///yeungontinh.vn//
Ác lang tiên sinh không ngờ Nguyễn Thu Thu không chỉ không sợ móng vuốt sắc nhọn mình đặt trên vai nàng, mà ngược lại còn hỏi hắn rằng “có phải bộ hôn phục này xấu lắm không?”
Xấu, đương nhiên là xấu rồi.
Nàng cũng không nhìn xem bản thân bây giờ nhếch nhác ra làm sao.
Một mái tóc đen bị thổi rối như tổ quạ, bộ đồ bên trong “hôn phục” có vẻ cũng đã mặc nhiều năm, bị rách rồi thì thôi đi, còn không hề giữ ấm chút nào.
Nhìn làn da đỏ lên vì lạnh của nàng và đôi chân được bọc trong tấm da thú cũ sắp đóng băng, nàng rõ ràng đã run lên vì lạnh, mệt tới sắp ngất đi, mà còn cô gắng chống chọi cười với hắn.
Yêu thức bao trùm cả người Nguyễn Thu Thu, nhưng trái tim vốn đã tê liệt của ác lang tiên sinh lại khó chịu một cách khó hiểu.
Tại sao vậy?
Tại sao nàng không sợ hắn?
Sao lại không bỏ chạy?
Sao lại nở nụ cười với hắn– một con quái vật bị cả người và yêu ghét bỏ?
Ác lang tiên sinh nghĩ không thông, hắn lại gầm lên lần nữa, rồi từ từ di chuyển móng vuốt sắc nhọn của mình và mang theo một luồng gió lạnh quanh chiếc cổ mỏng manh của Nguyễn Thu Thu.
Nhưng đến gần nàng hơn, với khứu giác xuất sắc của mình, hắn nhanh chóng nhận ra thứ đựng trong túi da thú phía sau Nguyễn Thu Thu.
Thịt khô không còn tươi nữa, thứ mà trước giờ hắn đều không thích ăn, mấy tấm da, còn có…… mùi máu tanh sực nức và mùi thối rữa được che đậy toả ra trên cơ thể hắn, và đặc biệt là mùi của thảo dược khô để trị bệnh cho yêu tộc.
Vì sao nàng muốn đổi loại thảo dược chỉ có thể dùng cho yêu tộc?
Những phiền não trong lòng càng thêm mãnh liệt, như là một đám lửa đang dần rực cháy, quấy nhiễu tâm trí tĩnh lặng của hắn.
Khi sói xám tiên sinh định thần lại, hắn đã buông móng vuốt đặt trên vai Nguyễn Thu Thu xuống, cái đầu sói lớn hơi hơi nghiêng, nhưng khuôn mặt tiêu soái ngày nào giờ càng trở nên dữ tợn.
Nguyễn Thu Thu căn bản không hề biết bản thân vừa bước vào ranh giới sinh tử.
Giờ nàng chỉ muốn nhanh chóng vào hang động của phu quân mình để tránh gió, mặt trời bên ngoài sắp lặn, nàng cảm giác tứ chi của mình sắp bị đông cứng rồi.
Đồng thời…
Vô tình nhìn xuống chân trái tàn phế của Sói xám tiên sinh, Nguyễn Thu Thu liền cau mày.
Lão sói xám này không có cảm giác gì sao? Mấy vết thương trên người hắn sắp thối nát hết cả rồi, chẳng lẽ không đau à?
Nếu không xử lý những vết thương này thì vết thương của hắn sẽ không lành lại được.
///yeungontinh.vn/// Nguyễn Thu Thu do dự một lúc, ngước đầu lên, rồi bước từng bước nhỏ, cố gắng nhìn lên đôi mắt xanh xám đẹp hơn ngọc bích dưới nắng vàng của ác lang tiên sinh, và bắt đầu ngại ngùng nói chuyện bóng gió.
