Mục lục
Gả Cho Bệnh Kiều Ác Lang Xung Hỉ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 55: Thực sự trở thành một Như Ý nãi nãi hiền từ


Mặc dù vận may đã được cải thiện một chút, nhưng những sinh vật kỳ diệu như con chim bồ câu béo ú có linh thạch trong bụng cũng không phải dễ gặp.


Cái bẫy thứ hai vẫn chưa bị động qua, cái bẫy thứ ba có dấu vết bị đông qua, nhưng vẫn chưa bắt được con mồi.


Nguyễn Thu Thu kiểm tra thử, chỉ tìm thấy một quả trứng từ cái bẫy thứ ba.


Quả trứng này kích thước tương đương với quả trứng lần trước nàng nhặt được, bên trong vẫn không có sinh mạng nhỏ nào.


Nguyễn Thu Thu gần như trở thành một vị Phật, rõ ràng trước đây nàng từng gặp vài động vật nhỏ còn sống nhảy nhót, nhưng từ khi ở cùng một con sói nào đó, chạm vào trứng rất nhiều lần, tất cả đều không có sinh mạng nhỏ nào.


Nhưng thu hoạch của hôm nay rất tốt, chỉ riêng những viên linh thạch nhỏ kia, đã đủ để chống đỡ Sói xám tiên sinh trong một khoảng thời gian.


Lau sạch quả trứng, cho vào ba lô, bố trí lại bẫy và đặt mồi mới lên, Nguyễn Thu Thu do dự một chút, vẫn là quyết định trở về nhà trước.


{Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn}


Uyên Quyết vẫn ngoan ngoãn nằm trong tư thế ngủ như lúc nàng rời đi, vết thương trên người không có dấu hiệu nứt ra, thảo dược trên tay chân bị gãy vẫn còn mới.


Sau khi xác nhận tình trạng của phu quân sói, Nguyễn Thu Thu dùng nước rửa sạch linh thạch, đặt nó bên những giọt nước chữa bệnh vẫn chưa bị động qua trên đầu giường hắn.


Nàng xoa xoa lỗ tai đỏ ửng bị đông cứng, uống một ít nước nóng để làm ấm bụng, lại vận động linh lực vài vòng, hồi phục một chút trạng thái trước khi lại đeo ba lô và xuất phát.


Nguyễn Thu Thu nghĩ đến Khanh Như Ý đã tấn công nàng ngày hôm qua, trong lòng có chút lo lắng mơ hồ.


Không biết Mạc gia gia bọn họ bây giờ như thế nào, nhìn biểu hiện của Khanh Như Ý, chắc là không có nguy hiểm, chỉ là không biết tại sao nàng ta lại đột nhiên xuất hiện ở đây.


Nguyễn Thu Thu vừa đi về hướng gần sơn động của Mạc gia gia, vừa đoán nguyên nhân Khanh Như Ý xuất hiện ở đây.


Chẳng lẽ lúc Mạc gia gia còn trẻ đã có một đoạn tình cảm với Khanh Như Ý, nhưng là vì nguyên nhân nghe có chút hời hợt rằng nhân tộc và ma tộc không thể sống cùng nhau, một người một ma lại chia tay?


Nhưng Khanh Như Ý tuy rằng có ma khí, nhưng nhìn càng giống một con yêu hơn.


Hơn nữa thực lực nàng ta rất mạnh, Mạc gia gia lại chỉ là một nhân tộc vô cùng bình thường, làm sao bọn họ lại yêu nhau?


Lại còn “Như Ý nãi nãi” theo lời của Tiểu Ngư, chẳng lẽ là cùng một người với Khanh Như Ý bộ dạng dịu dàng lúc còn trẻ sao?


Nguyễn Thu Thu không thể đoán ra, chỉ lặng lẽ bước nhanh hơn.


Khi đến gần sơn động của Mạc gia gia, từ xa đã ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc truyền đến.


Tim đột nhiên đập mạnh hơn, Nguyễn Thu Thu vội chạy nhanh về phía sơn động của Mạc gia gia, lúc sắp đến cửa nhà Mạc gia gia, lại nghe thấy giọng của tiểu Mạc Ngư, “Nãi nãi, con thật sự không ăn nổi nữa.”


Tảng đá trong lòng đột nhiên rơi xuống, Nguyễn Thu Thu thở phào nhẹ nhõm, nghe thấy giọng nói phụ họa của Tiểu Bạc Hà, “Đúng vậy, nãi nãi, con cũng không ăn nổi nữa!”


Nguyễn Thu Thu nhíu mày, thầm nghĩ chỉ sau một đêm, Tiểu Bạc Hà bọn họ đã trải qua những chuyện gì, mà nhanh như vậy đổi cách xưng hô gọi nãi nãi rồi.


Nàng đi về phía trước, lúc tầm mắt nhìn thấy con chim voi cao hai mét chất đống trên nền tuyết ở cửa nhà Mạc gia gia, biểu cảm như sắp vụn vỡ.


Vậy nên ngày hôm qua Khanh Như Ý nói muốn đi săn, là thật sự đi săn.


“Aiya, các con tay chân gầy lèo khèo như vậy, còn không cao bằng đùi con chim voi(*) nữa, không ăn nhiều một chút làm sao được, cả con nữa. Mạc Miêu, con một nửa là yêu miêu tộc, làm sao một bữa ăn hai mươi cân thịt cũng ăn không hết?


(*chim voi: một loại chim khá giống đà điều, nhưng đã bị tuyệt chủng cách đây 200 năm, trứng của nó còn to hơn trứng đà điểu.)


Bên tai truyền đến một giọng nữ có chút luống tuổi, hoàn toàn khác với giọng nói của Khanh Như Ý ngày hôm qua.


Nguyễn Thu Thu có chút kinh ngạc, sau một giây sững sờ, đã nhìn thấy một dáng vẻ vẫn dịu dàng như cũ, nhưng có thể nhận ra là một bà cụ đã khá già, trong tay cầm một cây quải trượng làm bằng cành liễu, liếc mắt nhìn nàng mỉm cười, “Thu Thu đến rồi à?”


Nguyễn Thu Thu: “???” Bà cụ này là ai?


Có lẽ biểu cảm của nàng quá mức kinh ngạc, Khanh Như Ý cười đến cong mắt, “Mới một đêm thôi, con không nhớ ta rồi?”


Nguyễn Thu Thu dò xét hỏi: “… Như Ý, nãi nãi?”


“Đúng, là ta đây.” Khanh Như Ý nhấc quải trượng lên vỗ vỗ vào cặp đùi rắn chắc của con chim voi, “Đến đây, nãi nãi mời con ăn chim voi nướng, coi như xin lỗi chuyện hôm qua.”


Nguyễn Thu Thu còn chưa kịp phản ứng, nàng nhất thời không cách nào thích ứng được với sự thay đổi của Khanh Như Ý đã phát ra sát ý với nàng ngày hôm qua.


Nàng nhìn Mạc Ngư đứng bên bằng ánh mắt dò hỏi, cậu đáp lại nàng bằng nụ cười tươi rói, giơ xiên thịt không ăn nổi nữa trong tay lên, vui vẻ nói: “Thu Thu tỷ, tỷ đến rồi, trong nhà còn rất nhiều thịt nướng, tỷ mau đến ăn cùng đi!”


Nguyễn Thu Thu: “…”





Khi bị Tiểu Bạc Hà kéo vào trong sơn động, nhét một mớ thịt chim voi to bằng cành dương liễu trong tay, Nguyễn Thu Thu vẫn không có phản ứng gì.


“Ăn đi.” Khanh Như Ý nhìn vẻ mặt thất thần của Nguyễn Thu Thu, cười nói.


Nguyễn Thu Thu: “…”


Nàng thận trọng dùng linh lực thăm dò một chút, tin chắc rằng trong thịt không có ma khí gì, mới cắn một miếng nhỏ.


