang trẻ tuổi đánh giá một lượt cách ăn mặt của Nguyễn Thu Thu, nhìn thấy bộ đồ da thú rách nát có vài chỗ được vá lại khác màu và thân hình gầy guộc của nàng, nháy mắt cười nhạo ra tiếng, trong ánh mắt tràn đầy sự “thông cảm”.
Nguyễn Thu Thu không muốn hiểu sự cười nhạo của hắn, chỉ bình tĩnh nói, “Ta đến để đổi đồ ăn và dược thảo, không biết ngươi có thể cho ta biết, ở đâu có thể đổi dược thảo trị liệu cho yêu tộc không?”
“Ta có đem theo muối.”
Nguyễn Thu Thu vừa dứt lời, tên yêu lang trẻ tuổi kia đã nhướng mi hỏi lại, “Đổi dược thảo trị liệu cho yêu tộc?”
Hắn như là ngửi được mùi của Sói xám tiên sinh nồng nặc trên người nàng, vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi mà lùi về sau hai bước, ngữ điệu cũng ác liệt lên, “Sao? Tên sói phế vật mù lòa kia vẫn chưa chết sao? Còn cần một nhân loại như ngươi đến để đổi dược thảo cho hắn??”
“Ta còn tưởng hắn đã chết rồi, ngươi không còn cách nào khác nên mới tới bộ lạc ta tìm nơi nương tựa nữa kìa.”
Yêu lang trẻ tuổi nói với ngữ khí châm chọc, một gương mặt vốn dĩ trông có vẻ sáng sủa trong mắt Nguyễn Thu Thu bỗng nhiên trở nên vô cùng xấu xí.
Ánh mắt Nguyễn Thu Thu lạnh dần, gắt gao mím môi, âm thanh rất lạnh, “Phu quân của ta không phải phế vật.”
Rõ ràng tên yêu lang trẻ tuổi kia không ngờ nàng sẽ nói như vậy, khiến hắn ngẩn ra hai giây, sau đó mới phá lên cười lớn “Ha ha ha ha” như phản ứng lại.
Tiếng cười của hắn rất lớn, khiến cho mấy yêu lang và nhân tộc sống trong sơn động xung quanh hiếu kì, hơn mười mấy tên tuổi tác khác nhau từ trong sơn động bước ra, đứng tại cửa sơn động nhìn về phía này.
Trên người bọn họ mặc đồ da thú mềm mại ấm áp hơn gấp mấy lần so với nàng và Sói xám tiên sinh, thần sắc đa số lạnh lùng không thân thiện.
Thấy có yêu bước ra rồi, yêu lang trẻ tuổi đó cố ý lớn tiếng nói, “Mọi người nghe thấy chưa, nhân tộc này muốn đổi dược thảo cho tên thủ lĩnh phế vật kia của chúng ta kìa!”
“Hả?” Một con yêu cái sau khi nghe được lập tức nở nụ cười, “Không phải chứ?”
Nàng nhìn về phía gương mặt lạnh lùng của Nguyễn Thu Thu, cố ý châm chọc nói, “Ngươi là người phụ nữ nhân tộc được gả cho thủ lĩnh bộ lạc tiền nhiệm của chúng ta sao? Tên phu quân xấu xí bị nguyền rủa, đầu óc của ngươi không phải bị gì rồi chứ?”
“Chậc chậc, cả người ngươi toàn là mùi của tên xấu xí kia, đừng nói là cũng bị nguyền rủa rồi nha?”
Nàng ta nói xong, bày ra bộ dáng hoảng sợ, cứ như việc nàng bị ám mùi của Sói xám tiên sinh là nguồn gốc của mầm mống lây truyền bệnh.
Nguyễn Thu Thu nắm chắt tay, đáy lòng nổi lên một ngọn lửa giận dữ mãnh liệt, đốt cháy lòng nàng, khiến nàng đè nén lửa giận đến mức có chút không thở nổi.
Nàng biết người của lộ lạc Viêm Lang không thích Sói xám tiên sinh, nhưng nàng không ngờ bọn họ có ác ý với hắn lớn như vậy.
Rõ ràng ngay cả khi hắn trọng thương gần chết cũng phải sợ hãi, lại ở sau lưng hắn sử dụng ngôn ngữ chế nhạo châm chọc và sỉ nhục như vậy.
Còn có nguyền rủa?
Nguyền rủa cái gì?