“Hôm nay tuyết không rơi, trời nắng đẹp, có điều bên ngoài còn hơi lạnh……”
Nguyễn Thu Thu đang nói thì nhớ ra yêu lang không thể nhìn thấy ánh nắng nữa, có lẽ trong thế giới của hắn, tất cả đều là màu đen.
Vì thế, nàng lập tức đổi chủ đề, “Ý ta là…… mặt trời xuất hiện hay không không quan trọng, cái đó, trời sắp tối rồi… muộn quá rồi, ngươi có thể……”
Nghe giọng nói run vì lạnh của Nguyễn Thu Thu, ác lang tiên sinh thấy trong lòng như một mớ hỗn độn.
Tự nhiên hắn nghe ra được ý tứ trong lời nói của nàng.
Bên ngoài lạnh lắm, trời sắp tối rồi, vì vậy?
Sao cơ, nàng không hề định rời khỏi đây, ngược lại còn muốn sống trong động của hắn ư?
Sao nàng lại cho rằng hắn sẽ đồng ý cho nàng bước chân vào địa bàn của mình chứ?
Bây giờ trông hắn giống một người bạn tốt ư?
Hay là……
Nàng thật sự,
Coi hắn là phu quân?
Một ý nghĩ chợt loé lên trong đầu, lòng ác lang tiên sinh như thắt lại, vừa bực bội vừa hoang đường đến nỗi làm hắn cảm thấy buồn cười.
Thực sự là một người đáng thương, rốt cuộc nàng đã bị lừa kiểu gì, mới đồng ý gả cho hắn, coi hắn như phu quân đây?
Phải rồi, ác lang tiên sinh đột nhiên thấy mình như chạm gần đến chân tướng.
Hắn biết rồi, người đứng trước mặt hắn dị thường như vậy, chắc chắn là do mấy tên yêu lang giỏi nói dối kia của bộ lạc đã nói dối nàng.
Bọn chúng nhất định đã nói với nàng.
“Thủ lĩnh tiền nhiệm của bộ lạc chúng ta, Uyên Quyết đại nhân là một Lão sói xám vừa mạnh mẽ, vừa anh tuấn, hắn chỉ bị thương nhẹ trong lúc thú triều, nhìn có vẻ hơi nghiêm trọng nhưng thực ra rất nhanh khỏi. Hắn có bệnh đa nghi, vì thế ngươi nhất định không được sợ hắn, chỉ cần ngươi nói chuyện bình tĩnh, mang thảo dược trị khỏi bệnh cho hắn là có thể đi vào trái tim của hắn rồi.”
“Chắc chắn hắn không xấu xa như trong lời đồn, thực ra hắn rất tốt.”
“Đồ ăn trong động của hắn ăn không hết, nhiều tấm da đẹp mặc không hết, tính cách cũng rất ôn hoà, hắn sẽ không bao giờ giết một ai mà không nói một lời, ngươi gả cho hắn, không chỉ có thể trả ơn cho bộ lạc của mình, mà còn có được cuộc sống mà cả nhân tộc và yêu tộc ao ước cũng không có được.”
Chúng nhất định đã nói vậy.
Ác lang tiên sinh có chứng ảo tưởng bị hại cực kỳ giỏi nghi ngờ người khác nghĩ vậy đấy.
Nàng đang giả vờ, chắc hẳn nàng không biết tình hình bây giờ của hắn ra sao.
Nàng đúng là một nhân loại dối trá.
Chắc là thân hình của hắn to lớn quá, nên loài người giỏi nguỵ trang trước mặt hắn, người thị lực không tốt không thể nhìn rõ được hình dáng của hắn.
Nàng chắc chưa nhìn thấy hắn chỉ còn lại một cái chân trái trơ xương;
Chưa nhìn thấy cái chân què và cơ thể sắp mục rữa của hắn;
Chưa nhìn thấy những vết thương bị xé rách của hắn do bị ma tộc đánh lén;
Nàng cũng chưa nhìn thấy khuôn mặt đáng sợ, biến dạng của hắn.
