Mục lục
Gả Cho Bệnh Kiều Ác Lang Xung Hỉ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 63: Sáu mươi ba con sói con


Giọng nói của cô gái nhỏ cũng không hề mềm mại, theo gió lạnh gào thét, dường như phóng đại gấp nhiều lần, mang theo sự căm hận rất rõ ràng, thậm chí còn có một chút hận ý, vang vọng khắp toàn bộ tiểu sơn cốc.


Một vài bông tuyết trên sườn núi lặng lẽ rung động, cùng với những âm thanh “xào xạt” được tạo ra thưa thớt, giống như một lời thì thầm của sự chế nhạo lặng lẽ.


Không khí yên tĩnh vài giây, chợt vang lên tiếng khóc lóc đứt quãng cùng tiếng an ủi.


Nguyễn Thu Thu vịn thân cây, mở to mắt đứng cách đó một khoảng nhìn Sói xám tiên sinh hơi có chút không biết làm sao, vô thức lộ ra hai chiếc rang nanh nhỏ, trầm thấp gầm gừ phản bác: “Ngao ô.”


Nhưng bọn tiểu trư yêu rõ ràng không hài lòng với tiếng gầm nhẹ mang chút luống cuống cùng ý cảnh cáo của hắn.


Trư yêu hung ác cầm đầu trừng mắt nhìn chú sói con, “Đều tại ngươi, Trư Châu mới khóc, cha của Trư Châu mới đổ bệnh. Tên trộm nhà ngươi lại trộm nhiều đồ như vậy, những ngày này ỷ lại vào bộ lạc chúng ta còn chưa đủ sao?”


Sự chán ghét của bọn thiếu niên và con non thường rất mãnh liệt, không mang theo bất kỳ che giấu nào, những lời nói trần trụi luôn rất triệt để.


Sau khi trư yêu trưởng thành cầm đầu lên tiếng, một đám yêu con bắt đầu phê bình và bắt đầu chì chiết chú sói con.


“Ngươi còn dám nói không phải ngươi, cha của Trư Châu chỉ mới tiếp xúc với ngươi chưa đến hai ngày, đã ngã bệnh, Tộc Vu nói ông ấy đã tiếp xúc với thứ gì đó bẩn thỉu, lẽ nào không phải ngươi sao?”


“Tên câm điếc ngươi lại còn dám trộm đồ, cút ra khỏi bộ lạc Thủy Trư bọn ta đi!”


Bọn tiểu trư yêu chửi rủa ngày càng khốc liệt hơn, không dám đến gần sói con thì móc ra những hòn đá và những thứ ôi thiu sớm đã chuẩn bị trước, không biết là thứ gì, ném lên người Uyên Quyết.


Bọn chúng hạ thủ không thương xót, tốc độ của yêu tộc lại rất nhanh, đợi khi Nguyễn Thu Thu khó khăn lắm mới chạy những bước chân ngắn ngủi đến nơi cách sói con một gốc cây đại thụ, những hòn đá và đồ vật giống như thức ăn bị hỏng đã bị bọn chúng ném xong một lượt.


Không biết tại sao sói con lại không tránh né, da sói trên người tuy có chút bù xù nhưng có thể nhìn ra đang cố gắng duy trì trạng thái chỉnh tề, trong nháy mắt biến thành bộ dạng bẩn thỉu.


Khuôn mặt tái nhợt của hắn cũng bị đá nhọn làm cho trầy xước, còn xuất hiện vài vết máu.


Nguyễn Thu Thu ở phía sau hắn, thấy bàn tay hắn đang nắm cây gậy gỗ rất chặt, lại giống như đang lặp đi lặp lại động tác nắm chặt rồi buông lỏng, lưng thẳng tắp đứng tại chỗ, giống như một cây thông quật cường.


Nàng như bị đâm nhói một cái vào tim, vô cùng đau lòng.


Nhìn bọn yêu quái kia lại móc ra vài hòn đá dự định tiếp tục ném nữa, Nguyễn Thu Thu cũng không quan tâm đến vấn đề trong thế giới ký ức của Uyên Quyết, nàng có bị người khác nhìn thấy, nói chuyện có bị chúng nghe thấy hay không, Nguyễn Thu Thu tức đến mức dậm chân, vội vàng hét, “Dừng tay!”


Nhưng đoán chừng bọn yêu quái của bộ lạc Thủy Trư không thể nghe thấy giọng nói của nàng, chờ khi Nguyễn Thu Thu chạy đến sau lưng Uyên Quyết, hắn đã tiếp tục bị ném.


Sói con nghe thấy âm thanh vừa lạ lẫm lại vừa quen thuộc truyền đến từ phía sau, mắt dường như lóe lên một tia kinh ngạc.


Mặc dù thực lực hắn hiện tại chỉ chưa đến cấp hai, nhưng cảm giác lại rất nhạy cảm, rất ít có yêu có thể đột nhiên xuất hiện sau lưng hắn.


“Sao ngươi không trốn đi, không đau sao?” Hắn quay đầu lại, không nhìn rõ dáng vẻ của người đến, bên tai truyền đến một giọng nói rất căng thẳng, mang theo vẻ lo lắng mà trước giờ hắn chưa từng nghe thấy.


“Ngươi không cần phải nghe những lời của bọn trư yêu kia, bọn chúng không tin ngươi, ta tin ngươi.”


Đôi tay mềm mại của nàng không né tránh những vết bẩn khắp người hắn, kéo lấy hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK