Thật ra giọng của Nguyễn Thu Thu rất nhỏ, nàng sợ Sói xám tiên sinh bên trong vẫn đang nghỉ ngơi, nên nói rất nhỏ nhẹ.
Nhưng giọng nàng nhỏ, lại làm cho Sói xám tiên sinh không nhịn được mà lén lút dựng thẳng hai tai lên cẩn thận lắng nghe.
“Nhà của ta và phu quân”, “đứa trẻ”, “tránh tuyết”,… tất cả hắn đều nghe rõ ràng rành mạch.
Giọng của tiểu phu nhân nhân tộc kia của hắn rất dịu dàng, không có chút gì là miễn cưỡng.
Giống như, nàng thật sự cam tâm tình nguyện mà nói với người khác
“Đây là nhà của ta và phu quân.”
Nhà.
Từ này vừa xa lạ lại quen thuộc, là thứ quý giá mà trước nay hắn chưa từng có.
Sói xám tiên sinh không biết cảm giác hiện tại của mình là gì, nhưng những tủi thân và đau đớn kỳ lạ trong lòng kia, lại giống như màn sương dưới ánh mặt trời, bị xua tan từng chút từng chút.
Hắn bình tâm lại, ngay cả cái đuôi to bởi vì ngửi được mùi của nam nhân mà hơi xù lông lên cũng khôi phục lại bình thường.
Lúc này Sói xám tiên sinh mới có chút quẫn bách mà phát hiện ra, da thú mà tiểu phu nhân mới may xong, lại bị móng vuốt của hắn làm rách rồi.
Hắn lặng lẽ thu móng vuốt sói lại, trở về bàn tay của người thường, sau đó dùng hai bàn tay to, che mấy lỗ rách lại.
Nhưng mà đôi tai sói, vẫn chịu đau mà dựng thẳng, cẩn thận lắng nghe cuộc trò chuyện bên ngoài.
Trên nền tuyết ngoài sơn động.
Sau khi Nguyễn Thu Thu nói với bé trai ốm yếu câu đó xong, nhìn thấy vẻ mặt căng thẳng của Mạc Ngư, cười cười nói, “Nhà của bọn ta rất lớn, ngươi chỉ tránh tuyết ở cửa sơn động, không phải gặp phu quân của ta đâu.”
Mạc Ngư nghe nói không cần gặp Sói xám tiên sinh, nhẹ nhõm thở phào một hơi.
Cậu nhìn vào ánh mắt của Nguyễn Thu Thu, gương mặt nhỏ nhắn chững chạc lộ ra vài phần ngây thơ quẫn bách có chút giống một đứa trẻ như cậu nên có.
Mạc Ngư cầm gậy xương trong tay gõ gõ xuống nền tuyết, sau đó tay run run “dũng cảm” đi vào cửa sơn động, “Ta, ta không sợ, phu quân ngươi, thủ lĩnh đại nhân tiền nhiệm cũng sẽ không tự nhiên ăn thịt trẻ con.”
Nghe thấy giọng đang nói thật sự là của trẻ con, lòng vẫn cứ đang bực bội của Sói xám tiên sinh cuối cùng cũng bình ổn lại.
Tai sói cao quý đã bị thương của chàng sói nhà ta rũ mềm xuống, chỉ dựng cái tai còn lại lên.
Nguyễn Thu Thu cười như không cười liếc mắt nhìn Mạc Ngư một cái, chọc ghẹo cậu, “Ngươi thật sự không sợ?”
Mạc Ngư ngượng ngùng gãi gãi đầu, vỗ vỗ bông tuyết trên người nói, “Ta không sợ.”
