Nguyễn Thu Thu híp mắt phơi nắng dưới ánh mặt trời, nghĩ khi nào có thể để cho lang yêu trong nhà cũng đi ra ngoài tắm nắng thì tốt biết bao.
Ánh mắt nàng tràn đầy vẻ ấm áp, lờ mờ nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ của hắn.
Uyên Quyết hóa thành hình dáng sói con, ở bên ngoài gặm những bông tuyết rơi trên mặt đất.
Thực ra khi ấy, Sói xám tiên sinh đã chuẩn bị xong xuôi những thứ như chậu gỗ đặt ở trong kho trong sơn động.
Dựa theo những gì nàng thấy trong thế giới ký ức, sói con rất sạch sẽ, mặc dù lúc đó đã bị trọng thương, Uyên Quyết muốn tắm rửa cho mình cũng không phải là không thể.
Nhưng sợ rằng trước khi nàng tới, lang yêu đã có suy nghĩ muốn buông bỏ.
Từ khi sói con lớn một chút, không ngừng phải trải qua quá trình tìm nơi ở mới, lại bị trục xuất, hoặc là vứt bỏ, cho dù yêu thú bên ngoài đồn đại Uyên Quyết là một con sói biến thái, dù có mạnh mẽ đến mấy, hắn cũng sẽ có lúc cảm thấy mệt mỏi.
Có điều bây giờ, những ngày tháng như thế đã trôi qua rồi.
Nguyễn Thu Thu vuốt gò má bị cơn gió lạnh thổi qua, đôi mắt cong cong.
Chờ Như Ý nãi nãi trở về, xin bà giúp đỡ dùng cành liễu làm một cái xe lăn đơn giản, nếu như làm bằng gỗ thì hơi khó khăn, làm một cái xe gỗ nhỏ như lần trước, có thể đi ở phía trước lôi kéo cũng được……
Nguyễn Thu Thu vừa đi vừa suy nghĩ, nhanh chóng đi tới trước sơn động nhà Mạc gia gia.
Khiến cho nàng thấy hơi bất ngờ chính là, từ sau khi Như Ý nãi nãi xuất hiện, cửa sơn động nhà Mạc gia gia vẫn luôn rất náo nhiệt lại đột nhiên vắng vẻ, hơn nữa một đống thịt chim voi lần trước Như Ý nãi nãi đi săn về đã biến mất rồi, trên mặt đất cũng sạch sành sanh, không có để lại dấu vết gì.
Toàn bộ khu vực gần sơn động đều yên ắng, không có động tĩnh.
“Tiểu Ngư, tiểu Bạc Hà, các đệ có ở nhà không?” Nguyễn Thu Thu bước nhanh đi tới cửa sơn động nhà Mạc gia gia, đứng ở trước tấm rèm da thú hỏi một câu.
“Thu Thu tỷ? Là Thu Thu tỷ sao?” Trong sơn động rất nhanh truyền đến âm thanh của tiểu cô nương, mang theo chút kinh ngạc, “Tỷ cuối cùng cũng tỉnh rồi?!”
Nguyễn Thu Thu: “??” Cái gì gọi là nàng cuối cùng cũng tỉnh rồi, lẽ nào nàng đã ngủ rất lâu sao?
Nguyễn Thu Thu đang cảm thấy kỳ lạ, tấm mành da thú đã bị vén lên từ bên trong, tiểu Bạc Hà thò cái đầu nhỏ ra, bị gió lạnh thổi cho rụt lại, “Thu Thu tỷ, mau vào nhà đi.”
“Ừm.” Nguyễn Thu Thu đáp một tiếng, đi vào trong sơn động nhà Mạc gia gia, mới phát hiện sơn động ban đầu đầy ắp bây giờ lại rất trống trải, cũng chỉ còn lại một chiếc giường mà tiểu Bạc Hà lôi kéo nàng ngồi xuống.
Mạc gia gia, Tiểu Ngư và Mạc Miêu cũng không thấy.
Nguyễn Thu Thu nhất thời lại càng cảm thấy kỳ lạ, quay đầu muốn nói chuyện với tiểu Bạc Hà, tay đã bị tiểu Bạc Hà nhét vào một cục lông mềm mại, “Thu Thu tỷ, cùng muội guồng chỉ đi, nãi nãi dặn dò rất nhiều chuyện, muốn muội nói cho tỷ biết đây!”
Nguyễn Thu Thu: “……” Nàng muốn nói lại thôi, không thể làm gì khác, bắt đầu cuộn chỉ.
Tiểu Bạc Hà sắp xếp lại ngôn ngữ, nói, “Thu Thu tỷ, tỷ có biết tỷ đã ngủ hai ngày rồi, bây giờ đã là xế chiều ngày thứ ba rồi không?”
Nguyễn Thu Thu: “…… Đã qua hai ngày rồi sao?” Nghe nói thời gian trong thế giới ký ức trôi qua không giống với thế giới thực bên ngoài, nàng còn tưởng ở thế giới hiện thực mới chỉ trôi qua một ngày.
“Đúng vậy.” Tiểu Bạc Hà gật gật đầu, “Sáng sớm ngày hôm qua nãi nãi đã đi tìm tỷ, nhưng bà nói tỷ đã đi vào giấc mộng rồi.”
Tiểu Bạc Hà nói tiếp, “Nãi nãi muốn gọi tỷ dậy, nhưng vừa gọi, tỷ phu đã nhe răng với bà, còn tiến tới công kích bà, âm thanh gầm gừ gầm gữ dữ tợn.”
Nguyễn Thu Thu: “…… Như Ý nãi nãi, có bị sao không?”
“Không có gì quá đáng lo, sau khi nãi nãi bị công kích một lần thì đã nhanh chóng trở về, còn nói với tụi muội hai ngày nay không ai được phép đi tới gần sơn động của mọi người! Sau đó bà đã bắt gia gia đi rồi.” Tiểu Bạc Hà nói, có chút đáng tiếc liếc nhìn cục lông xù màu trắng nhạt trong tay Nguyễn Thu Thu, “Các ca ca vốn định chiều hôm qua đi đưa lông xù cho hai người……”
Cô bé nói có chút lạc đề, “Ngày hôm qua đại ca nhị ca may mắn, bắt được hai con thú miên miên, cắt được rất nhiều lông thú ~”
Nguyễn Thu Thu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ của cô bé rất vui vẻ, không vội vàng ngắt lời, chỉ thành thục vê đám lông trong tay thành sợi.
Tiểu Bạc Hà cũng không quên chuyện chính, vội vàng nói trở về, “Sáng sớm ngày hôm nay nãi nãi trở về một lần, còn mang theo một ca ca đại điêu cánh đỏ, nói muốn dẫn cả nhà chúng ta chuyển tới bộ lạc hùng gì đó, gia gia đã đồng ý.”
“Bà nói chạng vạng sẽ trở về một lần, nếu như Thu Thu tỷ tỉnh rồi, thì ở nhà chờ bà.”
Nói một hơi nhiều lời như vậy, tiểu Bạc Hà có vẻ hơi hưng phấn, “Không biết nãi nãi đã làm gì với gia gia, sau khi gia gia trở về lại trẻ tuổi hơn rất nhiều! Thế nhưng miệng gia gia lại hơi sưng tấy, muội cảm thấy hơi lo lắng.”
“Thu Thu tỷ, tỷ nói xem nãi nãi đã làm gì với gia gia a?”
Nguyễn Thu Thu: “……”
Nàng nhìn thấy ánh mắt thuần khiết của tiểu Bạc Hà, ném những tư tưởng không mấy trong sáng là “chẳng lẽ Khanh Như Ý dùng cành liễu cưỡng chế treo Mạc Bất Quy lên” đi, chắc chắn như đinh đóng cột nói, “Hẳn là cho ăn Mạc gia gia ăn gì đó thật ngon!”
“Ừm! Muội cũng cảm thấy thế!” Tiểu Bạc Hà cười hì hì nhìn nàng, đung đưa hai chân, “Chúng ta chờ nãi nãi mọi người trở về là tốt rồi.”
Nguyễn Thu Thu nhìn nàng, gật đầu cười, vừa vê sợi vừa hồi tưởng lại lời nói của tiểu Bạc Hà.
Dùng tuyến thời gian xe sợi, bây giờ đã là xế chiều ngày thứ ba.
Sáng ngày thứ hai Như Ý nãi nãi đi tìm nàng, phát hiện nàng đang đi vào giấc mộng, bắt Mạc gia gia đi cùng bà, sáng sớm hôm nay trở về thông báo với tiểu Bạc Hà là muốn dọn nhà.
Trước đó Như Ý nãi nãi đã từng nói với nàng, bộ lạc Đông Hùng cách địa điểm buôn bán gần đây nhất không xa, phỏng chừng ở lại bộ lạc Đông Hùng hai ngày, bà đã tìm thấy được sơn động tốt hơn có thể ở.
Đối với chuyện Như Ý nãi nãi và mọi người muốn chuyển nhà, Nguyễn Thu Thu cũng không cảm thấy bất ngờ, dù sao Như Ý nãi nãi và Mạc gia gia tuy rằng mọi người gọi là gia gia nãi nãi. Nhưng trên thực tế Nguyễn Thu Thu cảm thấy mình phải gọi bọn họ là dì Như Ý và Mạc thúc, người lớn và trẻ con ở chung một chỗ thì không tiện lắm.
Chỉ có điều đại điêu cánh đỏ trong miệng tiểu Bạc Hà, chẳng lẽ là sa điêu Điền Tú? Hắn vẫn chưa trở về sao? Tại sao lại ở bộ lạc Đông Hùng?
Nguyễn Thu Thu cảm thấy hơi khó hiểu.
Cầm trong tay sợi chỉ đã xe xong, nhìn một đống lông phía sau tiểu Bạc Hà, đột nhiên cảm thấy mình có nên lại nhờ Như Ý nãi nãi làm một bộ khung cửi thủ công đơn giản không?
Nếu không có khung cửi, tay đan áo len đơn thuần cũng được……
Nếu như có cây bông là tốt rồi, thế giới này là thế giới viễn cổ huyền huyễn, hẳn là có thực vật tương tự như cây bông nhưng mà nàng không phát hiện ra? Mùa đông mặc da thú cũng còn tốt, nhưng mùa hè cũng mặc quần áo da thú, chẳng phải sẽ rất khó chịu sao?
Nàng rất hy vọng, Sói xám tiên sinh sẽ nhanh chóng khỏe lên, cùng nàng đi khám phá thế giới này.
Nguyễn Thu Thu nghĩ đi nghĩ lại, tự thấy bản thân mình nghĩ hơi xa xôi, những nguy cơ hiện tại cũng còn chưa hoàn toàn đi qua, đã bắt đầu lên kế hoạch cho cuộc sống trong tương lai rồi.
Nguyễn Thu Thu cong môi, sờ sờ viên hồng châu dấu trong cổ áo.
Thậm chí nàng cũng không tự ý thức được, trong mỗi kế hoạch của nàng, đều có hình ảnh của lang yêu ngốc đó.
Bất tri bất giác chàng Bụt nhà nàng, dường như đã trở thành một phần trong sinh mạng của nàng.
Mà tên sói bị nàng nhớ nhung, giờ khắc này cũng đang vừa cố gắng khôi phục, vừa run rẩy lỗ tai mong đợi, tiểu phu nhân của hắn đã xuất phát được một lúc, nàng liệu có dùng tụ linh châu truyền âm, nói gì với hắn không?
Thực ra hắn có thể truyền âm trò chuyện với nàng trước, nhưng lang yêu lại lo sẽ quấy nhiễu đến nàng, cũng chỉ có thể nhẫn nại, chậm rãi chờ đợi.
Hắn đã đợi nhiều năm như vậy, những năm tháng dài đằng đẵng, chờ nàng thêm một lúc, thì đã làm sao?
……
……
Nguyễn Thu Thu và tiểu Bạc Hà cùng nhau chờ gần nửa buổi chiều, hai người xe tất cả lông thành cuộn sợi.