Mùi vị thịt nướng rất ngon, rắc thêm ít rau cải nát và muối lên trên, che bớt vị tanh, thịt chim voi rất tươi, ăn vào mùi vị giống như thịt gà, nhưng có vị dịu hơn và dai hơn.


Nguyễn Thu Thu đã đi bộ rất lâu rồi, quả thực có chút đói bụng, khi định thần lại thì đã ăn hết một xiên thịt nướng rồi.


Vì một phần xiên thịt nướng rất to, Nguyễn Thu Thu ăn xong gần như cũng no rồi.


Câu “cảm ơn” nàng nói được nửa chừng, Khanh Như Ý nãi nãi không biết từ lúc nào lại nướng xong vài xiên nữa, đưa đến trước mặt nàng, “Mới ăn có một xiên, ăn thêm mười xiên nữa, nãi nãi nướng cho con.”


Nguyễn Thu Thu: “…”


Cuối cùng Nguyễn Thu Thu cũng không phụ lòng mong mỏi của Như Ý nãi nãi, nhưng chỉ ăn thêm được hai xiên thịt nướng rồi cũng không thể ăn nổi nữa.


{Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn}


Nàng chú ý đến Mạc gia gia vẫn luôn trầm mặc ngồi trong góc không nói lời nào, trong khi Khanh Như Ý đang cho những tiểu bối này ăn.


Quầng mắt Mạc gia gia có chút thâm đen, nhìn như cả đêm ngủ không ngon giấc, ông nhìn như có vẻ trẻ hơn một chút, tuy rằng trên mặt vẫn còn nhiều nếp nhăn, nhưng có thể thấy được bộ dạng tuấn tú khi còn trẻ.


Nguyễn Thu Thu cảm thấy tuổi tác Mạc gia gia có thể không già như nàng suy đoán, vậy nên mới có thể trở nên trẻ hơn nhiều trong thời gian ngắn như vậy.


Nàng lặng lẽ liếc nhìn Như Ý nãi nãi dịu dàng, đoán rằng có thể là vì Mạc gia gia, Như Ý nãi nãi mới biến mình thành bộ dạng già nua như vậy. Mà bà cũng không ép Mạc gia gia ăn thịt nướng…


Vậy mà lại có chút… lãng mạn.


“Mạc ca ca, chàng không muốn ăn sao? Có phải là đang làm nũng, muốn muội tự tay bón cho không?” Khanh Như Ý mỉm cười cầm xiên thịt nướng, đi đến bên cạnh Mạc gia gia.


Nguyễn Thu Thu: “…” Sự lãng mạn này rất nhanh đã vỡ tan.


Khi chắc chắn rằng người và yêu trong sơn động đều đã ăn no, Khanh Như Ý cuối cùng mới miễn cưỡng gật đầu mãn nguyện.


Nguyễn Thu Thu nhìn những nếp nhăn nơi khóe mắt của bà, mặc dù vẫn chưa hoàn toàn buông bỏ cảnh giác, nhưng cũng không còn sợ hãi như ngày hôm qua.


Nàng biết có rất nhiều loại ma vật trên thế giới này, cấp ba trở xuống chỉ có tinh thần và trí tuệ non kém, cấp ba đến cấp năm là ma vật trung cấp, đồng thời không thể kiểm soát tốt sự thèm ăn của mình đối với nhân tộc và yêu tộc. Nhưng ma vật cấp năm trở lên, lại thuộc về phạm trù của ma vật cấp cao, sở hữu trí tuệ như nhân loại.


Nhưng ma vật cấp năm trở lên, còn hiếm hơn yêu tộc cấp năm trở lên, hơn nữa không dễ dàng xuất hiện trong bộ lạc.


Nguyễn Thu Thu nghĩ, có lẽ Khanh Như Ý là một ma vật cấp cao, vậy nên không khó để bà ta giả làm một yêu tộc và thay đổi diện mạo của mình.


