Cảm giác mềm mại hơi ngứa từ đôi môi, cùng hơi thở nóng ẩm, cả ngươi hắn đơ ra.
Đôi tai sắc bén của sói ta bỗng dựng lên, cơ bắp toàn thân đông cứng lại.
Nguyễn Thu Thu chỉ thấy cảm giác đau như kiến bò từ thắt lưng, nàng sợ hãi cúi đầu xuống, thì thấy Sói xám tiên sinh xù lông.
“……Ta không cố ý đâu.” Nguyễn Thu Thu vội giải thích, giọng điệu rất giống với sói con trong ký ức của nàng.
Uyên Quyết nhẹ nhàng “ừ” một tiếng, có vẻ đồng ý với những gì nàng nói, nhưng lông đuôi của hắn đang xù lên, đôi tai liên tục giật giật, rõ ràng không bình tĩnh như những gì hắn thể hiện.
Tai nạn xảy ra quá nhanh, Nguyễn Thu Thu không kịp phản ứng lại, mặt nàng đỏ bừng, nhẹ nhàng mím môi.
Thực ra vừa rồi nàng hơi lơ mơ, chỉ là không cẩn thận chạm vào khoé môi của hắn, trong lòng hoảng sợ, nên không cảm nhận được gì quá đặc biệt.
Ngược lại, cảm giác ở thắt lưng rõ ràng hơn, vừa ngứa vừa đau, còn bị ghì rất chặt, nàng gần như không thở nổi.
Đôi má Nguyễn Thu Thu đỏ ửng, do dự có nên nhắc nhở hắn một tiếng không.
Bầu không khí giữa người và sói vô cùng gượng gạo, giống như có bức tường che chắn, hoàn toàn cách ly với mọi thứ bên ngoài.
Uyên Quyết bất ngờ đến quá nhanh, ngượng ngùng đến chín cả mặt nhưng vẫn cố giữ vẻ lạnh lùng, còn Nguyễn Thu Thu thì bị lông lá buộc chặt mà không hề để ý, Đại Điêu đang kêu gọi sự giúp đỡ của bọn họ.
“Cô cô~ (chết tiệt, sao con non này lại vừa phun ra nước vừa phun ra lửa được nhỉ?)” Điền Tú đứng sang một bên, và lớn tiếng hô hoán, “Cô cô! (Mau tới cứu với, con non này mà tiếp tục tấn công thì kiểu gì chúng ta cũng chết đấy.)”
Như Ý nãi nãi bước lên trước, dùng cành liễu trói tứ chi của con non đó lại, trói con non có vảy và lông màu xanh không biết là chủng tộc gì kia trên nền tuyết, xung quanh cuối cùng cũng yên tĩnh lại.
Lúc này một người một sói mới định thần lại, Nguyễn Thu Thu nhẹ nhàng vuốt lông đuôi chàng sói, “phu quân, có thể để cái đuôi dùng lực nhẹ hơn chút được không?”
Nói xong, Nguyễn Thu Thu mới ý thức được lời nói của mình rất dễ gây hiểu lầm.
Nhưng may là Như Ý nãi nãi và Đại Điêu đều tập trung toàn lực vào con non xuất hiện bất ngờ đó, dựa trên sự hiểu biết của nàng về hắn, chắc hắn sẽ không nghĩ ngợi nhiều.
Sự thật là Uyên Quyết không hề nghĩ gì, hắn tưởng cái đuôi của mình quá cứng làm đau phu nhân, trong lòng nảy sinh cảm giác kỳ lạ, buông cái đuôi ra.
Nguyễn Thu Thu thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng bật dậy khỏi vòng tay của hắn, vô tình đụng vào cái lưng thô gầy và gù của chàng sói, nàng chẳng để tâm đến điều đó, có phần như muốn chạy trốn.
Cùng nhau xuống khỏi xe gỗ, Nguyễn Thu Thu mới thở phào, hỏi, “Sao vậy?”
Như Ý nãi nãi chỉ vào một con non đang chặn đường, “Có một con non ở đằng trước.”
Nguyễn Thu Thu nhìn theo ánh mắt của bà, nhìn thấy ở trước mặt điêu huynh có thứ gì đó bị cành liễu giam giữ đang cử động.