Nếu trên người Sói xám tiên sinh thật sự bị nguyền rủa, nàng ở chung với hắn trong sơn động, thậm chí còn ngủ chung trên giường đá tại sao lại không bị gì.
Nàng chỉ cảm thấy những tiếng cười nhạo kia vô cùng chói tai.
Nguyễn Thu Thu gắt gao mím chặt môi, nàng rất muốn phát hỏa, nhưng lý trí nói cho nàng biết là không được.
Ít nhất, hiện tại không phải là lúc để phát hỏa.
“Ngươi trông có vẻ rất tức giận nhỉ?” Tên yêu lang trẻ tuổi kia nhìn sắc mặt ngày càng khó coi của Nguyễn Thu Thu, nhướng nhướng mi, “Chẳng qua chúng ta chỉ nói sự thật mà thôi.”
Giọng hắn đem theo sự tức giận, vẻ mặt cũng dần dần kích động lên, “Lão sói xám kia vốn dĩ đã tàn tật không thể đi săn nữa rồi, còn bởi vì hắn bị nguyền rủa mà hại chết nhiều người của bộ lạc như vậy, đáng đời hắn bây giờ rơi vào tình trạng này, nên chết sớm mới phải, chết sớm mới phải!”
“Ngươi muốn cùng bộ lạc chúng ta đổi dược thảo để trị bệnh cho con sói kia, ta khuyên ngươi nên từ bỏ ý định này đi, hắn đáng chết! Hắn đáng chết!”
Yêu lang trẻ tuổi càng nói càng kích động, “Nếu không phải vì hắn, nếu không phải vì hắn bị nguyền rủa, nếu không vì Tộc Vu, sao ta lại phải nhịn…”
Thấy hắn không kiểm soát được cảm xúc, sắp nói ra bí mật của bọn họ rồi, một tên yêu lang hơi có tuổi vẫn luôn đứng ở bên cạnh xem kịch bước đến, dùng sức vỗ vỗ vai yêu lang trẻ tuổi, quát mắng, “Trữ Việt, ngươi muốn nói gì?”
Yêu lang trẻ tuổi tên Trữ Việt kia bỗng nhiên tỉnh táo lại, đau đến nhe răng, “Vũ ca, thực xin lỗi, ta không phải cố ý nói…”
Hắn chưa nói xong, tên yêu lang hơi có tuổi kia ngắt lời.
Tạ Vũ phất phất tay về phía Trữ Việt, tỏ vẻ không cần để tâm, xoay người, nhìn phía Nguyễn Thu Thu bởi vì tức giận mà đỏ hết cả mắt.
Hắn cảm thấy nhân tộc trước mặt này rất thú vị, để thông cảm cho chiều cao của Nguyễn Thu Thu đang đứng dưới sườn núi, hắn cúi người cong lưng, tựa gần vào nàng hơn.
Nguyễn Thu Thu bị cặp mắt hiếu kỳ của tên yêu lang này làm cho ghê tởm, lui lui về sau, không mảy may che dấu sự ghét bỏ trong ánh mắt.
Nhưng trong mắt Tạ Vũ, nhân tộc hơi ốm một tí so với những nhân tộc được nuôi ăn no mặc ấm trong bộ lạc, mặc lên bộ đồ da thú rách nát, yếu ớt nghiêng vẹo, nhưng ánh mắt lại rất kiên nghị, khiến cho một tên phong lưu chỉ gặp những người đẹp như hắn có cảm giác thích thú khi nhìn thấy con mồi.
Tạ Vũ nhìn chằm chằm gương mặt có thể coi như trắng nõn của Nguyễn Thu Thu, giọng nói dịu bớt, vô cùng vui vẻ nhếch môi nói nhẹ, “Ngươi cũng rất xinh đẹp đó, tại sao lại không có mắt thẩm mỹ đi thích lão sói xám kia vậy? Ta đẹp trai hơn hắn nhiều, dáng người cũng đẹp, vậy đi, nếu ngươi đồng ý cười với ta một cái, gọi ta một tiếng Vũ ca, lại mắng lão sói xám tàn phế kia thêm một câu.”
Tạ Vũ đem theo tâm tư vui đùa bỡn cợt, cố gắng giữ khoảng cách với Nguyễn Thu Thu ‘có thể đã bị lây nhiễm sự nguyền rủa’, nói, “Thấy sao, ngươi làm được những điều này, ta sẽ tặng ngươi da thú và trái cây mà phụ nữ thích. Trái cây mùa đông, rất là khó kiếm đó nha.”
