Nguyễn Thu Thu: “…” Lão sói xám tiên sinh bộ dạng nhìn rất đứng đắn, cái gì cũng không hiểu, nàng ngược lại có vẻ đang tính toán để vuốt ve lấy bộ lông của hắn, xem ra nàng không đơn thuần như vậy.
Nhưng hôm nay mệt cả ngày rồi, Nguyễn Thu Thu cũng đã rất mệt.
Nàng trằn trọc vài giây, quyết định vẫn là ngủ với bộ quần áo như thế này.
Nhìn con sói đẹp trai nào đó trong chiếc áo choàng đỏ rực dưới ánh lửa, không ngờ lại sinh ra ảo giác đêm nay là đêm tân hôn của bọn họ.
Có lẽ là chất lượng củi đốt mà lần trước Sói xám tiên sinh mang về quá tốt, Nguyễn Thu Thu đang nằm trên giường, bọc trong một chiếc chăn mỏng bằng da thú, lại cảm thấy có chút nóng.
Sau khi nàng nằm xuống, bên người truyền đến rung động nhẹ và gió nhẹ, mặc dù cách một đoạn, nhưng cảm giác tồn tại của chàng Bụt nhà nàng vẫn rất mạnh mẽ.
Trong sơn động trở nên yên tĩnh, Nguyễn Thu Thu toàn thân đau nhức, nhắm mắt chờ đợi con sói nào đó ngủ say.
Nhưng cũng giống như vậy, con sói nào đó đang định đợi tiểu phu nhân ngủ say nên chỉ khẽ nhắm mắt, lặng lẽ cảm nhận hơi thở của Nguyễn Thu Thu.
{Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn}
Một người một sói đợi nhau như thế này, không biết đã trôi qua bao lâu, có lẽ là mười phút, có lẽ là nửa tiếng, hoặc có lẽ đã qua rất lâu, Nguyễn Thu Thu cảm thấy mình sắp buồn ngủ đến mức mơ hồ, khẽ động đậy, đưa tay về phía đuôi của con sói nào đó.
Uyên Quyết tinh tường nhận thấy sự thay đổi trong hô hấp của nàng, bàn tay to vừa cử động đã dừng lại.
Đôi tai nhọn run lên, Uyên Quyết nghĩ đến điều gì đó, khuôn mặt tuấn tú càng ngày càng đỏ.
Sói xám tiên sinh vừa cố hết sức điều chỉnh hô hấp, vừa suy nghĩ nham hiểm, nếu đợi lát nữa tiểu thê tử lại sờ hắn, lần này hắn nhất định phải sờ lại!
Nguyễn Thu Thu lặng lẽ thò đầu ra khỏi chăn, ánh mắt rơi vào khuôn mặt đẹp trầm lặng của Uyên Quyết, từ từ thở phào nhẹ nhõm, sau đó, nhẹ nhàng đặt tay sâu vào trong chăn da thú của Sói xám tiên sinh đang ngủ, chính xác tìm thấy vị trí cái đuôi của hắn.
Uyên Quyết: “…!”
Chóp đuôi lông nhung trong lòng bàn tay bỗng nhiên run lên một cái, Nguyễn Thu Thu nghĩ rằng mình đã sờ quá mạnh, lập tức thả lỏng sức lực, chỉ là đưa tay đặt lên trên cái đuôi của hắn, ngón tay từng chút từng chút một chải lông đuôi của hắn.
Một luồng điện phát ra điên cuồng từ đầu đuôi, chạy dọc phía sau lưng. Máu trong người Uyên Quyết sắp bùng cháy, tim đập loạn xạ, Nguyễn Thu Thu sờ hắn vài cái, hắn sắp không kiểm soát nổi biến hình.
Nàng lại sờ, sờ hắn!
Hai chiếc rang nhanh nhọn hoắc của Sói xám tiên sinh mọc ra một cách không kiểm soát.
Nàng có biết cái đuôi của yêu lang là rất nhạy cảm, không thể tùy tiện chạm vào không?
Mặt Uyên Quyết càng ngày càng đỏ, Nguyễn Thu Thu sờ rất thoải mái, lúc nàng dần dần men tay lên đoạn giữa cái đuôi của hắn, hắn không nhịn được nhẹ nhàng nhíu mày, giả bộ không có chút cảm giác nào, đang phân vẫn giữa hai từ “Thu Thu” và “phu nhân”, cuối cùng lại kiếm chế cảm xúc nóng bỏng trong lòng, nhàn nhạt nói: “… Phu nhân, nàng đang làm gì vậy?”
Nguyễn Thu Thu: “!!???”
Nguyễn Thu Thu: “…” Tiêu rồi, con sói này không phải là ngủ say rồi sao? Làm sao lại tỉnh chứ ứ ứ???
Bên tai truyền đến giọng nói trầm thấp của con sói nào đó, Nguyễn Thu Thu mặt đỏ bừng lên với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, nhất thời đầu óc trống rỗng, vừa kinh ngạc vừa xấu hổ, căn bản không biết mình nên nói gì.
Hắn vừa gọi nàng là phu nhân?
Có phải là nghe nhầm rồi không?
Nguyễn Thu Thu cắn môi, cảm thấy vô cùng xấu hổ, nàng giả bộ bản thân không cố ý, vò đã mẻ không sợ sứt, bắt đầu viện cớ: “Ta… ta ngứa tay, muốn, muốn tìm một thứ lông mượt để cọ một chút.”
Uyên Quyết: “…”
Nguyễn Thu Thu nói xong đã lập tức hối hận, đồ vật có lông mượt nhiều như vậy, nàng hoàn toàn có thể cọ da thú mà.
Thế là Nguyễn Thu Thu tự bổ sung cho mình: “Cái đuôi của phu, phu quân khá cứng rắn.”
Uyên Quyết: “…”
Nhìn thấy con sói nào đó không có phản ứng, Nguyễn Thu Thu tưởng rằng hắn không vui, có chút uể oải nghĩ nên làm như thế nào để xin lỗi thì tốt, tay đặt trên đuôi của con sói nào đó do dự rút về.
Uyên Quyết không thể nhịn được nữa liếm đôi môi khô khốc của mình, cái đuôi to lớn linh hoạt quấn lấy cánh tay sắp rút lại của nàng, xoay người sang một bên, mái tóc dài đen nhanh buông xuống bên tai.
Nguyễn Thu Thu có thể nhìn thấy hàng mi dày và đẹp của hắn.
Sói xám tiên sinh xấu xa duỗi lòng bàn tay to ra, đôi mắt đỏ bừng dùng cái đuôi nhọn của mình, nhẹ nhàng, từng chút từng chút một cọ qua mu bàn tay của Nguyễn Thu Thu, lát sau hỏi: “Còn ngứa không?”
Nguyễn Thu Thu: “…”
Nàng có thể nói mu bàn tay vốn không ngứa, bây giờ bị cái đuôi to của hắn cọ cho ngứa không?
Nhưng bất kể nói thế nào, mục tiêu sờ đuôi của nàng hôm nay xem như đã đạt được.
Nguyễn Thu Thu muốn bật cười vì sự báo thù trẻ con của một con sói nào đó, nàng cười cong mắt, nghĩ đến cái câu “phu nhân” kia của hắn, không biết có phải là nàng nghe nhầm hay không, đổi cách xưng hô một chút thăm dò: “Ừm… Uyên tiên sinh, ta truyền cho ngươi một ít linh lực?”
Nàng vừa mới tu luyện được một chút, thật ra dự định sau khi vuốt ve xong đuôi con sói, sẽ truyền linh lực cho hắn.
Con sói nào đó nhạy cảm nghe được nàng thay đổi cách xưng hô, nghĩ đến buổi tối nàng lại nhắc đến tên Bụt kia, trong lòng có chút vặn vẹo, lỗ tai rũ xuống, hũ giấm không dễ gì đóng được lại bị đổ ra, “Không cần.”
Nguyễn Thu Thu cảm thấy cái đuôi quấn lấy tay mình đã bị con sói nào đó thu lại, nàng nhìn chằm chằm vào đôi tai cụp xuống và gò má đầy vết sẹo dữ tợn của hắn, đột nhiên đau lòng, tim cũng mềm nhũn ra.
