Nguyễn Thu Thu đúng là có hơi sợ hãi, nàng không để ý tới hai chân đang còn chuột rút, lảo đảo chạy xuống từ trên giường đá, đưa tay ra thăm dò hơi thở của hắn.
Hô hấp vẫn còn, chỉ có điều rất nhẹ.
Nguyễn Thu Thu lúc này mới biết thì ra hắn bị thương nặng như vậy, cho dù là yêu lang, làm sao có thể không có chuyện gì.
Nàng nhớ lại lúc nàng mới vừa tới, thấy con sói con kia, kết hợp với cơ thể của Sói xám tiên sinh hiện tại nhỏ hơn nhiều so với lần thứ nhất nàng thấy…
Nguyễn Thu Thu nghĩ, lẽ nào Sói xám tiên sinh là có thể biến lớn biến nhỏ.
Nàng cũng không biết vì sao gan nàng lại to thế, ghé vào đôi tai cực lớn đang dựng đứng, lớn tiếng hỏi, “Phu quân, ngươi có thể biến nhỏ đi một chút không?”
Ác lang tiên sinh chỉ cảm thấy trong lỗ mũi tràn ngập mùi của nàng, hắn nghe thấy nàng nói cái gì mà nhỏ đi, trước khi sắp ngất đi bất đắc dĩ mà nghĩ
Haizzz, nhân loại thật là nhiều chuyện.
Hắn đương nhiên có thể biến nhỏ đi, còn có thể biến thành rất lớn.
Nếu như không phải bị trọng thương, cơ thể hắn có thể cao trên năm mét…
Thấy con sói xám không có phản ứng, Nguyễn Thu Thu lại nói, “Ngươi có thể biến nhỏ một chút không?”
Tại sao lại muốn hắn biến nhỏ đi, nhỏ đi sẽ không thể ngăn chặn được những cơn gió lạnh buốt từ bên ngoài…
Nhân tộc Nguyễn Thu Thu này đúng là ngông cuồng, nàng muốn hắn biến nhỏ là hắn biến nhỏ đi chẳng phải là rất mất mặt sao.
Nhanh cách xa hắn một chút, nàng yếu như vậy, lỡ đâu lại bị hắn cắn nuốt sinh mệnh thì phải làm sao?
Còn nữa, nàng nói, hắn có thể gọi nàng là Nguyễn Thu Thu, hoặc là Thu Thu, hoặc là cái gì?
Uyên Quyết dần dần chỉ cảm thấy mí mắt của mình càng ngày càng nặng, mặc dù hắn đã cố gắng khắc chế, nhưng cuối cùng cũng từ từ nhắm hai mắt lại.
Tuy rằng chính hắn cũng không muốn thừa nhận, nhưng Sói xám tiên sinh rốt cuộc cũng có cảm giác đặc biệt đối với Nguyễn Thu Thu.
Khi trước khi mất đi ý thức, hắn vừa cảm thấy mình là con sói xám mất mặt nhất trên thế giới, vừa chậm rãi rút nhỏ kích thước, biến thành hình người.
Hắn hơi chật vật ngã xuống mặt đất, khàn giọng giãy dụa, nói câu đầu tiên với nàng.
Âm thanh kia khàn khàn, vô cùng hung hãn, mang theo một loại tuyệt vọng hủy diệt, “Cách xa ta ra một chút.”
“Không được tới gần… 1 mét…”
Tiếng nói của hắn càng ngày càng thấp, cho đến chỉ còn dư lại là tiếng hô hấp đứt quãng, đau đớn.
Nguyễn Thu Thu đã từng nghĩ tới sói xám phu quân khi nào mới có thể nói câu đầu tiên với nàng.
Sẽ gọi tên nàng, hay là sẽ giới thiệu mình với nàng.
Nhưng nàng không ngờ, hắn mới vừa mở miệng, là muốn nàng cách xa hắn một chút.
1 mét?
Giống như trong lời đồn, không cho phép bất luận người hoặc yêu nào tới gần hắn trong phạm vi 1 mét sao?
Đối với hắn mà nói, nàng cùng với những yêu thú khác cũng không có gì khác sao?
Nguyễn Thu Thu tự giễu nhếch nhếch khóe môi, nàng không biết vì sao đáy lòng lại trở nên chua xót, hơi thất vọng mà véo một cái trên khuôn mặt Sói xám tiên sinh bị người khác coi là yêu nghiệt, nghiến răng nói, “Ta cứ không cách đấy!”
Con sói này nghĩ thật đẹp.
Nàng không chê hắn thì thôi, hắn lại còn muốn nàng cách xa hắn một chút.
