Nguyễn Thu Thu cảm giác vẻ mặt của mình giờ đầy nhất định rất khó coi, nhưng cũng may, trên mặt nàng còn mang một cái mặt nạ kỳ quái, sói con không nhìn thấy biểu cảm của nàng.
Nguyễn Thu Thu hít sâu một hơi, lắc lắc đầu muốn cố gắng trở nên vui vẻ hơn, nàng chỉ chỉ túi da thú nhỏ đựng dược thảo trong sói con, khóe mắt cay cay nhắc nhở nói, “… Chân của chàng bị thương rồi.”
Ngay cả ý thức thể này của nàng, ở nơi mùa đông băng tuyết đầy trời này, Sói xám tiên sinh còn biến ảo cho nàng một đôi giày da thú đây này.
Tuy không biết vì sao, ở trong lòng chàng sói này, nàng thế mà lại mặc một bộ máy liền bằng da thú.
Nguyễn Thu Thu có hơi oán trách ngẩng đầu nhìn sói con, giọng có hơi nghẹn ngào mà nói, “Sao chàng, lại để chân trần như vậy chứ…”
Nàng biết tám phần là vì hắn không có da thú, cho nên mới lựa chọn trực tiếp để như vậy, nhưng vẫn không nhịn được mà hỏi.
Chú sói nho nhỏ “Ngao ô” một tiếng, tỏ vẻ bây giờ trông mình thì giống một con sói con vậy thôi, nhưng đã là một con sói lớn da dày thịt béo cường tráng không sợ lạnh chút nào, để chân trần đạp trên tuyết cái gì, đối với lang yêu da dày như hắn mà nói, căn bản không tính là gì.
Có lẽ bởi vì bây giờ bọn họ đều đang ở trong thế giới ký ức, tiểu Uyên Quyết trong thực chất chính là Sói xám tiên sinh, nên rất nhanh đã tiếp nhận chuyện tiểu nhân loại trước mặt này tên là Thu Thu, hơn nữa còn là tiểu phu nhân của mình.
Thật ra hắn có chút thẹn thùng.
Sói con xấu hổ, kỳ thật đến giờ, ngay cả một người bạn hắn cũng không có.
Tiểu Uyên Quyết nghiêm túc dùng đôi mắt xinh đẹp màu xanh xám nhìn chằm chằm nàng, phát hiện mớ lông tơ màu trắng trên chiếc mặt nạ Nguyễn Thu Thu mang trên mặt bị nước mắt của nàng làm ướt một đường, có hơi hoảng loạn hỏi, “Ngao, ngao ô? (Thu Thu, sao nàng khóc?)”
Nhưng rất nhanh, lại như là kịp phản ứng điều gì đó, hai cái lỗ tai run run.
Nguyễn Thu Thu là nhân loại, không nghe hiểu tiếng sói của hắn.
Sói con dứt khoát không lên tiếng nữa, ngược lại cẩn thận không chế lực tay, cẩn thận kéo ra túi da thú trước đó Nguyễn Thu Thu đưa cho mình.
Nguyễn Thu Thu nghe thấy tiếng của hắn, vội chớp chớp mắt, cảm giác khóe mắt đúng là có chút nóng ướt, hơi mất mặt mà cắn chặt môi.
Là bởi vì cơ thể nàng bây giờ quá nhỏ, khóe mắt cũng so với trước yếu hơn nhiều, cho nên mới dễ dàng rớt nước mắt sao?
Nguyễn Thu Thu vừa định nâng cánh tay lên lau lau nước mắt, tay đã bị nhẹ nhàng giữ lại.
Nàng ngẩng đầu, thấy sói con cao hơn nàng không ít đang kéo tay nàng qua, tỉ mỉ quan sát bàn tay nàng.
Hắn cụp mắt xuống, trên làn mi dài dính một ít bông tuyết bay xuống, nhìn chằm chằm hai tay nàng hồi lâu, mới khẽ lộ ra một nụ cười nhẹ.
Đôi môi nhạt cong cong, lông mi khẽ run rẩy, trong ánh mắt xinh đẹp, tựa như hai ánh trăng lưỡi liềm sáng lấp lánh.
“Ngao ô. (Không có tổn thương tới tay.)”
Nguyễn Thu Thu tức thì cảm thấy khóe mắt càng cay, nàng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Sói xám tiên sinh cười, hóa ra hắn cũng có thể cười như vậy, một nụ cười vui vẻ thuần túy, không bị bất cứ thứ gì trói buộc.
Sau khi sói con xác nhận xong tiểu phu nhân của mình không sao, lại cất dược thảo vào túi nhỏ, rất nghe lời tiểu phu nhân, cẩn thận cất đi.