“Thu Thu tỷ, tỷ lấy mấy cái đi!” Tiểu Bạc Hà nói, muốn nhét mấy cuộn sợi vào trong túi trên lưng Nguyễn Thu Thu.
Nguyễn Thu Thu trong lòng ấm áp, lần này không có ý định từ chối, nàng sờ sờ đầu tiểu Bạc Hà, cười nói, “Ừm.”
Nàng và lang yêu trong nhà đều cần len sợi mềm mại, Nguyễn Thu Thu sẽ không cự tuyệt.
Nhưng trong túi đeo lưng của nàng chứa không ít những hạt thủy châu có tác dụng chữa trị mà nàng đã tích góp lại từ mấy ngày nay, Nguyễn Thu Thu không để tiểu Bạc Hà nhét vào giúp nàng, suy tư trong giây lát, cầm ba cuốn len sợi.
Nguyễn Thu Thu cất cẩn thận, nghĩ sắc trời đã hơi trễ, nói không chừng lang yêu ngốc khó tính kia đã tỉnh rồi, nên trấn an tiểu Bạc Hà, đi ra ngoài sơn động, dùng linh lực liên kết với tụ linh châu, định nói một câu với Sói xám tiên sinh.
Nhưng một câu “ông Bụt ơi” nàng mới vừa đọc lên một chữ “ông”, bên ngoài sơn động đã truyền đến tiếng kêu quen thuộc của đại điêu: “Oa ~ ô oa ~( đến rồi đến rồi, hẳn là chuyến cuối cùng rồi chứ? )”
Nguyễn Thu Thu tay run lên, bỏ hạt châu vào trong quần áo, nàng không rút linh lực về, chỉ nhỏ giọng nói xong phần sau, “…… Bụt ơi? Chàng tỉnh rồi chứ?”
Trong sơn động, bởi vì một chút chậm trễ, chỉ nghe được một chữ ‘ông’ và nửa câu sau, Sói xám tiên sinh nghi hoặc cụp lại vành tai đầy lông.
Ông…… bụt, là có ý gì?
Lẽ nào, là đang nói hắn sao?
Khen ngợi hắn?
Chỉ đi ra ngoài một buổi trưa, vì sao đột nhiên lại khen ngợi hắn như thế.
Uyên Quyết nhíu mày, khuôn mặt lạnh lẽo, trên gò má anh tuấn từ từ hiện lên một tầng nóng bỏng.
Tên lang yêu chưa từng được nghe một lời khích lệ lộ liễu mà không có chút nghĩa xấu nào.
Thu Thu nàng, nàng đúng là……
Rõ ràng bản thân nàng, mới vui tươi ngọt ngào hơn lang yêu hắn rất nhiều.
Cái đuôi to ở phía sau phe phẩy, tên sói xám nào đó đang nghĩ quá nhiều, nhẫn nhịn một tia đau đớn cuối cùng nhẹ nhàng ở gân mạch đang khép lại, đôi mắt dần dần khôi phục ánh sáng chuyển động, khẽ “Ừ” một tiếng.
Nhưng chữ “Ừ” này của hắn bị chìm trong tiếng “Oa ~ cô oa ~” của con sa điêu mới tới, Nguyễn Thu Thu không hề nghe thấy.
Nàng nhìn con sa điêu tay chân luống cuống đang lôi kéo xe, khá tiếc nuối nói, “Được rồi, chàng nhớ phải nghỉ ngơi, ngày hôm nay chắc ta phải trễ một chút mới có thể trở về.”
Nói xong, Nguyễn Thu Thu rút linh lực ra, cắt đứt liên hệ.
Sói xám tiên sinh: “……”
Hắn siết chặt hạt châu không còn phản ứng, sửng sốt vài giây mới hiểu được chuyện gì xảy ra, cũng hiểu được vừa rồi tạp âm pha lẫn trong âm thanh của Thu Thu là tiếng kêu của sa điêu.
Khuôn mặt lang yêu nào đó hậu tri hậu giác đen thui, chậm rãi từ trong hàm răng phun ra hai chữ, “…… Điền! Tú!”