Nguyễn Thu Thu vùi nửa khuôn mặt vào trong chăn da thú, lần đầu tiên trước mặt Sói xám tiên sinh, nhẹ nhàng gọi tên hắn, “Uyên Quyết.”
Ác lang tiên sinh mở to hai mắt, đáy mắt lóe lên vẻ kinh ngạc, nhưng vẫn rất bình tĩnh, duy trì một bộ dạng ‘sói ca’lạnh lùng, âm cuối thật dài, “Hả?”
Nguyễn Thu Thu thu lại bàn tay vẫn còn đặt trong chăn da thú của Sói xám tiên sinh, đắp kín mền, nằm thẳng người, cân nhắc ngữ khí thật lâu mới hỏi, “Ngươi còn nhớ tên của ta là gì không?”
Nàng thật sự rất nghi ngờ, có phải là Sói xám tiên sinh căn bản không nhớ tên của nàng, vì vậy mỗi lần đều gọi nàng qua loa như vậy.
Sói xám tiên sinh: “…”
Làm sao hắn không nhớ tên nàng là gì được chứ, nhưng nghe thấy giọng nói dường như có chút thất vọng của tiểu thê tử, có chút bất lực, đôi lông mày đen nhánh đang nhíu lại thật sâu khẽ nhu hòa lại.
Tên của Nguyễn Thu Thu nhẹ nhàng ở trên đôi môi mỏng của hắn, Sói xám tiên sinh đỏ mặt, không biết nên gọi như thế nào.
Nguyễn Thu Thu vốn đợi Sói xám tiên sinh gọi mình, nhưng đợi một lúc lâu, con sói kia vẫn không lên tiếng.
Nàng trước đó rõ ràng không hề buồn ngủ, thậm chí còn rất muốn tu luyện tinh thần.
Nhưng sau khi hỏi về vấn đề này, không biết tại sao lại bắt đầu buồn ngủ.
Nguyễn Thu Thu chờ đợi, mi mắt càng ngày càng nặng, ý thức dần dần mơ hồ, suy nghĩ cũng ngày càng kỳ lạ.
Có lẽ, nàng có thể dùng vật liệu gỗ trong nhà làm một chiếc xe lăn cho Sói xám tiên sinh, hoặc là nhờ Khanh Như Ý nãi nãi làm một chiếc xe bốn bánh, rồi bắt lấy một con dã thú để kéo xe, như thế có lẽ nàng có thể cùng Uyên Quyết đi đến bộ lạc Đông Hùng rồi…
Trước khi chìm vào giấc ngủ sâu, Nguyễn Thu Thu loáng thoáng nghe được con sói kia gọi một tiếng, “Thu Thu.”
Âm cuối dịu dàng, lưu luyến giống như một ảo giác.
…{Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn}
Hô hấp của tiểu phu nhân bên cạnh dần ổn định, bởi vì nhận thấy cơ thể tiểu phu nhân mệt mỏi, ác lang tiên sinh dùng một chút pháp thuật mới ngồi dậy được một chút.
Hắn tìm phương hướng, giống như một con sói ngu ngốc, một tay chống trên giường đá, chậm rãi xoay người, dùng hết dung khí, môi chạm vào lông mi cong vút của Nguyễn Thu Thu.
Sau đó không nhịn được chậm rãi trượt xuống, nhẹ nhàng lướt qua khóe mắt của nàng.
Đầu ngón tay thô ráp nhẹ nhàng ấn vào đôi môi mềm mại của nàng, khi hoàn hồn lại, môi đã nhẹ nhàng chạm vào khóe môi nàng rồi.
Mềm mại, ấm áp, là thứ ngọt ngào nhất mà hắn từng nếm.
Ý thức được mình đang làm gì, lông sói trên người Uyên Quyết như muốn nổ tung.
Trong đêm đen, đôi mắt hẹp dài con ngươi lại đỏ tươi thật đáng sợ.
Hắn, hắn nên giúp tiểu phu nhân chữa lành vết thương trên mặt thay vì hôn nàng.
Đầu óc của ác lang tiên sinh choáng váng, lòng bàn tay to áp trên gò má bị thương của Nguyễn Thu Thu, hơi thở ẩm ướt phả vào bên tai của nàng.