Làm xong những thứ này, sói con mới cảm thấy mặt nóng đỏ lên, biết rõ nàng có lẽ nghe không hiểu, nhưng vẫn giải thích một câu, “Ngao, ngao ô. (Ta không phải cố ý muốn sờ tay nàng.)”
Nguyễn Thu Thu: “…….”
Nước mắt của Nguyễn Thu Thu thành công bị lời nói của sói con làm ngừng lại, nàng kéo kéo tay áo của hắn, “… Ta hiểu lời chàng nói.”
Trong mắt tiểu Uyên Quyết hiện lên vẻ mê mang, rất nhanh trở nên có chút khiếp sợ, hắn nhìn nhìn Nguyễn Thu Thu, cả mặt đều đỏ lên rồi, “Ngao ô, ngao… (Nhưng mà, ta không biết nói tiếng nhân tộc, nàng… Không chê ta là kẻ câm à?)”
Sói con mím môi, ánh mắt lóe lên, sau khi nói xong, hình như cảm thấy mình không nên nói như vậy, có chút tủi thân, lại cảm thấy xấu hổ, không nói nữa.
Nguyễn Thu Thu kéo tay áo của hắn, cố gắng làm cho giọng của mình nhẹ nhàng hơn, từng câu từng chữ đều rất nghiêm túc nói, “Bọn họ đều nói bừa, chàng mới không phải người câm, chỉ là tạm thời còn chưa học được cách nói ngôn ngữ của nhân tộc mà thôi.”
Mặc dù biết biểu cảm của nàng giờ đã hoàn toàn bị mặt nạ che khuất, nhưng Nguyễn Thu Thu vẫn cười, “Ta sẽ dạy chàng.”
Hắn hiểu những gì nàng nói, chỉ là tạm thời còn chưa biết nói mà thôi.
Chỉ vì không có người hoặc yêu nào dạy cho hắn, ngày thường, có lẽ cũng không có người hoặc yêu chịu nói chuyện với hắn, cho nên sói con mới càng ngày càng kiệm lời.
Hắn nghiêm trang nói mình là một người câm, giọng điệu thong dong tựa như sớm đã không để ý đến mấy lời này.
Nhưng Nguyễn Thu Thu biết, hắn rất để ý.
Nếu không thèm để ý, đây sao lại là hồi ức làm Sói xám tiên sinh rất khổ sở theo như lời Như Ý nãi nãi nói chứ?
Nguyễn Thu Thu tạm thời chưa phát hiện cách để rời khỏi thế giới ký ức của Sói xám tiên sinh, cũng không biết làm sao mở miệng nói cho chàng sói này về chuyện tương lai.
May mắn duy nhất chính là, Như Ý nãi nãi đã nói giấc mơ như vậy không có tính nguy hiểm quá lớn, dòng thời gian cùng thế giới bên ngoài cũng khác nhau.
Như Ý nãi nãi bảo nàng nói chuyện nhiều hơn với Uyên Quyết là được, nhưng bây giờ lại ngoài ý muốn tiến vào thế giới ký ức của hắn, nàng nói chuyện với sói con trong tiềm thức của lão sói, cũng giống vậy.
Rất lâu không nghe thấy sói con trả lời, Nguyễn Thu Thu ngẩng đầu nhìn hắn, sau đó phát hiện dáng vẻ chàng sói này có chút kỳ quái.
Cả khuôn mặt của hắn đều đỏ lên, làm cho những vệt máu bị hòn đá xước qua cũng trở nên lu mờ, trên làn mi đen nhánh treo mấy giọt nước tí ti, không biết có phải bông tuyết vừa rơi xuống bị nhiệt độ cơ thể hắn hòa tan ra không.
Sói con nhìn váy da thú sạch sẽ trên người nàng, lại ngửi thấy mùi ôi thối trên người mình, nhíu mày lại, có vẻ khá là chán nản.
Nếu sớm biết dáng vẻ chật vật này sẽ bị Nguyễn Thu Thu thấy, vừa nãy hắn đã tránh đi rồi.
Nhưng nếu hắn mà tránh, đám yêu đó đa phần sẽ phóng thích kỹ năng linh lực, nếu hắn cũng phóng thích, hắc diễm của hắn còn cường đại hơn đám trư yêu kia nhiều, rất có thể sẽ biến bọn họ thành heo quay.
Con gái của con yêu từng giúp hắn một lần cũng ở trong đó, hắn cũng vất vả lắm mới tìm được một chỗ dung thân ở gần rừng rậm, hắn không muốn thương tổn bất cứ yêu tộc nào.
Nhưng bọn họ không có cũng không sao, Thu Thu bảo hắn cất giữ cẩn thận.
Bây giờ hắn rất bẩn, rất muốn đi tắm rửa một cái.
Còn có, ngày hôm qua hắn mới săn được một con dê nhỏ, tìm được dược thảo, cũng nhặt được ít củi khô.
Đồ ăn cho mấy ngày nay cũng đủ, hẳn là sẽ không để nàng bị đói.
Dù rằng tự thôi miên chính mình là sói con trong kỳ con non, thực chất bên trong Uyên Quyết vẫn là một chàng sói luôn thích suy nghĩ nhiều, Thu Thu chỉ là mói một câu có thể dạy hắn, hắn cũng đã nghĩ tới vấn đề nghiêm túc lại nặng nề như “Về sau một người một sói phải tiếp tục sinh hoạt thế nào”, “Tiếp theo không thể một sói lẻ loi lưu lạc nữa, phải tìm một nơi ổn định” này rồi.
Hắn càng nghĩ mặt mày càng thêm nghiêm túc, lỗ tai nhanh chóng run rẩy, tầm mắt có hơi mơ hồ.
Nhưng mà ‘ổ’ của hắn, không đẹp lắm.
Tại lúc Nguyễn Thu Thu cho rằng sói con muốn cự tuyệt, nghe thấy sói “ngao ô” một tiếng càng thêm cẩn thận so với trước đó, tai run run thẹn thùng dùng tiếng sói hỏi nàng, “Thu Thu, nàng muốn cùng ta về sơn động không?”
Nguyễn Thu Thu: “…..”
Nàng nhìn sói con như vậy, trong lòng khẽ động, không nhịn được hỏi một vấn đề vẫn luôn quấy rối trong lòng nàng, nhưng lời tới bên miệng lại biến thành, “… Thu Thu là ai vậy?”
Sói con dùng một loại ánh mắt khó có thể diễn tả nhìn nàng, dường như đang hỏi nàng vì sao lại hỏi loại vấn đề kỳ quái này.
Nhưng chứng “nghĩ một đằng nói một nẻo” của hắn còn chưa có nghiêm trọng như lão sói nào đó, vẫn giơ tay sờ sờ lỗ tai, thắng thắn nói, “Ngao… (Là nàng nha.)”
Ánh mắt sói con sáng bừng, mắt mang ý cười, tựa như Sói xám tiên sinh đang trêu chọc nàng, “Ngao ô…. (Là tiểu phu nhân duy nhất của sói.)”
Mặt Nguyễn Thu Thu dần nóng lên, vốn dĩ vì đang mang mặt nạ nên có chút nóng, bây giờ ánh mắt của tiểu Uyên Quyết giống như ánh mặt trời chói chang, không e dè chút nào, so với lão sói thì thẳng thắn hơn rất nhiều nhìn chằm chằm nàng, làm mặt nàng càng nóng hơn.
“… Ừm.” Nguyễn Thu Thu mím môi, cuối cùng chỉ gật gật đầu, bắt lấy tay áo của hắn, ngay cả một câu “Nơi này thật là lạnh, ta muốn nhanh chóng về sơn động” cũng nói không nên lời.
……
Sơn động của sói con cách nơi này không quá xa, chỉ là chân Nguyễn Thu Thu vừa ngắn vừa nhỏ nên có chút cố hết sức.
Chờ khi đến một cái đỉnh núi rất cao, tiểu Uyên Quyết kéo nàng đến dưới một cái vách đá, rất nghiêm túc bảo nàng ở chỗ này chờ hắn, hắn sẽ rất nhanh trở về đón nàng.
Nguyễn Thu Thu vốn có chút không yên tâm, nhưng hắn rất kiên trì, nàng đành phải ngoan ngoãn chờ ở tại chỗ.
Sói con đúng là không để nàng chờ quá lâu, Nguyễn Thu Thu chỉ chờ chưa đến nửa giờ, hắn đã trở lại.
Chỉ là, hắn ướt dầm dề trở về.
Bộ đồ da sói trên người đã khô, tóc và cái đuôi còn có chút ướt, đi đến trước mặt nàng, kéo kéo lỗ tai, “Ngao ô… (Phía trên là núi, ta cõng nàng.)”
Nguyễn Thu Thu vốn định nói không cần, nhưng nàng nhìn cái vách núi, nếu là trước đây nói không chừng nàng có thể bò lên, bây giờ thì tuyệt đối không có khả năng, nên gật gật đầu đồng ý.
Dường như sói con đối với sự tín nhiệm của nàng cảm thấy rất thỏa mãn, lại vui vẻ nở một nụ cười nhẹ mới nàng, kéo tay nàng, cõng lên.
Tiểu Thu Thu ôm cổ của sói con, cố gắng không cựa quậy.
Nàng ghé vào tấm lưng cũng không rộng lớn của hắn, nhìn tóc tai hắn dính bọt nước, chóp mũi có chút cay cay.