Mạc Ngư do dự một chút, xoay cái cơ thể nhỏ bé nhìn vào bên trong sơn động bởi vì dùng màn da thú che lại nên tối như mực, cắn răng nói, “Trước đây cũng hơi sợ…”
“Nhưng chẳng phải ngươi nói, ngươi và phu quân ngươi đã thân mật bảy tám lần sao?” Mạc Ngư, đứa trẻ luôn lo lắng trong lòng này chẳng không biết tại sao tự nhiên nói câu này, khuôn mặt nhỏ nhắn còn cực kỳ nghiêm túc mà phân tích, “Các ngươi thân mật như vậy còn chưa bị gì, hẳn là ta cũng sẽ không bị gì.”
Nguyễn Thu Thu: “…..”
Sói xám tiên sinh đang nghe lén: “……..?!??”
Hắn kinh ngạc đến mù mờ hết đầu óc, mặt nóng hết lên, lan ra hai bên tai, lại lan xuống cổ, cuối cùng lan tới mỗi một cọng lông trên người.
Hắn, hắn nghe nhầm sao?
Tại sao đứa bé trai nhân loại kia nói mấy lời này, chẳng lẽ là Nguyễn Thu Thu nói sao?
Mà sao hắn không nhớ, hắn thân mật với tiểu phu nhân hồi nào???
Chẳng lẽ…
Chẳng lẽ là trước lúc hắn hôn mê, đã làm chuyện gì đó không bằng cầm thú với nàng?
Sói xám tiên sinh hoàn toàn bị vây trong hỗn loạn, bắt đầu cố gắng nhớ lại mấy ngày hắn đang hôn mê, đã xảy ra chuyện gì.
Chẳng lẽ là… Hắn cắn nàng?
Hắn biết trên người Nguyễn Thu Thu có mùi rất thơm, lại mềm mềm, là thứ mà trong tiềm thức của yêu và ma vật thích nhất.
Nhìn là thấy ngon.
Nhưng không chỉ trên phương diện ăn uống, hơn thế nữa, giống như cắn một miếng, là cực kỳ thỏa mãn…
Nhịp tim của Sói xám tiên sinh càng lúc càng nhanh, nếu hắn đã cắn nàng, tại sao hắn lại không có một chút ấn tượng gì?
Cho dù là trong hình dạng bán yêu, răng nanh cũng hơi nhọn, nếu đã cắn nàng, chắc chắn phải có cảm giác đó…
Trừ phi, hắn đã ‘khinh bạc’ nàng.
Nhưng hắn vẫn luôn khống chế tư thế ngủ của mình, trừ lần gặp đầu tiên ra, không cẩn thận đụng trúng tiểu phu nhân, sau đó chưa bao giờ vượt qua giới hạn…
Nhớ lại lần đầu tiên gặp mặt, sự mềm mại mà hắn bất cẩn đụng phải, mặt Sói xám tiên sinh đỏ như có thể cắt ra máu.
Nếu hắn thật sự đã thân mật cùng nàng, còn là bảy tám lần, không thể nào hắn không nhớ…
Nhưng tại sao Nguyễn Thu Thu lại nói như vậy?
Uyên Quyết nghi hoặc trong lòng, đầu óc choáng váng, suy nghĩ miên man.
Nguyễn Thu Thu bên ngoài sơn động cũng không ngờ tự nhiên Mạc Ngư lại nói vậy, nàng theo bản năng nhìn vào sơn động, bối rối giải thích, “… Chuyện này không được tùy tiện nói ra.”
Mạc Ngư gãi gãi đầu, gật gật đầu, “… Ò.”
Mạc Ngư nhìn gương mặt hồng hồng của Nguyễn Thu Thu, nghi hoặc nói, “Thân mật cũng có gì đâu, ta cũng hay thân mật với Bạc Hà, nàng còn thích nắm tay ta.”
Nguyễn Thu Thu: “…” Nắm tay là thân mật rồi hả?
Nàng nhìn ánh mắt thuần khiết của Mạc Ngư, thấy hơi phiền muộn.
“Cái này…” Nguyễn Thu Thu không biết giải thích sao, “Người lớn thân mật khác với trẻ em thân mật.”
Mạc Ngư: “???”
