Nguyễn Thu Thu nhìn những đốm đen trên người Sói xám tiên sinh không tiếp tục lan tràn nữa, hơi thở của hắn cũng dần dần ổn định lại, cũng dừng hấp thụ lại.
Viên ma hạch hệ thủy cấp hai này cũng bị hấp thu mất một nửa, trở nên trong suốt hơn một chút.
Nguyễn Thu Thu buông lỏng tay Sói xám tiên sinh, nhịn đau, nằm ở bên người hắn, hít thở từng hơi nhẹ, để giảm bớt đau đớn vì sử dụng gân mạch quá mức.
Mặc dù bây giờ thân thể nàng so với ở thời mạt thế phù hợp với nàng hơn, cũng càng có thể phát huy thiên phú, nhưng một con gà yếu ớt ngay cả cấp một cũng chưa đạt tới, đột nhiên hấp thu rồi chuyển hóa nhiều linh khí như vậy, nàng vẫn có chút không chịu nổi.
Nguyễn Thu Thu cảm thấy bây giờ của nàng cũng không tốt hơn Lang tiên sinh là bao, mới từ bên ngoài về vô cùng bẩn, trên người dính máu của hắn, gân mạch có vài chỗ hư tổn.
Nhưng cũng không phải hoàn toàn không có chỗ tốt.
Sức chứa đan điền của nàng so với trước đó lớn hơn gấp mấy lần, nhìn có vẻ cách đột phá cấp một không còn xa, thậm chí hiện giờ ở bên trong vẫn còn sót lại mấy sợi linh khí vừa rồi Sói xám tiên sinh chưa hấp thu hết sạch.
Không hút hết sạch.
Trong đầu lướt qua cái ý nghĩ này, Nguyễn Thu Thu đột nhiên có chút nghĩ lung tung.
Nàng xoay người, nhìn “phu quân” đang nằm thẳng, bởi vì đang trọng thương mà hơi thở cũng thoi thóp, trong lòng giống như bị đuôi sói quẹt qua, ngưa ngứa.
“Lại nói, ta còn chưa biết tên ngươi đấy…”
“Phu quân, ngươi tên là gì?”
Nguyễn Thu Thu vừa điều động mấy sợi linh khí chữa trị gân mạch, vừa không tự chủ được đưa tay đặt lên cái đuôi to xù lông sau lưng Sói xám tiên sinh.
Nàng vừa rồi ở trong tuyết đã chú ý tới cái đuôi to của Sói xám tiên sinh, chỉ là lúc ấy quá lo lắng cho tình trạng của hắn, mới kiềm chế ý định xoa xoa lông xù, chỉ kéo kéo đuôi hắn hai cái để hắn tỉnh táo một chút.
Bây giờ tình trạng của Sói xám tiên sinh tốt hơn nhiều rồi, nàng vừa rồi vất vả như vậy, sờ đuôi một chút hẳn là không sao đâu…
Mặc dù đáy lòng Nguyễn Thu Thu còn có chút đấu tranh, cảm thấy như vậy rất không tốt, nhưng nàng đã nhiều năm cũng chưa sờ qua đuôi lông xù, có chút nhịn không được, huống chi đuôi Sói xám tiên sinh vừa dài vừa nhiều lông như thế.
Nguyễn Thu Thu có chút hấp tấp sờ tới đuôi sói, không dám tới quá gần đoạn gốc đuôi, chỉ từ giữa đuôi vuốt xuống một lượt.
Cảm giác tay có chút ngứa ngứa, ấm áp, lại còn có chút xúc cảm mềm mại không nói nên lời, càng đến chóp đuôi thì càng thô ráp, có chút cấn.
Ngoài ra, mặt ngoài đuôi của Sói xám tiên sinh còn có một chút nước tuyết vừa tan ra, nàng cũng chỉ sờ hai cái, đã một tay đầy nước.
Nguyễn Thu Thu: “…”
Nàng đột nhiên cảm thấy có thể dùng lông đuôi của Sói xám tiên sinh làm một cái bàn chảy đánh răng.
Chờ sói tỉnh rồi, nàng cũng sẽ không để hắn giả bộ bất tỉnh nữa, nhất định phải đòi được một nhúm lông sói của hắn làm bàn chải đánh răng.
