“Nhìn” con Ma tộc ba chân, phía sau còn kéo theo cái đuôi dài nhọn đầy răng cưa, nổi mụn nhọt xấu xí, Sói xám tiên sinh lập tức đoán ra được chủng loại và đẳng cấp của ma vật này.
Đây là một con ma vật cấp hai sắp đạt thành cấp ba, sắp bị đói đến mức dẹp người.
Loại ma vật này thuộc loại Ma tộc đang giao chuyển từ cấp thấp sang trung cấp, còn chưa sinh ra nhiều trí tuệ, bản năng ăn thịt nhân tộc và yêu tộc vẫn còn ăn sâu trong đầu.
Nó xuất hiện ở nơi này, tám phần là bởi vì trời đột nhiên đổ tuyết lớn, khiến cho nó đói tới mức mất đi lý trí.
Xoàn xoạt….
Ma vật có trọng tâm thân thể kỳ quái đạp trên nền tuyết, mũi hít sâu thăm dò ngửi mùi của nhân loại xung quanh, từng bước từng bước đi tới sơn động bên này.
Sói xám tiên sinh chớp chớp hàng lông mi, đôi đồng tử màu lam xám dần dần hiện lên huyết quang nhàn nhạt.
Mặc kệ ma vật này đã đói khát tới mức nào, hắn cũng không thể cho nó bước vào sơn động, ăn mình hoặc là tiểu phu nhân… thích tên sói tên Bụt của hắn.
Hai tròng mắt hẹp dài trở nên lạnh lẽo, trên mái tóc đen dài của Sói xám tiên sinh, cũng lập tức mọc ra đôi tai xù lông.
Hắn chịu đựng từng trận đau đớn do gãy chân và yêu hạch bị vỡ nát, biến hình thành bán yêu, động tác linh hoạt xốc hai tấm da thú ở trên người lên, ngồi chồm hỗm ở trên giường, bỏ qua cảm giác phiền toái mà lấy ra tấm da thú mềm mại tiểu phu nhân băng bó chân gãy cho hắn, lặng lẽ lắc lắc cái đuôi xù lông ở phía sau.
Yêu thức và yêu hạch của hắn gần đây mới khôi phục lại chút yêu lực, nhiều nhất cũng chỉ có thể làm cho hắn biến thành yêu hình chiến đấu trong ba phút, hơn nữa cũng không nắm chắc trăm phần trăm sẽ chiến thắng.
Cũng có thể, hắn sẽ chết trong đêm nay.
Ma vật kia còn đang thăm dò từng chút một, không dám tùy tiện tới gần sơn động.
Uyên Quyết thu hồi yêu thức thu trở về, đảo qua bàn đá, nhanh chóng phát hiện ra hai cái quần áo được xếp gọn đặt ở trên mặt bàn.
Con ngươi hắn chợt run rẩy, đôi môi mỏng mím lại thật chặt.
Là quần áo nhân tộc kia làm cho hắn sao?
Trước đây chưa từng có người hay yêu làm quần áo cho hắn.
Kích cỡ như thế này, chắc hẳn không thể là quần áo làm cho tên sói tên Bụt kia.
Không kìm nén được ý cười khàn khàn trong cổ họng, yêu thức của Ác lang tiên sinh rơi xuống người Nguyễ Thu Thu đang nằm trên giường đá.
Có lẽ là nàng đã quá mệt mỏi, ngủ rất say, quần áo da thú kia của nàng đã cũ, hơi trượt xuống dưới, lộ ra chiếc cổ thon dài và một vùng da nhỏ.
Nguyễn Thu Thu thực gầy, thực yếu ớt.
Nhưng nàng cũng thật cứng cỏi, lá gan cũng rất lớn.
Yêu thức dừng lại trên hai gò má của nàng, đôi tai xù lông của Sói xám tiên sinh cụp xuống.