Sau khi xác nhận Tiểu Ngư bọn họ đều ổn, Nguyễn Thu Thu cũng đã yên tâm hơn.


Mà cuộc sống nhà Mạc gia gia vốn rất chật vật lại có một ma vật cấp cao như vậy che chở, cũng coi như là một chuyện tốt, ít nhất là mùa đông này, bọn họ không phải vất vả như vậy nữa.


Nguyễn Thu Thu rũ mắt xuống, đứng dậy định tạm biệt. Nàng cũng muốn vào gần khu rừng để xem có thể săn bắn và thu thập sợi mây không, cần phải tranh thủ thời gian.


Tiểu Ngư cầm lấy cây gậy xương muốn đi cùng nàng, “Thu Thu tỷ, đệ muốn đi đào một ít rau dại, chúng ta cùng nhau đi đi.”


Khanh Như Ý giữ lấy tay đứa nhỏ, xoa xoa đầu của cậu, “Các con ở nhà cùng gia gia, nãi nãi đi cho.”


Bà ta nói vô cùng tự nhiên và lấy đi chiếc rìu đá mà Mạc gia gia cầm trong tay ngày hôm qua, sửa soạn một chút những tấm da thú mà rõ ràng thuộc về Mạc Bất Quy trên người, cuối cùng còn cúi người hôn lên mặt Mạc Bất Quy còn đang rối rắm, mới nhìn Nguyễn Thu Thu, “Đi thôi.”


Nguyễn Thu Thu: “…” Nàng cảm thấy mình mới bị nhét một nắm ‘cơm chó’ vào miệng.


{Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn}


Ra khỏi sơn động, Khanh Như Ý đi phía trước Nguyễn Thu Thu, cho đến khi gần khuất sơn động của nhà Mạc gia gia, Khanh Như Ý mới dừng chân.


Nguyễn Thu Thu đoán rằng bà ta có điều muốn nói với mình, chỉ là có chút lo lắng siết chặt cây giáo trong tay.


Thấy nàng căng thẳng như vậy, Khanh Như Ý ngữ khí hòa hoãn, “Đừng sợ, con giúp đỡ phu quân của ta và bọn nhỏ, cũng coi như là tiểu bối của ta, nãi nãi sẽ không làm hại con.”


Nguyễn Thu Thu: “…”


Nàng đối với việc Khanh Như Ý muốn làm nãi nãi của mình mà có chút ‘cảm động muốn khóc’.


Nhưng nàng thật sự cũng thả lỏng hơn một chút, dù sao từ hôm qua, sau khi Khanh Như Ý và Mạc gia gia gặp nhau, nàng cũng không cảm nhận được nửa phần sát ý từ ma vật trước mặt.


“Ta biết con có rất nhiều vấn đề muốn hỏi.” Khanh Như Ý cười nhìn nàng, “Đi thôi, ta dẫn con đi đến nơi mà tối hôm qua ta phát hiện được, có thể hái được không ít rau dại, chúng ta vừa đi vừa nói.”


“Vừa hay nãi nãi cũng có không ít vấn đề muốn hỏi con.”


Nguyễn Thu Thu hơi ngơ ngác, Khanh Như Ý cũng có nhiều vấn đề muốn hỏi nàng? Chẳng lẽ bà ta thật sự biết nàng sao? Hay là bà ta thực sự là kẻ thù của Sói xám tiên sinh?


Nguyễn Thu Thu đoán già đoán non, lại nghe thấy Khanh Như Ý đi trước mặt nàng chậm rãi hỏi, “Con và Uyên Quyết, là mối quan hệ gì? Phát triển đến bước nào rồi?”


Nguyễn Thu Thu: “…”


Nàng vẫn chưa định thần lại, đã nghe thấy Khanh Như Ý tiếp tục hỏi, “Các con không xảy ra chuyện gì chứ? Con thích hắn không? Con sói đó không làm gì con chứ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK