Tuyết đọng một tầng rất dày, Nguyễn Thu Thu cẩn thận đào một lúc, mới đào ra được gốc nhân sâm đầu tiên.
Gốc nhân sâm chỉ to bằng nửa bàn tay nàng, sợi rễ thô chắc, lá cây hình bầu dục bị tuyết rơi xuống làm cho ỉu xìu, nhưng linh khí trong gốc nhân sâm rất dồi dào.
Nguyễn Thu Thu thở phào nhẹ nhõm, thả ba lô xuống, tìm một miếng da thú nhỏ bọc tay lại, bắt đầu đào nhân sâm.
Mạc Ngư không nói dối, cũng không nhìn lầm, nơi này đúng là có một đám nhân sâm, tuổi không lớn, thậm chí còn chưa đạt tới cấp một, có điều linh khí ở trong mỗi gốc nhân sâm đều rất nồng đậm.
Nguyễn Thu Thu đào gần nửa tiếng, tổng cộng đào được 19 gốc nhân sâm.
Nguyễn Thu Thu cất những gốc nhân sâm này vào trong ba lô, sau đó mới đứng lên, cầm giáo bắt đầu đi lòng vòng quanh gốc cây.
Một mảnh đất này linh khí vô cùng nồng đậm, có nhiều loại dược thảo mọc lên, hoặc có thể là nàng may mắn, nói không chừng còn có thể đào được mấy viên linh thạch.
Nghĩ đến đây, Nguyễn Thu Thu có chút tự giễu nở nụ cười, trong truyện nữ chính là một bình may mắn di động như Nhu Nguyệt Nhiêu mà còn không đào được linh thạch ở bên ngoài, một nữ phụ như nàng sao có thể may mắn được như vậy, nói không chừng hôm nay ngoại trừ những gốc nhân sâm này ra thì cũng không thu hoạch được gì khác…
Suy nghĩ này vừa xẹt qua trong đầu, Nguyễn Thu Thu vòng qua một gốc cây lớn, ở ngay chỗ rẽ trên vách đá bất ngờ nhìn thấy vài cây cỏ cầm máu có phẩm chất tốt.
Xem phẩm chất, hẳn là cấp hai.
Nguyễn Thu Thu: “…!” Nàng chẳng lẽ được đổi vận rồi sao?
Nguyễn Thu Thu lượm một cục đá nhỏ trên mặt đất, ném qua chỗ vách đá không xa.
“Lạch cạch”, Âm thanh cục đá đụng vào vách đá vang vọng, nhưng xung quanh không có bất cứ dấu hiệu hoạt động của sinh vật nào.
Nguyễn Thu Thu vừa vận dụng linh khí để cảnh giới, vừa cầm giáo, chậm rãi đi tới, hái bốn cây cỏ cầm máu cấp hai.
Vách đá chơi vơi, lúc nàng leo xuống không chú ý, tay bị trượt, ngã xuống trên nền tuyết, má phải cũng không may mắn bị vạch ra một vết thương, chảy ra chút máu.
Nguyễn Thu Thu “hít” một tiếng, nhìn dược thảo trong tay vừa vui mừng lại vừa thất vọng, “Dược thảo tốt như vậy, ta lại phải là người dùng đầu tiên.”
Nàng hái xuống một mảng nhỏ lá cây cỏ cầm máu, sau khi vò nát bôi lên gò má phải.
Dược thảo hiệu quả khá tốt, không quá hai, ba giây sau, máu đã ngừng lại.
Nguyễn Thu Thu sắp xếp gọn cỏ cầm máu, đang định cảm khái ngày hôm nay vận may của bản thân thật là tốt, lại liên lục nhìn thấy tam chi liên cấp một có tác dụng tiêu viêm tiêu sưng, và châm thương thảo cấp ba có tác dụng giảm đau.
Thậm chí còn đào được một bụi gừng lớn.
Nguyễn Thu Thu không buông tha một ngóc ngách nào trên vách đá nhỏ, sau khi càn quét xong dược thảo, vuốt ve ba lô căng phồng, khóe môi cong lên.
Thu hoạch của hôm nay vô cùng phong phú, là ngày hôm nay nàng được đổi vận, hay là do Tiểu Ngư phát hiện được chỗ tốt?
Nàng làm trùm xui xẻo hơn hai mươi năm, lẽ nào đột nhiên lại gặp được may mắn, là do ở đây có chỗ nào đặc biệt sao?
Nàng đột nhiên nghĩ ra, điều động linh khí trong cơ thể, thâm nhập vào trong lòng đất, cẩn thận thăm dò từng tấc đất.
Vì để mở rộng phạm vi dò xét, Nguyễn Thu Thu cũng không chú ý tới hình tượng, nửa người nằm nhoài trong tuyết.
Nàng khổ cực dò xét mười mấy phút, đúng là nàng đã phát hiện được một nơi đặc biệt.
Ở phía dưới gốc cây lớn gần nhất dựa vào vách núi hơn một mét, có một luồng linh khí rất nồng đậm.
Ánh mắt Nguyễn Thu Thu lập tức sáng lên, nàng do dự một chút, đi tới trước vách núi, nhìn xuống Tiểu Ngư đang đứng ở phía dưới.
Tiểu Ngư cũng đang tha thiết mong chờ ngẩng đầu nhìn lên vách núi, nhìn thấy nàng thò đầu ra, lập tức an lòng giơ hai tay lên, vẫy vẫy tay với nàng.
Bọn họ đã giao hẹn với nhau cẩn thận từ trước, nếu như không có gì dị thường thì cũng không cần lớn tiếng gọi, mà là vẫy tay với đối phương.
Nguyễn Thu Thu giơ hai tay lên vẫy vẫy với cậu, ra hiệu bản thân vẫn an toàn, sau đó mới trở lại nơi vừa phát hiện, khả năng rất cao là có linh thạch, cầm lấy cây giáo bắt đầu đào.
Móng vuốt sắc nhọn nhất trên thân thể ma vật cấp hai… vô cùng tiện dụng, dễ dàng phá tan bùn đất mềm xốp, có lẽ là bởi vì cảm thấy hưng phấn, Nguyễn Thu Thu liên tục đào sâu hơn một mét mà cũng không cảm thấy mệt, cũng không thấy quá lạnh lẽo.
“Keng!” Mũi mâu nhọn đụng phải hòn đá cứng rắn, phát ra tiếng vang lanh lảnh, ánh mắt Nguyễn Thu Thu sáng lấp lánh, vội vã nửa ngồi nửa quỳ, cẩn thận dùng mũi giáo từng chút đào bùn đất ở xung quanh ra.
Rất nhanh, nàng bới bùn đất ra, đào được một cục tinh thạch kỳ lạ óng ánh, to bằng nửa bàn tay.
Là linh thạch!
Trên lòng bàn tay dính đầy bùn đất của Nguyễn Thu Thu có một viên linh thạch tràn ngập linh khí, còn nhiều hơn viên ma hạch cấp hai sắp lên cấp ba lần trước, nàng mừng rỡ cười tít mắt.
Nàng lấy ra một tấm da thú, cẩn thận bọc viên linh thạch lại, sau đó tiếp tục đào.
Cực khổ hơn nửa tiếng đồng hồ, Nguyễn Thu Thu lại đào thêm được ba viên linh thạch, hai viên trong đó không chênh lệch nhiều so với viên ban đầu.
Còn có một viên tinh thạch tuy rằng kích cỡ nhỏ hơn so với bốn viên kia, nhưng độ sáng bóng hơn hẳn, linh khí cũng nồng đậm hơn, Nguyễn Thu Thu cho rằng cấp bậc của viên linh thạch này có thể đạt đến cấp bốn tới gần cấp năm.
Chẳng trách trên đỉnh vách núi không lớn này lại sinh trưởng nhiều dược thảo tràn đầy linh khí như vậy.
Cũng may mà đỉnh vách núi này rất hẻo lánh, xung quanh đều đứt gãy, thú hoang và những loại ma vật thông thường đều không đi qua được, chim chóc cũng chỉ ăn những dược thảo sinh trưởng ở phía ngoài, nếu không chuyện tốt như thế làm sao có thể đến lượt nàng.
Nguyễn Thu Thu giơ tay xoa xoa khuôn mặt lấm lem bẩn thỉu, sắp xếp linh thạch gọn gàng, bò lên từ lỗ sâu hơn một mét, rồi lấp đất lại.
Cả người nàng đều bẩn thỉu, sau lưng ra một tầng mồ hôi, thể lực cũng tiêu hao hơn phân nửa, nhưng cũng vô cùng kích động.
Có những dược thảo và linh thạch này, Sói xám tiên sinh chắc hẳn sẽ tốt lên.
Nếu không, hắn chắc có thể khôi phục được một chút, bọn họ cũng có tiền vốn chạy trốn rời đi khỏi bộ lạc Viêm Lang.
Lần này, đúng là phải cảm ơn Tiểu Ngư.
Nguyễn Thu Thu lấp đất xong, khẽ dựa vào thân cây nghỉ ngơi một hai phút, kiểm tra một lần nữa dây thừng vắt lên vách đá, phát hiện trên mặt cục đá nhỏ đã xuất hiện vết nứt vỡ.
Nếu như vừa rồi nàng không cẩn thận kiểm tra một lượt, trực tiếp túm dây thừng bò trở lại, tám phần sẽ buông mình xuống vách núi, vách núi chót vót cao mười mấy mét, nàng không chết cũng tàn.
Sống lưng Nguyễn Thu Thu lạnh run, niềm vui sướng khi bội thu cũng phai nhạt một ít.
Nàng thay một tảng đá mới, lại xác nhận mấy lần sức nặng của dây thừng, mới cẩn thận cõng lấy thu hoạch ngày hôm nay, tay không bò lại gốc cây cổ thụ, mãi cho đến khi ôm chặt được thân cây rắn chắc, nàng mới cảm thấy sợ hãi không thôi thở phào nhẹ nhõm.
Nàng cảm thấy chân của mình mềm nhũn.
Nguyễn Thu Thu thở hổn hển hai cái, một cánh tay ôm thân cây, một cái tay khác thì lại không ngừng mà ma sát quần váy mà bản thân đã cải tiến, để cho bản tay vừa bẩn thỉu, vừa sưng lại run rẩy khôi phục một chút cảm giác và độ nhạy bén.
Đợi 2,3 phút sau, Nguyễn Thu Thu mới cảm thấy chân đã có chút sức lực, nàng suy nghĩ một chút, vẫn cắt đứt dây thừng, thu hồi đoạn dây thừng còn lại khoảng một mét về.
Trên vách núi đối diện nhô ra vài tảng đá, nếu lần sau còn cần đi qua vách đá, cũng không thể tiếp tục dùng lại sợi dây thừng này.
Từ trên cây cổ thụ leo xuống, Nguyễn Thu Thu trong nháy mắt co quắp ngồi trên mặt đất, nàng tới tới lui lui khoảng chừng ba tiếng, lại treo trên không, đào đất, thật sự là rất mệt.
Nhìn thấy nàng vô cùng chật vật, trên người dơ dáy, vết thương to nhỏ khắp người, Mạc Ngư áy náy đỏ cả vành mắt.
Cậu bé vội hỏi, “Thu Thu tỷ, tỷ có sao không?”
Nguyễn Thu Thu lắc đầu một cái ra hiệu bản thân không sao cả.
So với những vết thương có thể hồi phục rất nhanh trên người, thu hoạch hôm nay của bọn họ mới đáng giá để chúc mừng.
Tiểu Ngư xác nhận cho bằng được nàng không có chuyện gì, mới giống như người lớn mà thở phào nhẹ nhõm.
Nguyễn Thu Thu chú ý tới bả vai rũ xuống của cậu bé, cánh tay còn hơi run rẩy, trong lòng như có dòng nước ấm áp chảy qua
Đứa nhỏ này chắc là thật sự ghi nhớ lời nàng trước khi đi, nếu như nàng rớt xuống dưới thì cậu nhóc sẽ đón lấy nàng, như một nam tử hán thực thụ, hết lòng tuân thủ lời hứa.
“Tiểu Ngư, chúng ta đi bắt ít cá, sau đó xem thu hoạch lần này của chúng ta ở trên đường đi, được không?” Nguyễn Thu Thu do dự một chút, vẫn lo lắng sẽ có thú hoang đi qua, nơi này tuy rằng an toàn hơn so với những chỗ khác trong rừng rậm, nhưng là không phải là không có nguy hiểm.
Mạc Ngư dùng sức gật đầu, biểu thị đồng ý.
Ánh mắt cậu bé long lanh nhìn Nguyễn Thu Thu, “Thu Thu tỷ, tỷ là cô bé lợi hại nhất mà đệ thấy!”
Nguyễn Thu Thu bị hai từ “cô bé” của cậu làm cho đỏ mặt, nàng nhắc nhở Tiểu Mạc Ngư “Tỷ đã thành niên rồi, Tiểu Ngư.”
Mạc Ngư vô cùng nghi hoặc gãi gãi đầu, “Nhưng mà Thu Thu tỷ, nhân tộc chúng ta 25 tuổi mới được xem là chính thức thành niên mà.”
Nguyễn Thu Thu: “…..” Đúng rồi, nàng quên mất, ở thế giới tràn ngập linh khí này, cho dù nhân loại không có thiên phú tu luyện, chỉ cần không gặp phải thiên tai, không bị ma vật bắt đi ăn thịt, có bộ lạc che chở, thông thường đều có thể sống tới hơn một trăm tuổi.
Vậy đúng là, nếu như dựa theo cách tính của thế giới này, nàng vẫn còn chưa trưởng thành.
Nguyễn Thu Thu vừa dùng giáo đâm đập nát tầng băng dày đặc trên sông nhỏ, vừa hỏi Tiểu Ngư, “Vậy không cần tới 25 tuổi là có thể kết hôn sao?”
Mạc Ngư dùng sức gật gật đầu, “Đương nhiên có thể chứ, chỉ cần mười tuổi là có thể kết hôn rồi, đệ cũng muốn kết hôn, chỉ có điều không có người hoặc yêu nào đồng ý gả cho đệ.”
Nguyễn Thu Thu: “……..”
Nàng đột nhiên nghĩ đến, yêu tộc hình như phải tới 35 tuổi mới được xem như là thành niên, không biết Sói xám tiên sinh năm nay bao nhiêu tuổi, hôn nhân của hai người bọn họ là sói già ăn cỏ non hay là hai người chưa tới tuổi thành niên đang chơi trò chơi gia đình…
Nhớ tới lần đầu tiên gặp mặt, Sói xám tiên sinh trong hình dạng sói con, Nguyễn Thu Thu cảm thấy rất có thể hắn còn chưa tới 35 tuổi.
Chỉ là không biết lông của Sói xám tiên sinh đã mọc dài hay chưa…
Ồ… Căn cứ vào lúc trước nàng lau người cho Sói xám tiên sinh, không cẩn thận liếc tới bộ lông coi như rậm rạp ở những vị trí khác của Sói xám tiên sinh, tên yêu lang kia chắc cũng không đến nỗi không có năng lực vụ kia chứ…
Tiểu Ngư ở bên cạnh thấy khuôn mặt Nguyễn Thu Thu càng ngày càng ửng hồng, tự cho là biết tuốt nói, “Thu Thu tỷ, tỷ yên tâm, gia gia đã nói rồi, chưa thành niên mà kết hôn ngoại trừ việc không dễ có em bé, thì không có gì không tốt cả.”
Em bé…
“……” Nghe thấy lời nói của cậu nhóc, đầu Nguyễn Thu Thu như sắp nứt ra.
Sức lực trên tay nàng cũng lớn hơn, trong nháy mắt chọc nát tầng băng.
Cá trong sông nhỏ buồn bực mấy ngày, đột nhiên có không khí mới mẻ, tranh nhau nhảy ra bên ngoài.
Cá nhảy ra đa số là cá nhọn hai sừng có răng nanh nhọn, một miệng toàn răng nanh trông rất hung tàn.
Cũng may Nguyễn Thu Thu đã sớm chuẩn bị trước, dưới sự phụ trợ của linh khí, cầm giáo mạnh mẽ đâm xuống một cái, rồi nhanh chóng chạy sang bên cạnh, tuy rằng vẫn bị cắn một cái, nhưng cũng may mắn xiên được một con cá.
Chờ con cá mập mạp, nặng khoảng ba, bốn cân không nảy lên nữa, nàng mới đặt con cá vào trong tay Mạc Ngư đang trợn tròn hai mắt, lại làm theo cách cũ bắt thêm được một con cá nữa.
Tới lần thứ ba nàng muốn xiên cá, đàn cá trong suối đã cảnh giác, Nguyễn Thu Thu thử nhiều lần cũng không thành công.
Hố băng cũng dần dần lắng xuống, không còn cá lấp ló xuất hiện nữa.
Cẳng chân Nguyễn Thu Thu bị cắn vài miếng, nàng thấy đủ thì dừng lại, không cưỡng ép bản thân lại tiếp tục bắt cá nữa.
Lo lắng mùi máu tươi sẽ dẫn tới thú hoang, Nguyễn Thu Thu vò nát lá cây cỏ cầm máu, cầm máu cho bản thân, cũng chôn máu cá dưới lớp tuyết.
Nhưng nàng đã đánh giá thấp mỹ vị máu tươi của bản thân, khi nàng ở trên vách núi cao mười mấy mét thì không sao, cũng chỉ là chảy một chút máu, vì lẽ đó không bị ma vật chú ý.
Lần này nàng bị mấy con cá mạnh mẽ cắn vài miếng, chảy không ít máu, cho dù đã cầm máu, nhưng lượng máu chảy ra cũng đủ dẫn ma vật tới.
Khi hai người vừa men theo dây leo bò vào đường đi, Nguyễn Thu Thu đã nhìn thấy cách đó không xa có một con ma vật có hình dạng đáng sợ đang chạy tới.
Con ma vật cao khoảng hai mét, toàn thân bao phủ lớp vảy xanh lét, hình dạng như bò, mắt đỏ au, miệng há ra đầy máu, đang chạy tới nơi Nguyễn Thu Thu vừa chôn máu, phát ra tiếng gầm gừ chói tai.
Nguyễn Thu Thu không dám nhìn thêm, vội vã cắt một củ gừng, ép ra nước gừng rồi vẩy lên người mình và cửa động, sau đó nhanh chóng rời đi.
Hai người một đường không dám dừng lại, không ngừng nghỉ đi trở về, mãi cho đến khi bò tới trong hốc cây, lấy tảng đá lấp kín lối vào mới ngừng lại.
Nghĩ tới con ma vật kia, Nguyễn Thu Thu vẫn còn sợ hãi trong lòng, Tiểu Ngư cũng vậy, hai người ở trong hốc cây ngồi mười mấy giây, mới dần dần hồi thần trí lại.
“Vừa nãy là ma vật sao?” Sau khi Tiểu Ngư trấn định lại, lại còn có chút hưng phấn, “Đây là lần đầu tiên đệ nhìn thấy ma vật!”
Nguyễn Thu Thu: “…”
Nguyễn Thu Thu: “… Đừng nói chuyện này nữa, xem thu hoạch lần này trước.”
Cho dù lần này người ra sức là nàng, nhưng Nguyễn Thu Thu cũng không muốn độc chiếm, nếu như Tiểu Ngư không chỉ nơi này cho nàng, nàng không thể có thu hoạch lớn như vậy.
Nguyễn Thu Thu lấy đồ vật ra, đang tính chia với Tiểu Ngư, cậu bé vô cùng ngượng ngùng nói, “Thu Thu tỷ, ta không cần một nửa, như vậy nhiều lắm, ta chỉ cần như vậy là được rồi.”
Cậu bé nói, do dự lựa chọn sáu, bảy gốc nhân sâm, lại cầm lấy hai gốc dược thảo, rồi nói gì cũng không chịu lấy thêm.
Nguyễn Thu Thu thở dài, Tiểu Ngư tuổi còn nhỏ không biết cái gì là thứ tốt, nhưng nàng cũng không muốn chiếm tiện nghi của người khác, nàng vừa định mở miệng nói chuyện, Tiểu Ngư đã nói, “Thu Thu tỷ, nếu như tỷ cảm thấy đang chiếm tiện nghi của đệ, có thể cho đệ một ít…”
Nguyễn Thu Thu: “Cái gì?”
Tiểu Mạc Ngư cắn môi, “Là, bảo bối trong sơn động phu quân tỷ…”
Nguyễn Thu Thu sửng sốt một chút, mới phản ứng được ý cậu bé là muốn nước có công năng chữa trị của nàng.
Nàng phá lên cười một tiếng, “Đương nhiên là được rồi.”
Nếu Tiểu Ngư nói như vậy, Nguyễn Thu Thu cũng không nhất thiết phải cho cậu bé quá nhiều, dù sao Sói xám tiên sinh đúng là càng cần dược thảo và linh thạch hơn.
Nhưng nàng nhớ ra Mạc Miêu là một bán yêu, vẫn đưa cho Tiểu Ngư một viên linh thạch, “Cái này rất tốt với ca ca của đệ, nhưng phu quân của tỷ tỷ cũng rất cần, tỷ có thể cầm ba viên được không?”
Mạc Ngư gật gật đầu, “Đệ không làm được gì cả, ngày hôm qua còn được uống nhiều ‘bảo bối’ như vậy, một viên là đủ rồi.”
Nguyễn Thu Thu mặt mày nhu hòa, lại chia cho Mạc Ngư một con cá nhỏ hơn một chút, cậu bé cũng không từ chối, dùng tấm da thú cũ mình mang tới gói cẩn thận.
Lúc chuẩn bị rời đi, Nguyễn Thu Thu cảm thấy lòng không yên.
Cái cảm giác này sau khi nàng đi được mười phút, đi tới ngã ba đường, sắp cùng Tiểu Ngư mỗi người đi một ngả càng ngày càng mãnh liệt.
Giống như, sắp có chuyện phiền phức tới tìm nàng và Sói xám tiên sinh.
Là nguy hiểm, hay là Lục Tử Nhiễm và Nhu Nguyệt Nhiêu?
Nghĩ tới khả năng này, Nguyễn Thu Thu nhất thời dừng bước, không đi tiếp về phía trước.
Tiểu Ngư vất vả cõng cá và dược thảo, xoay người, cúi đầu chào nàng một cái, “Thu Thu tỷ, đệ từ bên này trở về, hôm nay cảm ơn tỷ, lần sau tuyết ngừng rơi tỷ nhớ tới chơi với chúng đệ nhé, tiểu Bạc Hà rất thích tỷ.”
Nguyễn Thu Thu càng ngày càng bất an, nàng miễn cưỡng nở nụ cười, cố gắng không biểu hiện ra dị thường, vẫy vẫy tay với cậu nhóc, “Được, tạm biệt Tiểu Ngư.”
Mắt thấy Mạc Ngư đi được một đoạn, Nguyễn Thu Thu do dự một chút, lập tức quay đầu trở về, nàng bò lên hốc cây bí mật, tiến vào thông đạo, giấu đi gần hết các vật có giá trị trong túi đeo trên lưng, chỉ để lại non nửa bụi gừng, vài gốc nhân sâm nhỏ và nửa cây Ngưng Huyết Thảo.
Linh thạch nàng không đập nát được, nắm chặt hấp thu một ít, mãi cho tới khi linh khí tận bên trong đan điền được khôi phục hoàn toàn, do dự một chút cá cũng không lấy, chỉ cầm cây giáo lên, một lần nữa lấp kín hốc cây, nhanh chóng chạy về gần sơn động.
Quyết định của nàng là chính xác, ngay khi nàng sắp tới gần sơn động, Nguyễn Thu Thu thấy Lục Tử Nhiễm đang từ một hướng khác khí thế hùng hổ đi tới sơn động của bọn họ.
Khuôn mặt hắn xanh lè, tức giận đùng đùng, cách thật xa đã bắt đầu gọi, “Nguyễn Thu Thu! Nguyễn Thu Thu ngươi đi ra đây cho ta.”
Giọng nói vừa phẫn nộ lại u oán, rất giống một oán phu bị cắm sừng, dường như Nguyễn Thu Thu nàng đã làm gì có lỗi với hắn.
“… Đù.” Nguyễn Thu Thu không nhịn được thấp giọng mắng một tiếng, tên sư tử cặn bã này tại sao lại xuất hiện ở đây?
Là Nhu Nguyệt Nhiêu vẫn không chịu buông tha cho “tình địch” là nàng, vì thế để cho Lục Tử Nhiễm tới tìm nàng gây phiền phức sao? Đừng mà, Nhu Nguyệt Nhiêu tuy rằng trà xanh một chút nhưng không phải loại nhất định phải lạnh lùng hạ sát thủ.
Vậy là do tự bản thân Lục Tử Nhiễm muốn đi? Hay là bộ lạc Viêm Lang đang mưu tính chuyện gì?
Nguyễn Thu Thu không vội vàng lộ diện, nấp sau một gốc cây lớn cách sơn động hai ba mươi mét, dự định quan sát thêm một lát.