Đôi con ngươi không có tiêu cự của hắn lần đầu tiên chính xác dừng ở trên mặt Nguyễn Thu Thu, cảm giác chua xót tràn ngập trong lòng.
Uyên Quyết nâng lên bàn tay có khớp xương rõ ràng, phóng túng một lần tư tâm không biết vì cái gì, khẽ đặt lòng bàn tay lạnh lẽo lên cánh môi nàng.
Chỉ một lát, hắn đột nhiên rút tay trở về, dường như là bị xúc cảm mềm mại kia khiến cho cả người run lên, hai mắt ửng hồng.
Hắn vẫy cái đuôi to đang vẫy loạn, biểu tình hơi dữ tợn, đầu lưỡi chạm vào răng nanh sắc nhọn.
Mềm mại như vậy??
Sói xám tiên sinh cúi đầu thở dốc một tiếng, rút ra một tia yêu thức, thi triển một thuật pháp giúp ngủ ngon có hiệu quả yếu hơn so với trước đây rất nhiều lần, điểm vào trán Nguyễn Thu Thu.
Trong bóng đêm truyền đến một âm thanh khàn khàn trầm thấp, chỉ có một âm tiết đơn điệu: “… Ngủ.”
Tuy rằng lá gan của nàng rất lớn, nhưng nếu nhìn thấy hắn cùng với ma vật có bộ dạng xấu xí hơn mấy lần so với yêu hình của hắn đang cắn xé chiến đấu với nhau, cho dù không bị dọa sợ cũng sẽ cảm thấy ghê tởm.
Hắn không muốn bản thân mình lại kém cỏi hơn so với tên sói tên Bụt kia.
haizz.
Nhân tộc này, thật sự là làm tức chết hắn rồi.
Uyên Quyết chậm rãi thu hồi bàn tay, động tác nhẹ nhàng nhảy xuống giường đá.
Hắn có chút buồn cười nhảy tới bàn đá bên cạnh, động tác mềm nhẹ sờ sờ bộ quần áo da thú, thậm chí có chút biến thái cầm lên, không nhịn được mà hít sâu một hơi.
Bên trên đều là mùi của hắn và Nguyễn Thu Thu, không hề có mùi của những yêu lang khác.
Lớn như vậy, chỉ có hắn mặc được.
Nhưng Sói xám tiên sinh cũng chỉ khẽ vuốt ve, lưu luyến mà thả lại lên bàn đá.
Tấm da sạch sẽ như vậy, mặc đi đánh nhau sẽ làm bẩn nó mất.
Nhưng…
Sói xám tiên sinh không biết nghĩ tới điều gì, híp híp đôi mắt hẹp dài, hắn có ý đồ xấu rút một nhúm lông trên đuôi, sau đó nhét vào trong bộ quần áo này.
Như vậy, cho dù đêm nay hắn chết, trên bộ quần áo này tràn ngập mùi của hắn, sẽ không có yêu lang nào muốn mặc lên hết.
Xoàn xoạt, xoàn xoạt, Ma vật kia đã tới nơi cách sơn động không tới mười mét.
Ánh mắt Sói xám tiên sinh chợt lạnh lẽo, trước khi rời sơn động, hắn nhịn không được quay đầu lại liếc nhìn Nguyễn Thu Thu đang ngủ say trên giường đá, đôi môi mỏng hơi hé ra, nhưng cuối cùng cũng không nói ra lời nào.
Thậm chí trước khi đi, còn bỏ thêm củi vào bếp.
…
Tuyết lớn bên ngoài sơn động vẫn chưa dừng lại, mặt trăng bị tầng mây dày che chắn, dường như không có một tia sáng nào lọt qua.
Nhưng màn đêm đen tối như vậy cũng không có ảnh hưởng tới Uyên Quyết dùng yêu thức để quan sát.
Từ giây phút hắn thả tấm mành bằng da thú xuống, đã biến thân thành yêu hình.
Ma tộc sắp đột phá đến cấp ba cũng không dễ trêu chọc, nếu là trước đây, hắn có thể nhanh chóng giết chết loại ma vật này.
Nhưng bây giờ, thực lực của hắn cũng không so được cới con ma vật xấu xí trước mặt này, thậm chí còn phải liều mạng chiến đấu, mới có khả năng sống sót.
Để cố gắng hết sức giành thắng lợi, hắn chỉ có thể biến thành sói con thân dài khoảng một mét, để hạ thấp sự cảnh giác của đối thủ.
Sói con lông xám bị què một chân nhanh chóng chạy trốn trong tuyết, mùi máu tanh nhàn nhạt cơ hồ trong nháy mắt từ trên chân bị gãy truyền tới khơi gợi sự thèm khát của con ma vật thân dài ba mét kia.
Nó mới từ chỗ khác lang thang đến cánh rừng rậm này, gặp phải tuyết lớn, hơn mười ngày rồi không được ăn thịt, đã sắp mất đi lý trí.
Ở trong trí nhớ cố hữu của nó, thịt của yêu lang rất khó ăn, vừa khô lại vừa thô ráp, cũng không dễ tiêu hóa.
Nhưng mùi tỏa ra từ trong máu của con sói này, dường như có trộn lẫn hơi thở của Ma tộc.
Là vị thơm ngon chỉ có trong huyết thống tinh khiết của Ma tộc, thậm chí mùi vị còn thơm ngon hơn so với máu Ma tộc cấp sáu mà nó may mắn gặp được một lần.
Trái tim của con sói này, chắc chắn là đại bổ.
Nước miếng của nó không kiềm chế được mà tiết ra, tí tách chảy ra từ cái miệng lớn xấu xí của nó.
Ăn! Ăn!
Ăn!!
Nó muốn móc quả tim này ra.
Ma vật trong nháy mắt quên luôn mùi hấp dẫn của Nguyễn Thu Thu mà nó ngửi thấy hai ngày trước, cái mùi bổ dưỡng hơn nhân loại tầm thường mười mấy lần của nàng.
Nó nhanh chóng đuổi theo, dự định sau khi móc trái tim của con sói con trước mặt này ra, lại quay về sơn động ăn thịt Nguyễn Thu Thu.
Thịt nhân loại vô cùng ngon, nó sẽ từ từ mà thưởng thức, một cái xương cũng không chừa lại.
Uyên Quyết dẫn con ma vật tới khe núi cách sơn động một đoạn, giả bộ ngã chổng vó, “thê thảm” ngã xuống mặt đất, điều động chút yêu lực còn lại trong yêu hạch vỡ nát còn lại, chuẩn bị cho con ma vật ghê tởm trước mặt này một đòn trí mạng.
Sói xám tiên sinh cũng phát hiện, khi hắn sử dụng yêu thức và yêu lực, trên yêu hạch vỡ nát của hắn lại xuất hiện thêm rất nhiều chấm đen.
Những chấm đen này dường như đang cắn nuốt yêu hạch của hắn, làm cho hắn mỗi phút mỗi giây đều bị động hơn so với lúc trước.
“Ha ha ha ha..” ma vật nhìn con sói con đang ngã trên mặt đất, phát ra tiếng kêu vui sướng khi thấy người gặp họa.
Chắc là cảm thấy chính mình chắc chắn sẽ ăn được một trái tim nóng hổi, ma vật này dường như cũng không sốt ruột, thong thả đi từng bước từng bước tới trước mặt Sói xám tiên sinh.
Ngay lúc nó tự tin vươn ra ba cái móng vuốt, muốn móc trái tim của con sói con này, Uyên Quyết tập trung vào cần cổ yếu ớt của nó, đáy mắt hiện lên huyết quang.
“Bụp!”
Một đạo ám quang đỏ như máu hiện lên, ma vật kia còn chưa kịp phản ứng lại, đã bị Sói xám tiên sinh đột nhiên biến lớn thân, vươn móng vuốt sắc bén ra cắt đứt đầu.