Nguyễn Thu Thu: “…”
Nàng thở dài, đành phải nói câu mà hồi nhỏ nàng hay nghe nhất: “Sau này lớn ngươi sẽ biết.”
Mạc Ngư: “…”
Cậu bĩu môi, nhưng vẫn biết điều không hỏi tiếp nữa.
Nguyễn Thu Thu vô lực nhấc tay xoa dịu độ nóng trên má, “Tiểu Ngư, ngươi ở đây chờ ta, ta ra liền.”
Mạc Ngư ngoan ngoãn gật đầu, Nguyễn Thu Thu không trì hoãn nữa, xoay người đi vào sơn động.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, mặt của Sói xám tiên sinh cũng càng ngày càng đỏ.
Hắn cố gắng khống chế hơi thở bản thân cho bình ổn lại, làm một tên yêu lang đẹp trai lạnh lùng.
Nhưng lúc Nguyễn Thu Thu vén lớp màn da thú kia lên, đã phát hiện sự bất thường của hắn.
Tiếng hít thở của Sói xám tiên sinh rất nặng, gần như là thở dốc.
Trên lông tai và lông đuôi hơi xù lên, mặt cũng cực kỳ đỏ, trên khuôn mặt tuấn tú đầy sẹo đầy mồ hôi hột.
“Chết rồi.” Trong lòng Nguyễn Thu Thu căng thẳng lên hẳn, vội vàng đi tới bên giường đá, làm giống mấy lần trước, đặt tay lên trán Sói xám tiên sinh.
Tay nàng rất lạnh, lập tức giảm nhiệt độ trên trán hắn xuống, lại giống như lập tức khiến cho nhiệt độ cơ thể hắn tăng cao.
Nguyễn Thu Thu tới gần hơn nữa, Sói xám tiên sinh bỗng nhiên ngửi được mùi máu khô nhạt trên người nàng.
Nàng bị thương không nặng, chắc đã dùng linh lực của bản thân để miệng vết thương khép lại, vết máu trên người cũng đã được nàng xử lý qua, cho nên mùi máu nhạt tới mức hầu như bị mùi của bé trai nhân loại tên “Tiểu Ngư” kia che hết.
Vậy mà hắn lại không phát hiện ra.
Bỗng chốc Sói xám tiên sinh siết chặt tay dưới lớp chăn da thú, sự áy náy và tự trách giống một chậu nước lạnh, nháy mắt dập tắt nhiệt độ trong lòng hắn.
Đi ra ngoài có một chuyến, nàng đã bị thương rồi.
Tại sao lại bị thương,
Bị thương ở đâu,
Là ai đả thương nàng?
Là dã thú trong khu rừng gần đây sao?
Hay là đám yêu lang trong bộ lạc Viêm Lang?
Chỉ cần nghĩ tới khả năng này, Uyên Quyết thấy phẫn nộ và căm hận vô cùng, vẻ mặt cũng dữ tợn lên.
Nguyễn Thu Thu thấy sắc mặt khó coi của hắn, còn tưởng rằng hắn bị đau, cực kỳ lo lắng.
Nàng kiểm tra ma hạch và ba ly gỗ nhỏ sắp hết bên giường, sau khi phát hiện nước bên trong ly đã được uống sạch, lòng càng căng thẳng.
Sau khi phát hiện Sói xám tiên sinh tuy biểu tình vặn vẹo, nhưng ma khí trên mặt hắn không tiếp tục lan ra nữa, cũng không sốt, mới thả lỏng một chút.
“May là đã hạ sốt rồi.” Nàng cười khổ một tiếng, do dự một hồi, vẫn quyết định trước khi rời đi tiếp tục dành chút thời gian ngưng tụ một ít giọt nước chữa bệnh để trong nhà phòng khi cần tới.
Có điều vậy là Mạc Ngư phải chờ nàng.