Nguyễn Thu Thu suy nghĩ một hồi, cảm thấy mí mắt càng ngày càng nặng, nàng muốn khiến bản thân đừng ngủ, nhưng nàng buồn ngủ quá mức, nàng không cẩn thận đã chìm vào giấc ngủ.
….
Lúc Nguyễn Thu Thu tỉnh lại lần nữa, sắc trời bên ngoài đã hoàn toàn tối đen, khiến cho nàng có một loại cảm giác không biết bây giờ là năm nào tháng nào.
Nàng bò dậy, trước tiên kiểm tra vết thương của Sói xám tiên sinh.
So với tình trạng trước đó thì cũng không tốt hơn bao nhiêu, mặc dù đốm đen ma khí trên người hắn không tiếp tục lan tràn, nhưng vẫn chưa hạ sốt, vết thương lại lần nữa rỉ máu.
Nguyễn Thu Thu nhíu mày, kiểm tra tình trạng của mình.
Thân thể nàng sau khi ngủ một giấc cơ bản cũng đã khôi phục, đan điền một lần nữa ngưng tụ mười mấy sợi linh khí hệ thủy biến dị, tình trạng rất tốt!
Nguyễn Thu Thu bò dậy, trước tiên ngưng tụ năm sáu giọt nước có công dụng chữa trị đút cho Sói xám tiên sinh uống, tiếp đó mặc quần áo tử tế, bắt đầu xử lý một ít chuyện vụn vặt trong sơn động.
Thêm củi, vệ sinh, nấu cơm, thay thuốc cho sói, giặt áo da thú, chế tạo vũ khí.
Chờ Nguyễn Thu Thu làm xong hết thảy những thứ này, thể lực không những trực tiếp hạ xuống, ngay cả trong lòng cũng bắt đầu mệt mỏi.
Bởi vì Sói xám tiên sinh phải bồi dưỡng thân thể thật tốt, nàng cũng có kế hoạch ra cửa săn thú, cho nên về phương diện đồ ăn, Nguyễn Thu Thu chủ yếu để cho hắn ăn thịt, bản thân nàng ăn canh bột củ.
Nhưng dù là như vậy, thịt cũng vơi đi rất nhanh.
Càng khẩn cấp hơn thức ăn, chính là dược thảo.
Hôm nay sau khi đổi thuốc cho Sói xám tiên sinh, dược thảo trong nhà chỉ còn lại một gốc rưỡi cuối cùng.
Nhiều nhất chỉ có thể chống đỡ được thêm hai ngày.
Nguyễn Thu Thu thật sự là vô cùng rầu, nàng ngồi ở mép giường, lại vuốt lông đuôi Sói xám tiên sinh, hơi có chút u oán nói, “tiên sinh ‘lương thực dự trữ’, lúc nào ngươi mới khỏe lại đây?”
Nhanh nhanh khỏe lên đi.
Nguyễn Thu Thu nghe hơi thở yếu ớt của hắn, thầm hy vọng.
Nhưng dường như trời cao chính là không muốn để cho bọn họ tốt hơn, tuyết lớn rơi một ngày lại thêm một ngày, Sói xám tiên sinh cũng sốt một ngày rồi lại một ngày.
Vào ngày dược thảo hết sạch, toàn thân Sói xám tiên sinh một lần nữa xuất hiện tình trạng ma khí màu đen lan tràn.
Bất đắc dĩ Nguyễn Thu Thu lại hấp thu ma hạch một lần nữa, thành công ức chế ma khí của hắn lan tràn, đồng thời bản thân cũng đột phá ngưỡng cửa cấp một, thành dị năng giả cấp một.
Trình độ dị năng cũng đến mức mỗi ngày có thể ngưng tụ ra ba mươi giọt nước chứa chút ít hiệu quả chữa trị.
Nhưng Nguyễn Thu Thu không vui mừng chút nào, bởi vì viên ma hạch chỉ có thể miễn cưỡng giữ mạng của Sói xám tiên sinh, hiện giờ nhiều nhất chỉ giúp hắn ức chế hai lần nữa.
Không chỉ dược thảo đã dùng hết, thịt khô cũng chỉ còn lại mười cân.
Hai ngày này, mặc dù bọn họ may mắn không bị tập kích, nhưng cũng giống như bị toàn thế giới vứt bỏ, bị bông tuyết đầy trời chặn lại trong sơn động.
Bên người Nguyễn Thu Thu, ngoài Sói xám tiên sinh, cũng chỉ còn mình nàng, thậm chí đến một bụi cỏ cũng chưa từng thấy qua.
Nàng chỉ đang chăm sóc Tiên sinh ‘lương thực dự trữ’ và chế tạo vũ khí, tu luyện dị năng, đồng thời thường xuyên lẩm bẩm một mình, để bớt đơn độc.
…
Khi tuyết rơi kéo dài đến buổi tối ngày thứ tư, Nguyễn Thu Thu một lần nữa lợi dụng ma hạch giúp Sói xám tiên sinh ức chế ma khí lan tràn, nhìn lại thức ăn đã chẳng còn bao nhiêu, bắt đầu nóng nảy bất an.
Trong mấy ngày này, nàng đã dùng phần bén nhọn nhất trên người Ma vật mà Sói xám tiên sinh mang về, làm một cây vũ khí dạng như trường thương, cũng ra khỏi sơn động nhặt một ít cỏ khô, bện ra một đôi giày cỏ, lại dùng da thú dư thừa, làm giày cỏ thành giày giữ ấm.
Nàng còn chọn một tấm da thú hơi trắng, làm thành ba lô.
Ngoài ra, Nguyễn Thu Thu còn dùng con dao bằng xương đẽo một vài khúc củi bình thường thành ly gỗ nhỏ có nắp, làm bốn cái, những lúc tu luyện xong thì nhỏ giọt nước chữa trị vào trong ly gỗ để dự trữ.
Nàng đã thí nghiệm qua, giọt nước chữa trị giữ trong ly gỗ nhỏ có thể duy trì hiệu quả ước chừng một ngày.
Nàng sở dĩ làm những thứ này, cũng là để chuẩn bị cho sáng sớm ngày mai ra ngoài.
Mấy ngày nay nàng cũng không kiềm chế bản thân không ăn thịt nữa, vấn đề ăn uống tốt hơn một chút, trạng thái thân thể cũng khá hơn nhiều, cho dù ở trong tuyết lớn, hẳn là cũng có sức chiến đấu nhất định.
“Sáng sớm ngày mai ta phải ra ngoài rồi.” Nguyễn Thu Thu ngồi bên giường đá, vuốt vuốt trên đuôi lông xù khô ráo của Sói xám tiên sinh, có chút buồn bã mất mát nói, “Không biết ta có thể trở lại hay không, nếu như ta về trễ, ma khí trên người ngươi tái phát, nhất định phải uống nước ta chuẩn bị cho ngươi.”
Sắc trời bên ngoài sáng dần lên, Nguyễn Thu Thu nói tiếp, “Đặt ở cạnh đầu ngươi, có ba ly, hẳn là có thể kéo dài một thời gian…”
“Tiên sinh ‘lương thực dự trữ’, ngươi có thể nghe thấy không?”
Hắn là người duy nhất trên thế giới này có liên hệ với nàng, hắn là “ác lang” đã bảo vệ nàng rất nhiều lần, hắn là ‘ông Bụt’ của nàng.
Nàng thật sự rất lo lắng sẽ mất đi hắn.
Nguyễn Thu Thu sờ sờ đuôi sói, nhìn gò má tuấn tú tái nhợt của Sói xám tiên sinh, lại nói, cảm thấy giọng có chút nghẹn ngào, “Phu quân, ngươi tuyệt đối không thể chết…”
Uyên Quyết tiên sinh cuối cùng cũng khôi phục lại chút ý thức: “…”
Làm sao hắn lại sắp mất mạng??
Mấy ngày nay mặc dù hắn bị sốt mơ mơ màng màng, nhưng thỉnh thoảng cũng có thể khôi phục một ít ý thức, nhưng cũng chỉ là mấy phút ngắn ngủi, lại bị đau đớn giống như bị đốt cháy cả người kéo vào trong bóng tối.
Những thứ năng lượng đó giống như từ sâu trong yêu hạch và huyết mạch truyền tới, không thể kháng cự, vẫn luôn lan tràn tàn sát bừa bãi trong cơ thể hắn.