……
Đại điêu căn bản không biết mình vô ý quấy rầy quá trình tình cảm của tên sói nào đó, càng không biết chính mình làm hại lang yêu nào đó đầu óc vẫn chưa hoàn toàn khôi phục lại, không muốn liên lụy tiểu phu nhân mình, hiếm khi được cùng tiểu thê tử trò chuyện.
Bay tới bay lui đã lâu, đại điêu lôi xe kéo, biểu thị hắn quá vất vả khổ sở.
Hai huynh đệ Hùng Đóa Đóa và Hùng Viễn không biết vì sao còn chưa trở về bộ lạc Đông Hùng, sau khi hắn hiểu ra mới phát hiện bên trong bộ lạc Đông Hùng, người bị thương không chỉ có một Hùng Tiểu Hoa.
Trừ bỏ mười mấy nhân tộc không bị thương trong bộ lạc Đông Hùng này không nói, bộ lạc Đông Hùng tổng cộng cũng chỉ có 56 con gấu đực, trong đó ngoại trừ bị thương và gấu già, vẫn còn hơn hai mươi con non của các tộc chưa tới mười tuổi, nguyên một cái bộ lạc giống như một cô nhi viện.
Hùng Đóa Đóa đi rồi, Hùng Lý không bị thương bên trong bộ lạc Đông Hùng đã là nhân vật mạnh mẽ.
Đại điêu thực sự không biết phải nói gì.
Hắn cũng là sau khi tới, mới phát hiện bộ lạc Đông Hùng lại thảm thương như vậy.
Một chút dược thảo hắn mang tới cũng không đủ, sau đó không thể làm gì khác hơn là lại suốt đêm đi tìm, cũng may vận may của hắn vẫn khá tốt, tìm được ba, bốn gốc dược thảo, nhưng cũng chỉ là như muối bỏ biển.
Mà hắn còn bị đám yêu thú non Hùng Cổn Cổn kia quấn lấy, ngay cả Hùng Tiểu Hoa tỉnh lại một lần, nói với hắn di ngôn trước lúc lâm chung “Trước khi Đóa Đóa bọn họ trở về, đám yêu thú non xin được nhờ ngươi.”
Khiến cho một con điêu chưa từng làm cha như hắn, lại phải lao lực như một người cha già.
Nhưng oán giận thì oán giận, cũng không còn cách nào khác, tóm lại hắn cũng là thiện tâm đến giúp đỡ. Cũng may sau đó không lâu lắm, Điền Tú lại gặp được Như Ý nãi nãi tới điều tra tin tức.
Người đó cười híp mắt nói với hắn, chỉ cần Điền Tú đồng ý làm cu li cho mình, là có thể đổi được một ít dược thảo, bà có thể chi ra trước.
Tuy Điền Tú cảm thấy yêu lực trên người bà hơi kỳ quái, nhưng dược thảo của Như Ý nãi nãi không có vấn đề, hơn nữa Hùng Tiểu Hoa và hai con gấu khác đã sắp không chịu nổi nữa rồi, Điền Tú vội vàng đáp ứng điều kiện của bà.
Như Ý nãi nãi đương nhiên không nói láo, bà dùng dược thảo lần trước Nguyễn Thu Thu và Tiểu Ngư hái trên vách núi, Mạc Miêu dùng không hết.
Sau khi Như Ý nãi nãi đi gặp lão tộc trưởng của bộ lạc Đông Hùng, nhận được sự đồng ý của hắn, tìm được một sơn động, lúc này mới xuất hiện hình ảnh Điền Tú giúp đỡ Như Ý nãi nãi dọn nhà.
Nguyễn Thu Thu bị Như Ý nãi nãi kéo đến góc nói một tràng, còn chưa kịp phản ứng lại, hỏi bà, “Như Ý nãi nãi, lần trước không phải bà đã nói, muốn xem tình huống của bộ lạc Đông Hùng trước, rồi mới quyết định có chuyển nhà hay không sao?”
Khanh Như Ý trừng mắt nhìn Nguyễn Thu Thu, “Nãi nãi phát hiện một kết giới bí mật ở phía sau núi bộ lạc Đông Hùng, con đoán xem trong kết giới này có cái gì?”