Trong lòng Nguyễn Thu Thu có chút băn khoăn, nhưng vẫn di chuyển ghế đá trong phòng ngủ chính, lại cầm da thú mà Sói xám tiên sinh dùng để đắp chân lên, vén màn đi đến cửa sơn động, vô cùng có lỗi nhìn Mạc Ngư, “Tiểu Ngư, ngươi ngồi ở đây, chờ ta thêm chút nữa được không?”
Mạc Ngư hơi sửng sốt, sau đó gật gật đầu, “Được.”
Sau khi ca ca uống nước quý xong, đã đỡ hơn nhiều rồi, thậm chí còn tỉnh táo được hai giây ngắn ngủi, cho nên hiện tại Mạc Ngư không gấp như trước nữa.
“Tiểu Ngư, cám ơn ngươi.” Nguyễn Thu Thu đưa da thú cho hắn, “Đừng để cảm lạnh.”
Mạc Ngư nhìn nàng nở nụ cười, không cự tuyệt ý tốt của Nguyễn Thu Thu.
Nguyễn Thu Thu vẫn có chút băn khoăn, thấy còn một ít nước ấm trong nồi đá, bèn lấy một cái chén gỗ, đổ ra một chén nước đưa cho Mạc Ngư.
Thấy bé trai nghe lời chờ ở cửa, nàng chạy nhanh về phòng ngủ chính, tranh thủ ngưng tụ giọt nước chữa bệnh.
Nàng bước chân hỗn loạn, động tác gấp gáp.
Sói xám tiên sinh ngửi được mùi linh khí dần dần nồng đậm lên, hắn biết nàng lại giúp hắn.
Lần này nàng đi ra ngoài, cũng là vì hắn.
Thậm chí, nàng còn bị thương.
Mà hắn, lại chỉ có thể giống như phế vật nằm trên giường đá, mỗi việc khắc chế ma khí và đau đớn trong cơ thể cũng đã hao phí toàn bộ sức lực của hắn.
Với hoàn cảnh khó khăn hiện tại, hắn chẳng làm được gì.
Lão sói xám hắn ích kỷ như vậy đó.
Hắn biết rõ một tên yêu lang tàn tật như vậy, trong cái rét lạnh của mùa đông, đối với nàng mà nói, đã trở thành một liên lụy, một gánh nặng.
Nhưng hắn vẫn xảo quyệt như vậy, âm thầm, đáng ghét, giả bộ chưa tỉnh.
Uyên Quyết rất muốn biết, hôm nay nàng đã đi đâu, làm gì, đứa trẻ nàng dắt về là ai, hắn có khinh bạc nàng trong tình trạng không biết gì hay không.
Tại sao nàng lại bị thương, là tên yêu nào bắt nạt nàng, có phải là đám yêu lang trong bộ lạc Viêm Lang không?
Nghĩ đến đám yêu lang trong bộ lạc Viêm Lang, bỗng nhiên Sói xám tiên sinh trở nên bất an.
Hắn buồn bực nhích nhích tai, suy nghĩ khiến hắn ngày càng bất an lại ngày càng rõ ràng hiện lên trong đầu hắn.
Đám yêu lang trong bộ lạc Viêm Lang, hẳn là không nhắc tới việc hắn bị nguyền rủa với tiểu phu nhân đâu nhỉ?
Nghĩ tới khả năng này, Sói xám tiên sinh càng ngày càng sợ.
Kết hợp với thương tích Nguyễn Thu Thu mới bị, mùi máu kia, nghĩ đến việc có thể nàng đã bị đám yêu lang đó bắt nạt, Sói xám tiên sinh sắp không khống chế được sát ý dâng trào, gần như điên cuồng muốn giết đám yêu lang trong bộ lạc Viêm Lang.
Lỡ như…
Lỡ đám yêu lang đó thật sự nói ra rồi.
Lỡ như…
Lỡ như Nguyễn Thu Thu tin, nàng sẽ làm gì?