Con non này rất giống con gà mập phiên bản phóng to, tròn vo trông khá đáng yêu, nhưng hắn quá bẩn, miễn cưỡng thì có thể nhìn ra bộ lông màu xanh thôi, ngoài ra, còn có nhiều vảy như rắn rải rác lít nhít, trông rất xấu xí.
Lông và vuốt của hắn thấm máu, có lẽ đã bị thương.
Khi Nguyễn Thu Thu đang quan sát, Sói xám tiên sinh chống gậy gỗ, bước xuống khỏi chiếc xe làm từ cây liễu.
Hắn dùng yêu lực di chuyển “xe lăn”, rồi lại ngồi lên lần nữa, dịch chuyển đến bên cạnh Nguyễn Thu Thu.
“Đây là con yêu lai.” Giọng nói Uyên Quyết nhẹ nhàng, nhưng trên nền tuyết tĩnh lặng lại nghe rất rõ, “Hình như là lai giữa Ưng tộc và Xà tộc.”
“Gầm–!” Thân phận bị một Sói xám tiên sinh đáng sợ vạch trần, đôi mắt của con non kia tròn xoe thành hình tam giác, phát ra âm thanh cảnh cáo từ trong cổ họng, toàn thân run lên vì sợ hãi.
“Cô~~ (đừng sợ, bọn ta không làm hại ngươi đâu.)” Đại Điêu nhìn khuôn mặt đáng thương của hắn, bước tới an ủi, ai ngờ hắn vừa dang đôi cánh ra, thì con non kia đã lộ ra vẻ mặt “trời muốn diệt ta”, nước mắt chảy dài trên đôi mắt tròn xoe.
Con non kia mở cặp mỏ màu vàng nhạt ra, để lộ chiếc lưỡi dài hơn nhiều so với loài chim bình thường, đang run lẩy bẩy, có vẻ như muốn cắn lưỡi tự tử.
Nguyễn Thu Thu: “……”
Nàng bước hai bước về phía trước, một giọt nước chữa trị lớn ngưng tụ trên đầu ngón tay nàng, tung thẳng lên đôi cánh trên tay con gà mập nhỏ.
Con non kia đột nhiên bị giọt nước đánh trúng, rụt lưỡi lại, ngã lăn xuống đất, dang đôi cánh mỏng manh hai lần, nhưng không tài nào gượng dậy được.
Đại điêu chẳng biết phải nói gì nữa, oán giận kêu lên hai tiếng Cô cô~~. Con non này vừa rồi rõ ràng rất là hung dữ, giờ lại bị một búng nước đánh cho sấp mặt, hôn mê bất tỉnh.
“Nên xử lý con non này thế nào đây?” Nguyễn Thu Thu không ngờ giọt nước trị bệnh nhỏ nhỏ của nàng có thể đánh ngã hắn, hơi bất ngờ hỏi Khanh Như Ý bọn họ.
Như Ý nãi nãi xoa cằm, “Hay là mang về nấu canh?”
Nguyễn Thu Thu: “……” Như Ý nãi nãi tỉnh táo lại đi, đây chỉ là một con non không thể biến thành hình người, không phải dã thú gì cả!
“Chưa ngất.” Một giọng nói trầm ấm bỗng nhiên truyền đến bên tai, không vui vẻ cho lắm.
Nguyễn Thu Thu quay đầu lại, chẳng mấy khi thấy Sói xám tiên sinh không vui, nói chuyện lạnh nhạt, “Con non này không hề ngất.”
Rõ rằng hắn nhận thức được giọt nước chữa trị mà phu nhân mình ném ra rất tốt, cố tình giả ngất, muốn để nàng đưa hắn đi, một tên nham hiểm xảo trá như vậy, hắn chắc chắn sẽ không để phu nhân chạm vào dù chỉ một chút.
Ánh mắt Nguyễn Thu Thu nhìn vào đôi cánh co giật không ngừng của con non kia, vừa bất lực vừa ngạc nhiên.
Có vẻ con non này chỉ có hai, ba tuổi, nhưng lại rất tinh thông trò ăn vạ.
Nguyễn Thu Thu bật cười, đành chịu mà nói, “Mang nó theo đi, đợi đến bộ lạc Đông Hùng hỏi tộc trưởng xem xử lý thế nào, không chừng có thể tìm thấy cha mẹ hắn.”
Nghe thấy hai chữ “cha mẹ”, đôi chân nhỏ bé của con non đang nằm trên nền đất định ăn vạ bỗng co lại, nhanh chóng đứng dậy.
Trong ánh mắt kinh ngạc của Nguyễn Thu Thu, hắn trợn trừng đôi mắt tròn xoe, cúi rạp người trước Nguyễn Thu Thu, sau đó tức tốc chạy vào rừng sâu.
Nguyễn Thu Thu: “??”
Con non hoảng sợ bỏ chạy, Nguyễn Thu Thu còn không kịp đuổi theo, nàng đang nghĩ liệu có phải mình đã nói điều không nên nói không, đã nhìn thấy hắn ngã sõng soài trên mặt đất, ngã ngay trên nền đất tuyết, thực sự không thể cử động nổi.
Nguyễn Thu Thu: “……”
Nàng đang tính đi tới nhặt con gà mập nhỏ này, cổ tay đã bị Sói xám tiên sinh giữ chặt.
Đôi tai Sói xám tiên sinh giật giật không chịu thừa nhận bản thân đang ghen tị với con non kia, “Có yêu tới.”
Nguyễn Thu Thu ngẩng đầu, trong khu rừng phía trước, nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc.
Đó là hai con gấu mà nàng đã từng gặp khi đi săn bắn.
“Điêu huynh!” Hùng Đoá Đoá đang đi phía trước thì nhìn thấy đại điêu kéo một chiếc xe gỗ liễu, gương mặt lộ ra vẻ kỳ quái, “Sao ngươi lại kéo xe?”
Đại Điêu: “……” Điêu cũng đâu có muốn.
Hùng Đoá Đoá còn chưa hết bất ngờ, ánh mắt liếc nhìn Uyên Quyết đang ngồi “xe lăn” và Nguyễn Thu Thu đang đứng bên cạnh hắn, liền sợ hãi đến mức giọng lên đến quãng tám, “Chết tiệt! Uyên, Uyên, Uyên Quyết?!!”
Hùng Viễn đứng sau phản ứng chậm chạp, nghe thấy cái tên Uyên Quyết, khuôn mặt thật thà bỗng trở nên ngơ ngác trong nháy mắt.
Hắn hung hăng tát đệ đệ mình một cái, “Uyên Quyết gì? Ngươi đừng có nói nhảm.”
Hùng Đoá Đoá dần định thần lại, không thể hiểu nổi người anh này, nhìn đại điêu với ánh mắt phức tạp, vẻ mặt ngập ngừng không nói nên lời.
Điền Tú: “……” Hắn lại cảm thấy ánh mắt của con gấu ngốc này có vấn đề.
Điêu vốn dĩ muốn hỏi, nhưng Hùng Đoá Đoá cũng không phải người kiên định, mới nhịn được mấy giây, đã nói, “Điêu huynh, không ngờ huynh lại kéo xe cho Uyên… thủ lĩnh”.
“Nếu như huynh bị bắt cóc thì ngươi cứ nháy mắt mấy cái, cho dù là Uyên Quyết, thì nể tình huynh đã có lòng tốt đưa thảo được cho bọn ta, huynh đệ ta sẽ cố gắng hết sức cứu huynh……” chưa kịp nói xong thì Điền Tú đã tức giận cắt ngang.
“Cô~~! (Ngươi câm miệng).” Mẹ nó nữa, tại ai mà hắn rơi vào cảnh kéo xe bi đát thế này chứ, còn không phải vì con gấu ngu ngốc ngươi à.
“……” Hùng Đoá Đoá đột nhiên bị chửi, đầu óc nhất thời ngơ ngác.
Hắn chớp mắt một cách vô tội, nhìn ca ca mình.
Hùng Viễn: “……”
Hắn nhìn ánh mắt lên án của Sa Điêu, vừa muốn nói gì đó, lướt qua thấy Khanh Như Ý còn chưa kịp lấy lại cành liễu trong tay mình, cảm giác quen thuộc trỗi dậy.
Nhưng hắn thấy gương mặt của Khanh Như Ý và cô gái kia không giống nhau, tự hỏi liệu có phải mình nhận nhầm không.
Như Ý nãi nãi tỉnh bơ thu cành liệu lại, vờ như chưa từng thấy hai con gấu suýt bị tên yêu sư lừa làm hộ vệ kia.
“Đầu óc của đệ đệ ta không tốt lắm, nếu có nói gì sai xin các ngươi đừng chấp nhặt.” Hùng Viễn sờ mũi, có chút ngượng ngùng xin lỗi Điền Tú và Uyên Quyết.
Hắn nói xong, lướt nhìn con non ngã dưới đất, không nhịn được gào lên “Sao con non đó vẫn còn ở đây?”
Hùng Viễn vội vã ba chân bốn cẳng bước lên ôm con non đã ngất vào lòng, nhìn vết thương của hắn, không chịu được lớn tiếng chửi bới, “Tiên sư cái đồ súc sinh kia.”
Nguyễn Thu Thu nghe đến đây, có lẽ đã hiểu được gì đó, bước lên trước, nhìn vết máu trên cái mỏ vàng nhạt của con gà mập, lòng thắt lại.
Nàng hiểu ngay vết thương của con non đó không hề đơn giản như bề ngoài, chắc nội thương rất nghiêm trọng, nên nàng lập tức bỏ qua những chuyện khác, ngưng tụ giọt nước chữa trị cho hắn uống.
Nhưng sau khi uống vào, hắn không hề có dấu hiệu chuyển biến tốt hơn.
“Mẹ kiếp, lần này ta nhất định phải băm cái tên súc sinh đó ra.” Hùng Viễn vẫn chưa nguôi giận, là một con gấu có tính cách rất tốt mà lúc này cũng không nhịn được mắng mỏ.
Uyên Quyết nhíu mày, nhận ra điều gì đó, nhẹ nhàng gọi Nguyễn Thu Thu, “phu nhân.”
Bị Sói xám tiên sinh gọi như vậy trước mặt bao nhiêu yêu, Nguyễn Thu Thu chưa quen cho lắm, đơ khoảng hai giây mới trả lời, “sao vậy?”
Uyên Quyết vừa rồi định nói gì đó, nhưng khi yêu lực quét qua con non kia, sắc mặt lập tức thay đổi, không quan tâm đến việc muốn nói nữa, hắn bất ngờ giơ tay phải lên, cướp con non khỏi tay Hùng Viễn.
Nguyễn Thu Thu thấy Sói xám tiên sinh ném con non lên không trung, tay phải đánh ra mấy tia sáng đen nhánh.
Con non đau đớn kêu lên, và từ trong miệng phun ra một viên đá đen có kích thước bằng đầu ngón út.
Nguyễn Thu Thu nhìn thấy con sói của mình ném viên đá đen kia ra xa, nàng còn chưa kịp phản ứng, thì bên tai đã vang lên một tiếng nổ dữ dội.
“Đá Ma Bộc?” Sắc mặt của Khanh Như Ý không tốt lắm, “Tại sao trong người con non đó lại có đá Ma Bộc??”
Phản ứng đầu tiên của bà là chủ thượng biết việc bà phản bội, cho nên mới cử ma vật truy giết mình.
Nhưng suy nghĩ này nhanh chóng bị loại bỏ, đá Ma Bộc là một loại ma thạch rất đặc biệt, cần điều kiện mới phát nổ được, vừa rồi, đại điêu, nàng và Thu Thu chạm vào con non kia đều không sao, chứng tỏ mục tiêu không phải bọn họ.
Nhưng Hùng Viễn nhặt con non lên, con non kia lập tức có điều bất thường, có lẽ điều kiện phát nổ của đá Ma Bộc là, khi con non va chạm vào gấu yêu mới phát nổ.
Kết hợp với những lời vừa rồi của Hùng Viễn, hắn nhất định quen biết con non này.
Nghĩ như vậy, Khanh Như Ý thả lỏng, nhìn hai anh em Hùng Viễn và Hùng Đoá Đoá, như hiểu ra điều gì.
Sói xám tiên sinh nhếch mép, ném con non vào lòng tên Hùng Viễn ngờ nghệch, “ôm cho chắc.”
Nguyễn Thu Thu đã nhìn thấy rất rõ, mặc dù con sói này nói về con non với giọng ghét bỏ, nhưng hành động lại rất ấm áp, còn cố ý tránh vết thương của hắn.
Nguyễn Thu Thu thả lỏng, trong lòng dịu lại, thì ra con sói của nàng cũng rất dịu dàng.
Thiếu chút nữa là Uyên Quyết đã không bảo vệ được thê tử của mình, đang vô cùng tự trách và tức giận, không biết rằng tình cờ mình lại thu được một tấm thẻ sói tốt.