Vì vậy, nàng mới dùng thái độ ngây thơ đến nực cười này mỉm cười với hắn.
Nếu như đợi nàng nhìn thấy hết tất cả mọi chuyện, sau khi nàng nhìn thấu sự dối trá của những con sói kia trong bộ lạc Viêm Lang, liệu nàng có còn giống như vừa nãy, bình tĩnh nói chuyện với hắn không? ///yeungontinh.vn///
Dù sao đối với nàng mà nói, vẫn là cơ thể con người trực quan hơn.
Nàng không thể gọi một lão sói xám đã mất đi tất cả là phu quân được.
Đợi sau khi nàng nhìn thấy cơ thể bị tàn phá thậm tệ của hắn với vẻ mặt sợ hãi và bị lừa gạt, hắn sẽ giết nàng.
Hắn ghét tất cả bọn người và yêu lừa dối mình. Vì sao lại sống giả dối như vậy, vì sao hết lần này tới lần khác hãm hại hắn, khiến hắn cảm thấy khó chịu và chán ghét?
Uyên Quyết trong lòng buồn chán, hắn đột nhiên giơ chân trước lên, và lao về phía Nguyễn Thu Thu lần nữa.
Lần này, hắn mất hết kiên nhẫn, thậm chí còn thô bạo đè Nguyễn Thu Thu xuống nền tuyết.
Hắn cố tình biến thành hình người ngay trong lúc nàng ngã xuống đất, giả vờ kiệt sức và ngã xuống bên nàng, cùng với đó, hắn dùng cái chân trái bị gãy, rướm máu đè lên người nàng.
Uyên Quyết sắp đau đến bất tỉnh cố gắng dùng chút yêu thức ít ỏi còn lại, thể hiện sự dữ tợn chờ Nguyễn Thu Thu lật mặt.
Theo tiến trình, nàng sẽ ngạc nhiên trước, sau đó sẽ bất ngờ chuyển sang ghét bỏ, sợ hãi, căm hận, chán ghét.
Cuối cùng, nàng sẽ bỏ mặc hắn ở trong băng tuyết chờ chết.
Giống như vô số nhân tộc, yêu tộc và ma tộc đã từng giẫm đạp lên hắn.
Nhưng Nguyễn Thu Thu vốn không nhận ra rằng nàng lại đặt mình vào thử thách của Sói xám tiên sinh đa nghi, nhạy cảm, còn biến thái lần nữa.
Ngay khoảnh khắc bị đè xuống đất, Nguyễn Thu Thu chỉ có một suy nghĩ:
Quả nhiên, ác lang phu quân lén lút gặm tuyết vừa nãy, còn muốn cố gắng biến thành hình dạng yêu lang trước mặt nàng đã hôn mê rồi.
Nàng nói mà, hắn bị thương nặng như thế, sao có thể không bị ảnh hưởng được.
Chỉ là……
Lúc hắn hôn mê, tại sao lại biến thành hình người, may mắn thế nào lại trùng hợp ngã lên người nàng.
Đây là lần đầu tiên nàng tiếp xúc với người khác giới gần như vậy, điểm chết người là, từ hình dáng yêu quái chuyển sang hình người hình như chỉ biến ra được mỗi tí quần áo thế này thôi, thế nên phần thân trên của vị phu quân tàn tận bị dủy dung của nàng đang trần trụi.
Cách một lớp da thú mỏng manh, Nguyễn Thu Thu có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của ác lang tiên sinh và cơ bắp săn chắc của hắn.
Điều này……
Chắc hắn không cố ý đâu nhỉ?
Mặc dù giờ hắn rất đáng thương, nàng không nên nghĩ đến mấy chuyện linh tinh này, nhưng Nguyễn Thu Thu vẫn đỏ mặt nghĩ.
Lẽ nào bình thường hắn… cũng lưu manh vậy à?