Nhưng mỗi lần, ngay lúc hắn sắp mất lý trí, dần dần trượt đến vực sâu và bên bờ tan vỡ, luôn có một luồng linh khí mát lạnh quen thuộc, theo bàn tay, từng chút từng chút đánh lui những thứ hắc ám dường như ẩn chứa trong huyết mạch đó.
Mà hắn có thể khôi phục một chút ý thức, cũng toàn nhờ vào nguồn lực lượng này.
Thậm chí hắn còn thường xuyên nghe thấy có một tiếng nói quen thuộc ở bên tai hắn nhắc mãi, nói một vài câu vụn vặt lại không có chủ đề như “Thức ăn sắp hết”, “Tuyết rơi thật là lớn”.
Ban đầu, Sói xám tiên sinh bị sốt đến mơ mơ màng màng còn tưởng rằng hết thảy những thứ này đều là ảo giác của mình.
Nhưng dần dần, hắn biết được, đây không phải ảo giác của hắn.
Tiểu phu nhân nhân tộc mà hắn cho rằng nhất định sẽ chìm vào giấc ngủ say ấy, có lẽ thật sự đã mạo hiểm tuyết lớn, mang theo con sói nặng muốn chết như hắn trở về.
Mang về cái gọi là “nhà” trong miệng nàng.
Nàng vừa cứu hắn.
Nàng còn bảo hắn không được chết.
Uyên Quyết đã nói không ra lời bây giờ trong lòng là tâm trạng gì, miệng vết thương đau đớn tựa kim đâm và giọng nói nghẹn ngào của nàng đều làm cho hắn vừa chua xót lại ngọt ngào.
Nhưng mà hắn, là một con sói xám vô dụng như vậy.
Hắn biết hắn sẽ không chết, nhưng khi những thứ vật chất hắc ám đó cắn nuốt hắn, có lẽ hắn sẽ trở thành một gã sói xám không còn có ý thức của mình.
Rất có thể hắn sẽ biến thành đại ma lang, đại hắc lang, đại sửu lang.
Hắn cũng có thể sẽ ăn luôn nàng.
Uyên Quyết rất muốn lập tức khỏe lại, tuyết lớn rơi xuống rừng rậm rất nguy hiểm, hắn không muốn để cho Nguyễn Thu Thu đi mạo hiểm.
Một yêu lang không thể nhúc nhích như hắn, thậm chí không có cách nào đi săn, thật sự xứng với hai chữ “phu quân” trong miệng nàng sao?
Hắn, ngay cả tư cách làm thế thân cho con sói tên Bụt kia cũng không có.
Sói xám tiên sinh cũng không biết trong đầu bị thiêu đốt choáng váng còn muốn nghĩ cái gì, hắn chỉ là thấy thương Nguyễn Thu Thu, rất muốn mở mắt ra hoặc là động đậy ngón tay đáp lại nàng.
Hắn càng muốn hứa hẹn chút gì đó, muốn bảo nàng đừng nên rời khỏi sơn động, thậm chí càng muốn, để nàng đi về phía Nam, bảo nàng từ bỏ mình đi.
Nhưng mà…
Hắn là một tên sói xám vô dụng như thế, hắn đã không còn sức lực để nói, dù là một câu cũng không nói được.
Thậm chí ý thức của hắn đang biến mất từng chút từng chút.
Cuối cùng, chỉ có cái đuôi vẫy một cái, liền cứ như vậy mà mất đi ý thức rồi.
Nguyễn Thu Thu chỉ cảm thấy đuôi sói trong tay chợt vẫy một cái, phản ứng đầu tiên không phải là Sói xám tiên sinh đã bình phục, mà là, đây có phải là hắn đang hồi quang phản chiếu hay không?
Nàng theo bản năng kiểm tra hơi thở của hắn, phát hiện vẫn còn sống sót, mới sợ hãi đỏ vành mắt.
Nàng cắn chặt răng, không chậm trễ thời gian nữa, mặc xong trang bị, cuối cùng vuốt đuôi Sói xám tiên sinh một cái, “Ta sẽ mang dược thảo và thịt tươi trở về.”
“Ta sẽ về nhanh thôi.”