Nghĩ tới khả năng này, Uyên Quyết không biết bàn tay đã biến thành móng vuốt từ hồi nào, hung hăng cào lên giường đá
Âm thanh “két két” trong trẻo vang lên, giống một tiếng vang kinh động, kêu gọi lý trí của Sói xám tiên sinh trở về.
Tiếng của ghế đá ma xát với mặt đất, là tiếng Nguyễn Thu Thu đột nhiên đứng lên.
Uyên Quyết có chút bối rối, hắn tưởng Nguyễn Thu Thu nghe được tiếng hắn cào vào giường đá, phát hiện hắn đã tỉnh.
Hắn không biết giải thích với nàng như thế nào, chột dạ rút vội móng vuốt ra khỏi giường đá.
Nhưng ngay sau đó, cửa sơn động truyền đến tiếng vật nặng rơi xuống đất “bịch” một cái, cùng với tiếng ho khan kịch liệt của trẻ em, truyền rõ ràng vào trong “phòng ngủ chính”.
Nguyễn Thu Thu căn bản không để ý tới Sói xám tiên sinh đã “tỉnh”, nàng luống cuống tay chân vén lớp màn da thú chạy ra bên ngoài, giọng lo lắng, “Tiểu Ngư, đệ làm sao vậy? Bị ngã sao?”
Nghe lời nói của Nguyễn Thu Thu, lại nghe thấy tiếng ho khan kịch liệt bên ngoài truyền tới, Sói xám tiên sinh đột nhiên khôi phục lý trí, nhận ra chuyện quan trọng hắn vừa xem nhẹ.
Da thú mà Nguyễn Thu Thu đưa cho bé trai kia, là cái hắn mới đắp qua trên người.
Tiếng ho khan ngày càng yếu và đau đớn bên ngoài, Uyên Quyết gần như lập tức ý thức được một việc:
Có lẽ, đứa bé tên “Tiểu Ngư” kia, bởi vì dùng đồ hắn đã dùng, bị ma khí trong cơ thể hắn đả thương rồi?
Suy nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu, Sói xám tiên sinh giống như bị sét đánh trúng, không nhịn được run run, máu trong người như muốn chảy ngược.
Mấy ngày nay, hắn lúc tỉnh lúc mê, cũng dần dần cảm thấy ma khí trong cơ thể không bình thường.
Nhưng sau lần hắn bị ma vật công kích tới mức trọng thương trong lần thú triều, yêu hạch vỡ vụn, thân thể hắn cứ thấy kỳ kỳ.
Mất đi yêu lực và yêu hạch, huyết mạch trong cơ thể hắn như có một sức mạnh khác thức tỉnh.
Không phải yêu lực cường đại gì đó, cũng không phải thiên phú giác ngộ gì đó, mà là sức mạnh hắc ám, có thể kéo hắn xuống vực sâu bất cứ lúc nào.
Sức mạnh kia mang theo máu tươi, từng chút từng chút chiếm đoạt yêu hạch vỡ vụn của hắn, liên kết với ma khí không biết nhiều lên từ lúc nào trong cơ thể hắn tàn sát bừa bãi, muốn biến hắn thành người khác.
Cộng với việc linh lực kia của Nguyễn Thu Thu rõ ràng có thể khắc chế ma khí trong cơ thể hắn, nhưng vẫn luôn không có cách loại bỏ ma khí trong cơ thể hắn, mà chỉ có thể áp chế.
Sói xám tiên sinh có thể hiểu ra rất nhiều chuyện.
Hắn biết, chỉ cần hắn đào sâu suy nghĩ, nói không chừng có thể dưới góc độ huyết mạch, hiểu rõ tại sao trong cơ thể hắn lại có nhiều ma khí như vậy.
Hắn mơ hồ đoán ra gì đó, nhưng hắn không đào sâu suy nghĩ.
Hắn sợ sự thật, càng sợ vì sự thật này, mà mất đi Nguyễn Thu Thu.