Ba con mắt của nó trợn trừng, dường như còn không kịp phản ứng.
Dòng máu màu xanh biếc chảy ra từ cái cổ gãy của nó, ba con mắt của ma vật lại đột nhiên mở to ra.
Sói xám tiên sinh mạnh mẽ nhảy qua bên cạnh né tránh, nhưng yêu lực tiêu hao hầu như không còn, không cẩn thận bị bắn trúng một ít chất dịch màu xanh lục.
Da lông trong nháy mắt bị ăn mòn, mùi hôi thối nồng nặc tỏa ra khắp không khí.
Còn có vài giọt không cẩn thận dính vào vành tai và khuôn mặt lông xù, hắn rất tức giận, vừa đau đớn vùa dùng móng vuốt sắc bén xé toang lồng ngực của ma vật.
Hắn đã bị hủy dung, bây giờ thì xong rồi, càng trở nên xấu xí, lại càng không thể so sánh được với tên sói tên Bụt kia.
Móng vuốt sắc bén đào móc trong cơ thể của con ma vật ghê tởm, móc ra một viên ma hạch màu lam trong suốt lấp lánh.
Cũng khá may mắn, trong cơ thể của con ma vật này lại có ma hạch, là ma hạch hệ thủy.
Bây giờ yêu hạch của hắn đã vỡ tan không thể trực tiếp hấp thu, có thể đưa cho nhân tộc kia. Tuy máu thịt của con ma vật này trên cơ bản tất cả đều là độc tố, không có gì có thể ăn được, nhưng viên ma hạch này, đủ để nàng đổi rất nhiều thịt trở về.
Ác lang tiên sinh biến trở về bán yêu hình, dùng yêu thức còn sót lại đánh giá thi thể ma vật, phát hiện trên đầu nó có một túm da lông màu đỏ, màu sắc xinh đẹp.
Hắn cắt bỏ phần lông tơ ở đuôi con ma vật, và rút phần sắc nhọn nhất trên cơ thể con ma vật, cầm nó trên tay, ôm mấy gốc cây cực lớn mang về sơn động.
Kết quả tốt đẹp hơn so với dự đoán của hắn, hắn vẫn còn sống.
Cho dù bộ dạng bây giờ của hắn thoạt nhìn còn đáng sợ hơn so với Ma tộc.
Uyên Quyết Tiên sinh chưa từng có kinh nghiệm tiếp xúc với phụ nữ, yêu lang khác giới hoặc là cùng giới, căn bản không biết vì sao lại để ý tới nhân tộc này như vậy, hắn chỉ có thể vắt óc suy nghĩ lí do biện minh cho bản thân.
Sói xám tiên sinh cảm thấy hắn đúng là một con yêu lang rất xấu xa.
Hắn biết rõ bản thân mình sống không được lâu nữa.
Lại vẫn ăn rất nhiều thức ăn của người ta, ngủ chung trên một giường đá với nàng.
Thậm chí hắn còn dám đùa giỡn lưu manh với nàng, vuốt ve cánh môi nàng.
Hắn còn quá đáng hơn, khiến cho bộ quần áo nàng làm tất cả đều có mùi của hắn.
Cho nên…
Hắn muốn trở về.
Ít nhất, muốn đưa đồ vật cho nàng.
Chính là, khó khăn lắm mới vượt qua được khe núi, một tia yêu lực cuối cùng trong cơ thể Uyên Quyết tiêu hao hầu như không còn.
Đã không có yêu lực chống đỡ, hắn chật vật lảo đảo đi về phía trước.
Máu bị cháy đen từ khuôn mặt không thể xem là tuấn mỹ của hắn chảy xuống, đọng lại ở trên thân thể trần trụi, nơi chân gãy truyền đến cơn đau đớn dường như sắp chết lặng, thậm chí trên yêu hạch vỡ vụn, lại xuất hiện nhiều vô số chấm đen.