Giọng nói thì rất dễ nghe, điềm đạm ấm áp, nhưng trong lời nói nhẹ nhàng bâng quơ kia, lại ẩn chứa vô số sự khinh miệt, đương nhiên càng không phải chỉ đơn thuần muốn đùa bỡn Nguyễn Thu Thu.
Nguyễn Thu Thu sắp bị tên yêu lang này công khai nhục nhã, nàng ghê tởm đến buồn nôn, nàng cắn môi, trong lòng xẹt qua nhiều suy tính.
Nàng nghĩ nàng sẽ nhịn, nhưng từ ánh mắt của đám sói xung quanh thì có thể nhìn thấy được bọn họ sẽ không bỏ qua cho nàng, lại càng không bỏ qua cơ hội gián tiếp sỉ nhục Sói xám tiên sinh.
Một khi nàng mở miệng gọi hắn là Vũ ca, kéo theo đó sẽ là sự sỉ nhục vô tận.
Suy tính hết những khả năng để thoát khỏi cảnh này, cuối cùng Nguyễn Thu Thu cười lạnh một tiếng, ở trong ánh mắt chờ mong của Tạ Vũ, giọng vang rõ ra tứ phương, “Cút. Ngươi còn xấu hơn phu quân ta vạn lần.”
“Muốn ta gọi ngươi là Vũ ca, nằm mơ đi đồ nhãi con.”
Đồ nhãi con…
Nhãi con…
Nguyễn Thu Thu không thể nhịn được nữa, không khống chế âm thanh, lời mắng chửi bật ra, tất cả người và yêu đều nghe được rõ ràng rành mạch, vốn dĩ còn có một vài yêu lang đang ồn ào, tất cả đều sợ ngây người.
Bọn họ không ngờ Nguyễn Thu Thu sẽ mắng cả yêu, hoặc nói, bọn họ không ngờ một nhân tộc không nơi nương tựa, phu quân còn gần chết.
Lại có gan mắng cả yêu.
Trên thế giới này, nhân tộc của bộ lạc nào mà chẳng hèn mọn, sinh tồn trong sự che chở của bộ lạc yêu tộc, sống trong sự lo sợ thấp thỏm.
Một nhân loại, tuổi thọ chỉ bằng một phần năm yêu tộc bọn họ, yêu tộc bọn họ đồng ý che chở bảo vệ bọn họ đã là nhân từ đến cực điểm, vậy mà có người dám mắng cả yêu, hơn nữa lại là tên yêu tỏ ý muốn bố thí sự giúp đỡ cho nàng.
Tên bị mắng lại là tên có thực lực xếp đầu trọng bộ lạc bọn họ!
Bởi vì quá mức kinh sợ, trong khoảng thời gian ngắn, yêu tộc cả khu sơn động và lân cận đó đều chưa lên tiếng, chỉ có tiếng tuyết rơi xào xạc.
Tạ Vũ ngơ hết cả người, nụ cười hoàn mỹ tự tin trên gương mặt hắn cứng đơ ra, não dừng hoạt động luôn.
Thậm chí hắn còn nghi ngờ mình nghe nhầm, không thì sao hắn lại nghe một nữ nhân nhân tộc gầy gò trước mặt đang mắng hắn?
Mắng một yêu lang đẹp trai như hắn trong bộ lạc, trong đám yêu lang trẻ tuổi, sức chiến đấu chỉ đứng sau Uyên Quyết, bây giờ thì đứng đầu cả về nhân khí yêu khí, khả năng săn bắt và sức hấp dẫn là nhãi con??”
“Ôi trời ơi!!!” Cô nàng nữ yêu kia là người đầu tên phản ứng lại, nàng ta vừa kinh ngạc vừa có chút bái phục không nói nên lời, thật tình cảm thán, “Quả nhiên là Nguyễn Thu Thu này đầu óc có vấn đề, nàng dám mắng cả Vũ ca…”
Nàng nữ yêu kia vừa nói vừa dừng, không dám nói một mạch.
Cuối cũng Tạ Vũ cũng phản ứng lại, mặt yêu của hắn như bị ai dùng sức tát cho mấy cái, đau rát cả lên, biểu tình vốn dĩ đẹp đẽ cuối cùng cũng bị phá vỡ.
Hắn đột nhiên đứng thẳng dậy, hai tay biến thành móng vuốt sắc nhọn, ánh mắt nhìn Nguyễn Thu Thu cũng trở nên vặn vẹo, “Ngươi…”