Lông mi dài của hắn lướt qua gò má của Nguyễn Thu Thu, khiến nàng cũng thấy dường như đang bị một con sói cọ vào, có chút ngứa ngay cả khi đang ngủ.
Uyên Quyết biết hành động hiện tại của bản thân rất tệ, thậm chí có thể gọi là biến thái.
Nhưng hắn rất muốn, hôn thêm một lần nữa.
Ngượng ngùng và thận trọng cọ môi mình vào môi của Nguyễn Thu Thu, cảm nhận được hơi thở nhàn nhạt của nàng rơi trên môi hắn, hơi nước ẩm ướt dần dần nguội đi, nhưng lại mang đến cho hắn một cảm giác thỏa mãn kỳ lạ mà toàn thân run lên.
Con sói Uyên Quyết sắp bị thiêu đốt, sau khi hắn hoàn toàn chữa lành vết thương trên mặt của tiểu phu nhân, nàng dường như có dấu hiệu không thoải mái, lại một lần nữa không nhịn được mà một lần nữa vụng trộm hôn lên môi nàng, sau đó nhanh chóng rụt người lại trong chăn da thú, tim đập dữ dội không ngừng.
Ý thức nóng bỏng của con sói nào đó có chút mơ hồ, chỉ là mơ hồ suy nghĩ.
Tiểu phu nhân của hắn, thật ngọt ngào.
…
…
Khi ác lang tiên sinh đang thực hiện hành vi hôn trộm, Sa điêu huynh tốc độ bay khá nhanh đã đến bộ lạc Đông Hùng trước một bước.
Đó là một nơi nhỏ hẹp, hai bên là núi, một mặt là sông, chỉ có giáp với rừng, giống như một thung lũng, đặc biệt khó tìm trong một dãy núi.
Nếu không phải đôi mắt của hắn tinh tường, đang trên đường bay vừa hay đụng phải một con gấu tròn vo đang ngồi khóc hu hu, đoán chừng còn cần phải tìm một hai ngày nữa.
“Vậy nên con gấu bốn tuổi như ngươi mới chạy ra ngoài để tìm thảo dược?” Điền Tú có chút chán ghét nhìn con gấu trúc đen trắng tuổi không lớn lắm đang lôi kéo tay áo hắn, “Ngươi đừng khóc nữa có được hay không, có thể lau nước mũi trước đi được không?”
“Huhuhu nhưng, nhưng mà Tiểu Hoa sắp không ổn rồi. Ca ca, ca ca vẫn chưa về.” Trong mắt của con gấu tròn vo đã đẫm lệ, một con gấu khóc đến không thể tự kiềm chế.
{Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn}
Đại điêu: “…”
Hắn thở dài, cúi người xuống, bế con gấu tròn vo sức lực sắp cạn kiệt lên, lau nước mắt của nó, “Đừng khóc nữa, ngươi thế này còn gì là nam hùng nữa.”
“Đại điêu ca ca, ngươi biết ở đâu có thảo dược không?” Con gấu tròn vo thút thít, “Đệ có thể đổi lông với ca.”
Đại điêu: “… Trên người ta còn có hai cây thảo dược cầm máu cấp một.” Là vừa rồi trong lúc bay đôi mắt tinh tường của hắn phát hiện được, tiền tay hái.
“Được rồi, mau đưa ta đi xem Tiểu Hoa, Tiểu Hoa là bị thương gì, phong hàn sao?” Điền Tú hỏi, bây giờ đang là mùa đông, tiểu nữ tử và tiểu nữ yêu thân thể có chút yếu đuối bị phong hàn cũng là chuyện bình thường.
“Hu hu, trước đây lúc thú triều, Tiểu Hoa chưa bao giờ đánh dã thú, trên bụng bị cắn một lỗ rất lớn.” Con gấu tròn vo nói.
Điền Tú sửng sốt, “Tiểu Hoa còn có thể gia nhập thú triều?” Tiểu Hoa không phải là tên con gái sao?
Con gấu tròn vo mặt khó tin nhìn Đại điêu, “Đương nhiên, Tiểu Hoa ca ca là một chiến binh rất mạnh của bộ lạc chúng ta!”
Điền Tú: “…” Là hắn hiểu biết nông cạn rồi, không biết Hùng Tiểu Hoa lại còn có thể là tên của một con yêu đực.