Sói xám tiên sinh không biết tình cảm mình dành cho Nguyễn Thu Thu là gì, nhưng hắn biết hắn rất quan tâm đến nàng.
Rất quan tâm đến tiểu phu nhân nhân tộc nhỏ bé kia, tuy nàng đến bên hắn chỉ là vì ngoài ý muốn.
Trải qua nhiều lần thăm dò như vậy, Uyên Quyết đương nhiên biết, Nguyễn Thu Thu không phải loại người chỉ vì địa vị và quyền thế như mấy người trước kia tới gần hắn.
Nàng rất đặc biệt.
Linh lực của nàng rất đặc thù, có thể xua đuổi ma khí hắn vô ý tỏa ra, sẽ không bị hắn liên lụy, cũng sẽ không bị thương vì tới gần hắn.
Nàng không biết chuyện “nguyền rủa” trên người hắn, sẽ không trốn tránh, còn ngủ chung giường đá với hắn.
Nàng nhặt hắn từ trong nền tuyết đêm về, nàng cứu hắn rất nhiều lần.
Bởi vì thái độ của nàng đối với hắn rất bình thường, bình thường đến mức hắn suýt nữa là quên mất, trên người hắn đã bị “nguyền rủa”.
Uyên Quyết mém xíu là tưởng, hắn chỉ là một con sói xám bình thường.
Không phải là thủ lĩnh mà tất cả mọi người và yêu đều e ngại, không phải quái vật, chỉ là một con sói xám tàn tật bình thường, bị thương sẽ dần dần khôi phục, là thế thân của con sói tên Bụt kia, là “phu quân” của nàng.
Hắn đã quên mọi thứ trong “nhà”, ít nhiều đã bị nhiễm ma khí trong cơ thể hắn phát ra.
Nhưng hiện tại, vì sự sơ sẩy của hắn, vì hắn không chú ý, vì hắn ích kỷ không nhắc nhở, có thể hắn sắp hại chết đứa nhỏ mà nàng mang về này.
Hắn vẫn luôn cố ý xem nhẹ, có chút chuyện lo lắng mơ hồ, cuối cùng cũng xảy ra.
Nếu biết ma khí trong cơ thể hắn phát ra, không dễ dàng phát hiện được, suýt chút nữa hại chết bé trai trước cửa, nàng thật sự sẽ không để tâm sao?
Chắc không thể nào không để tâm đâu.
Chịu đựng cơn đau như xé rách trong não, yết hầu Uyên Quyết chua sót, đưa ra một tia yêu thức, thân thể như không kiềm chế được mà run rẩy, hắn ôm ấp một tia mong chờ rằng việc không như hắn nghĩ, nhìn ra ngoài động.
Hắn thấy Nguyễn Thu Thu thần sắc bối rối ôm một bé trai nhân tộc gầy yếu.
Mà bé trai kia sắc mặt tái nhợt, bên môi không ngừng ho ra máu tươi.
Trên mặt đất, rơi xuống tấm da thú mới vừa rồi còn đắp trên người hắn, dính đầy máu.
Rất rõ ràng, bé trai kia vì đắp tấm da thú dính ma khí, mới ho ra máu, thoạt nhìn như bị hắn “nguyền rủa”.
Mà tiểu phu nhân của hắn, rất nhanh sẽ biết.
Đáy mắt nổi lên một màu đỏ tươi, Sói xám tiên sinh cả người run rẩy, lần đầu tiên mở miệng lại không nói được gì.
Đợi khi nàng biết rồi, nàng vẫn có thể như trước đây sống cùng hắn mà không hề có tí khúc mắc nào không?
Có lẽ nàng, sẽ không xem hắn như thế thân của tên sói tên là Bụt kia nữa.
Càng không thể gọi hắn là “phu quân”.
Mới vừa nãy còn vui vẻ trong lòng, khi nàng nói những lời “là nhà của ta và phu quân” xong.