Đã thế nàng càng không cách xa.
Nếu như bây giờ Tiên sinh ‘lương thực dự trữ’ tỉnh dậy, Nguyễn Thu Thu chắc chẳng dám lớn lối như vậy.
Nhưng bây giờ hắn là một con sói đang bất tỉnh, muốn dựa vào câu nói đầu tiên muốn nàng cách xa hắn ra, có phải là quá ảo tưởng sức mạnh rồi không.
Có chút kỳ quái là, tới gần hắn một chút, cái chân đang chuột rút của nàng dường như không còn đau như lúc nãy nữa.
Nguyễn Thu Thu vô cùng lao lực vất vả mà kéo Sói xám tiên sinh lên giường đá.
Sau đó nàng cảm thấy, không còn hắn chặn ở cửa sơn động, cơn gió lạnh buốt đúng là đã thổi vào trong.
Nàng vẫn phải tìm cái gì đó để che cái cửa sơn động không quá lớn này mới được.
Nguyễn Thu Thu do dự hai giây, đi tới bên giường đá, nhìn Ác lang tiên sinh đang nhắm chặt hai mắt, cuối cùng vẫn phải cầm lên tấm áo cưới màu đỏ của nàng, che lên gương mặt tuấn tú của Tiên sinh ‘lương thực dự trữ’ vừa muốn nàng “cách hắn xa một chút”.
“…” Nàng dán vào bên giường, gương mặt ửng hồng, nhưng vẫn cắn răng cởi hai tấm quần áo bằng da thú trên người ra, sau đó nhanh chóng mặc bộ quần áo dự bị bằng da thú nàng mang tới vào.
Toàn bộ quá trình không vượt qua một phút.
Thời gian da dẻ tiếp xúc với không khí cũng rất ngắn ngủi, thậm chí Ác lang tiên sinh vốn là không nhìn thấy, hiện tại bất tỉnh phỏng chừng cũng không nghe thấy, nhưng trong thâm tâm của Nguyễn Thu Thu vẫn cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Nàng kéo tấm da thú che trên mặt hắn xuống, sau đó lại mất nửa cái mạng mới mang được tuyết về bỏ vào trong nồi đá để đun nước.
Nguyễn Thu Thu cầm dao bằng xương cắt quần áo da thú bẩn đã bị rách, lấy kim bằng xương may mấy tấm da lại vào với nhau, miễn cưỡng tạo thành một tấm da lớn có thể ngăn cản được hơn nửa gió lạnh lùa từ bên ngoài vào.
Nàng vất vả di chuyển một cái ghế đá nhỏ, giơ lên cánh tay đau nhức, phí hết sức lực, cuối cùng cũng treo lên được tấm da lớn ở nơi hõm vào trên vách.
Cũng may trời cao vẫn thương nàng, vị trí của tấm da thú rất tốt, Nguyễn Thu Thu lại dùng gân động vật không biết tên làm thành sợi quấn quanh hòn đá vài vòng, cuối cùng cũng cố định được tấm da lớn này.
Nàng đặt ghế đá đè lên trên tấm da, miễn cưỡng có thể chặn được phần lớn những đợt gió lạnh.
Chờ Nguyễn Thu Thu làm xong, tuyết trong nồi đá cũng đã tan, sôi lên ùng ục.
Nguyễn Thu Thu móc ra hai chén gỗ không lớn từ trong túi đồ cưới da thú nàng mang tới, lại lấy ra một cái chậu gỗ, trước đựng non nửa chậu nước nóng rồi để nguội.
Lại đựng non nửa bát nước nóng, tiếp tục lấy ra một túi nhỏ da thú đựng bột củ, đổ một ít bột củ ra.
Nàng do dự trong giây lát, vẫn quyết định nấu chút thịt.
Nàng rửa sạch dao bằng xương, móc ra miếng thịt khô ban ngày đã bị chim mổ 2 miếng, cắt bỏ phần thịt bị đen, lại vất vả mà cắt miếng thịt còn lại thành từng miếng nhỏ.
Trước đây kỹ thuật dùng dao của nàng còn dùng được, nhưng bây giờ điều kiện không cho phép, dao bằng xương cũng không đủ sắc bén, thịt cũng không biết là thịt của loài dã thú nào, rất cứng, nàng chỉ có thể cắt như vậy.
Một miếng thịt khô còn không to bằng lòng bàn tay bị nàng cắt thành năm miếng thịt nhỏ.
Nguyễn Thu Thu bỏ nắm thịt khô cứng vào trong nồi nấu xem thử mùi vị như thế nào, chờ nấu xong lại đổ một ít bột củ vào.
Nàng còn muốn bỏ chút muối, nhưng bọn họ không có muối để ăn được, chỉ có muối cục, một cục lớn như vậy, Nguyễn Thu Thu không làm gì được, đành phải từ bỏ.
Chờ đợi bữa tối vô cùng đơn sơ đang nấu trong nồi đá, Nguyễn Thu Thu uống hai ngụm nước nóng.
Nước nóng ấm áp chảy xuống dạ dày, trong nháy mắt nàng cảm giác mình đã sống lại, nàng thở phào một hơi, sau đó bưng chén gỗ, đến bên giường ngồi xuống.
“Tiên sinh ‘lương thực dự trữ’, uống nước đi.” Nguyễn Thu Thu nói một tiếng, nghĩ tới dáng vẻ hung dữ vừa rồi của hắn, vốn muốn đối xử với hắn thô bạo một chút.
Nhưng khi cánh tay sưng đỏ của nàng đụng vào da dẻ lạnh buốt của hắn, cuối cùng vẫn mềm lòng.
Nàng nhẹ nhàng nắm lấy cằm của hắn, muốn từng chút từng chút đút nước nóng cho hắn.
Nhưng hiển nhiên Tiên sinh ‘lương thực dự trữ’ không phải một con sói xám ngoan ngoãn, cho dù hắn đã hôn mê bất tỉnh, nhưng hắn vẫn hung ác cắn chặt răng, non nửa bát nước nóng, hơn một nửa đã men theo chiếc cằm đẹp đẽ của hắn chảy xuống dưới.
Nguyễn Thu Thu: “……”
May mà nàng đã lót một tấm da thú ở dưới cổ hắn.
Đồ ăn trong nồi cũng nấu xong, bởi vì nàng đã tính toán lượng đồ ăn, tuy rằng nhìn khá nhiều, nhưng nàng biết những đồ ăn này cũng chỉ chừng hai chén nhỏ mà thôi.
Nguyễn Thu Thu trước tiên múc năm miếng thịt không to bằng ngón út của nàng ra, sau đó chia ra ba miếng vào trong bát của Sói xám tiên sinh để nguội, định đợi sau khi nàng ăn xong sẽ xé ba miếng thịt thành sợi nhỏ, để hắn có thể nuốt xuống.
Sau đó, mới bắt đầu ăn một phần đồ ăn thuộc về nàng.
Một bát đồ ăn dính nhơm nhớp, nhìn không ngon chút nào, thực tế ăn vào cũng nhạt nhẽo vô vị, thậm chí còn có mùi tanh, nhưng Nguyễn Thu Thu lại ăn ngon lành.
Từ khi nàng đi tới thế giới này, nàng chưa từng được ăn một bữa ăn nóng.
Hai ngày trước vội vàng chạy, mấy con yêu lang thỉnh thoảng bắt được một vài con thỏ tuyết hoặc là động vật nhỏ nướng ăn, nhưng chưa bao giờ chia cho nàng dù chỉ một cục xương.
Bọn họ cũng cấm nàng dùng lửa, Nguyễn Thu Thu mỗi ngày ngoại trừ uống một giọt nước do chính mình dùng dị năng ngưng tụ ra để cầm cự mạng sống, thì chỉ có thể gặm bột củ.
Bây giờ có thể được ăn thức ăn nóng, nàng cảm thấy cả người nàng đã được tái sinh.
Bên ngoài tuyết lớn đầy trời, dưới sự nỗ lực của nàng và Sói xám tiên sinh, hang động cũng miễn cưỡng có một chút dáng vẻ của “căn nhà”.
Tuy rằng “căn nhà” này, đúng là hơi khó coi.
Ăn xong phần đồ ăn thuộc về mình, tuy Nguyễn Thu Thu chỉ no lửng dạ, nhưng lại một lần nữa tràn đầy hi vọng.
Nàng lại kiên nhẫn thêm một chút, dùng dao bằng xương đâm nát thịt khô trong bát của Sói xám tiên sinh, sau đó đổ đồ ăn nấu thành cháo bằng bột củ còn lại vào trong bát của hắn, quấy đều lên.
Xong rồi, tuy chén đồ ăn của Sói xám tiên sinh thoạt nhìn hơi buồn nôn…
Nguyễn Thu Thu yên lặng dùng chút nước rửa sạch chiếc thìa nàng vừa ăn, bưng chén đồ ăn giống như chén thuốc độc của phù thủy, dự định đút cho hắn.
Dù sao bây giờ hắn cũng không nhìn thấy, chắc là không quan trọng…