Nếu vậy thì, chắc nàng hiểu vì sao người và yêu bên ngoài đều thấy ác lang tiên sinh là một tên biến thái.
Hắn rất nặng, đè lên khiến nàng hơi khó thở.
Nguyễn Thu Thu đẩy hắn ra, nhỏ nhẹ gọi hắn một tiếng, “Phu quân?”
Uyên Quyết bị tiếng “phu quân” làm cho đơ người, và yêu thức của hắn sụp đổ, thậm chí là biến mất hoàn toàn khi hắn nhìn thấy đôi má ửng đỏ của Nguyễn Thu Thu.
Tại sao? Không ghét bỏ mà còn đỏ mặt?
Uyên Quyết giỏi đoán lòng dạ ma quỷ chỉ thấy trong lòng hỗn loạn, không cách nào hiểu được. ///yeungontinh.vn///
Mất đi yêu thức có thể giúp hắn “nhìn thấy” diện mạo của Nguyễn Thu Thu, thế giới của hắn lại chìm vào bóng tối.
Bóng tối, sự âm u và đau đớn chớp mắt đã vây quanh hắn, và thời gian dường như cũng ngừng trôi ngay lúc này.
Uyên Quyết đang không thể nào hiểu được có cảm giác cơ thể hắn bị nhẹ nhàng đẩy ra, cảm giác một cái chạm mềm mại trên cơ thể mà trước đây hắn chưa từng trải nghiệm.
Đó là thứ mà hắn chưa bao giờ cảm nhận được trước đây, hình như nó còn mềm hơn con mồi mềm nhất mà hắn từng xé nát bằng móng vuốt của mình.
Bộ não Uyên Quyết như ngừng hoạt động, đôi môi nhợt nhạt của hắn mím chặt.
Hắn đã bất cẩn, nhất thời sơ suất, để Nguyễn Thu Thu chạy thoát khỏi tay mình.
“Phu quân?” Từ đó lại vang lên lần nữa, như đang xác nhận xem hắn có hoàn toàn bất tỉnh hay không.
Nàng thấy nó rồi ư?
Nàng đã nhìn thấy cái chân phế của hắn chưa? Thấy gương mặt hắn chưa? Tiếp theo, có phải muốn bỏ chạy không?
Tất cả những thứ đó Nguyễn Thu Thu đều vô tình nhìn thấy hết rồi, nhưng nàng không định chạy đi.
Nàng nhìn người đàn ông đang nằm ngã dưới nền tuyết với vết sẹo sâu trên mặt, nửa khuôn mặt còn lại vẫn đẹp trai, sáng ngời như xưa, rồi thở dài một hơi.
“Đã nghe nói ngươi bị thương nặng, không ngờ, lại còn thích cậy mạnh như thế.” Nguyễn Thu Thu vừa nỗ lực kéo cánh tay của hắn, muốn đưa vóc dáng to lớn đó vào trong hang, vừa nhân lúc hắn “hôn mê”, nói đôi ba câu oán giận, “Lúc yêu lang các người hôn mê đều sẽ biến thành người, mà còn mặc đồ…… ít vậy à?”
“Vết thương sắp thối rữa hết rồi, ngươi không sợ đau chút nào sao?”
Nguyễn Thu Thu giẫm lên lớp tuyết bê bết máu bên hang động, dìu hắn vào trong từng chút từng chút một.
///yeungontinh.vn///Điều khiến Nguyễn Thu Thu ngạc nhiên là, sức lực của nàng hình như đã tăng lên, hoặc cũng có thể là ác lang tiên sinh đáng thương thực ra rất ốm yếu nên quá nhẹ, nàng lôi lôi kéo kéo hắn suốt dọc đường về sơn động, mà không cần tốn nhiều sức.
Nàng đúng là lạnh đến ngớ ngẩn rồi, sắp kiệt sức rồi, vậy mà không hề hoài nghi ngờ rằng, với chút sức lực của nàng, sao có thể kéo được hắn về chứ.