Nguyễn Thu Thu trầm mặc một lát, nghĩ đến Nguyệt Thần, rất nhanh đoán được mình là đang thức tỉnh ký ức.
Chỉ là…
Cái ký ức này thức tỉnh, cũng không khỏi có chút quá mức chân thực.
Nguyễn Thu Thu cười khổ một tiếng, cảm giác tay chân bị lạnh hơi tê tê.
Nàng không tiếp tục ở bên ngoài sững sờ nữa, mà là cất bước tiến về phía trước, nhẹ nhàng đẩy cửa gỗ ra.
Một cỗ khí tức ấm áp đập vào mặt, trong sơn động yên tĩnh, Uyên Quyết không có nhà, chỉ có bếp củi an tĩnh tản ra ánh sáng mềm mại.
Nguyễn Thu Thu đi vào phòng ngủ, ngay chỗ góc gần rèm da thú, thấy được xe lăn làm bằng gỗ quen thuộc.
Nàng đặt rổ trong tay lên bàn đá, hoảng hốt ý thức được, trong cái quá khứ mà nàng đã từng tử vong ấy, hôm nay là chạng vạng tối một ngày trước ngày bọn họ dự định chạy trốn.
Mà Như Ý nãi nãi dịu dàng giúp bọn họ làm xe lăn gỗ kia, ba ngày trước đã vì ma cổ trong cơ thể phát tác, đã cùng Mạc gia gia rời xa thế giới này.
Bởi vì lo lắng liên lụy Tiểu Ngư bọn họ, nàng và Uyên Quyết thương lượng, xử lý xong hậu sự cho hai người Như Ý nãi nãi, hắn sẽ mang Tiểu Ngư bọn họ rời đi trước.
Nguyễn Thu Thu nhìn ba lô nhỏ và túi da thú đã gói gém xong ở trên giường cưới đơn giản, cảm thấy nghẹn ngào, lại nhịn không được nhẹ nhàng cong môi muốn cười.
Nàng nhưng thật ra là một người rất rõ ràng, vẫn luôn hiểu thứ mình muốn là cái gì.
Dù là cách một vòng luân hồi, lần nữa trở lại trong trí nhớ đã từng thống khổ, nàng cũng chưa từng cảm thấy hối hận vì đã cùng chàng sói của mình bỏ trốn, thậm chí, còn cảm thấy có chút lãng mạn.
Nguyễn Thu Thu vô lực cúi đầu, sâu sắc cảm thấy mình tám phần là đầu óc có vấn đề.
Nàng thử nhiều lần, xem có thể thoát ra được từ phần ký ức nặng nề này được không, nhưng mỗi lần đến khoảng cách sắp khi tỉnh lại, lại giống như bị một cỗ lực lượng hoàn toàn ngăn chặn, khiến nàng không có cách nào hoàn toàn đi ra ngoài.
Lại thử mấy lần, ngoại trừ làm đầu của mình càng ngày càng đau nhức, cũng không có bất cứ tác dụng gì.
Nguyễn Thu Thu dứt khoát từ bỏ.
Nếu như nàng đoán không lầm, có lẽ đợi đến nàng trong trí nhớ chết đi, sẽ có thể tỉnh lại.
Nguyễn Thu Thu vuốt vuốt cái trán, mặc dù nàng đã biết kết cục của mình, thế nhưng hẳn là do ý chí tự bảo vệ mình, những cái ký ức quá thống khổ trong đầu kia cứ như che bị che lại, làm nàng căn bản không muốn đi nhớ lại.
Có lẽ, cũng là bởi vì nguyên nhân này, nàng mới bị lâm vào cái thế giới giống ảo giác này, cưỡng chế thức tỉnh ký ức.
Nguyễn Thu Thu ngồi trên giường cưới, vuốt vuốt cái trán choáng váng, nghĩ đến ban đêm sẽ phải đi, dứt khoát dọn dẹp luôn giường cưới.
Nàng nghĩ như vậy, cũng không tiếp tục do dự, vén đệm da thú phủ trên giường cưới lên.
Giường đá ấm màu xanh lộ ra, Nguyễn Thu Thu mơ hồ thấy được phía trên tựa hồ khắc thứ gì đó.
Đáy lòng hơi nghi hoặc một chút, Nguyễn Thu Thu dùng sức xốc toàn bộ đệm da thú lên, quả nhiên phát hiện vết khắc trên giường đá.
Ánh mắt chăm chú rơi trên mặt tảng đá, Nguyễn Thu Thu thấy được một con sói xấu xí và một người nhỏ nhỏ tóc dài tựa hồ đang mặc váy da thú.
Nguyễn Thu Thu “…”
Đáy lòng dâng lên một chút cảm giác kỳ quái, Nguyễn Thu Thu xếp gọn đệm da thú, dứt khoát ngồi quỳ trên giường đá, đầu ngón tay xẹt qua những vết khắc rõ ràng kia, thấy rõ những hình vẽ trên giường đá.
Hình nọ nối hình kia, rất nhiều, nhưng lại rất tinh tế, từng chút từng chút miêu tả, tựa hồ ghi chép rất nhiều chuyện.
Nguyễn Thu Thu cơ hồ lập tức hiểu ra, những bức họa này là Sói xám tiên sinh lén khắc lên.
Chẳng lẽ là lúc nàng ngủ, tên sói này vẫn đang làm chuyện ngây thơ này sao?
Hai mắt nàng sáng lấp lánh, đầu ngón tay xẹt qua bức họa xấu nhất ở đầu tiên, trong lòng nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Chỗ ấy là một con sói thiếu chân trái, bên cạnh thân sói với đôi mắt tam giác siêu hung dữ là một người nhỏ nhắn mặc váy da thú đang đứng.
Hợp lý suy đoán, người kia chính là nàng.
Nguyễn Thu Thu cười khẽ, có chút buồn cười.
Tên sói này là chừng nào thì bắt đầu ghi chép vậy, trước đó một mực một bộ cao lãnh, nàng còn tưởng rằng hắn ghét mình nữa cơ.
Lòng bàn tay chậm rãi lướt xuống, ánh mắt dịu dàng lướt qua bức thứ hai bức thứ ba, một đường ghi chép từng chuyện xảy ra giữa bọn họ, ngay cả rất nhiều chi tiết nàng không nhớ cũng đều được vẽ lại.
Kỹ càng đến mức, dường như con sói nào đó làm vậy để phòng ngừa mình sẽ quên đi những chi tiết ấy.
Cẩn thận đến mức, tựa hồ là những yêu thương mà tên sói kia từng giờ từng phút không có dũng khí nói ra.
Nguyễn Thu Thu nhìn xuống tiếp, khi phát hiện ở giữa thế mà còn có mấy bức tranh là một người què chân có cái đuôi và lỗ tai đang đè ép một người khác đang nhắm mắt lại, xem ra ngủ rất ngon, sắc mặt trở nên có chút đặc sắc.
Nàng không nhớ rõ mình lúc nào thì cùng tên sói này dùng tư thế như vậy hôn nhau.
Cho nên…
Nàng hình như tìm được bằng chứng Uyên Quyết hôn trộm mình rồi.
Bằng chứng rõ ràng thế này cơ mà.
Cả cái giường đá cơ hồ bị Uyên Quyết khắc đầy, nhưng Nguyễn Thu Thu vẫn chú ý tới, ở gần phần đuôi của giường đá, có một bức vẽ nhỏ.
Phía trên ngoại trừ nàng và con sói nào đó ra, còn có mấy con sói con.
Nhưng tên sói ngốc rõ ràng không biết người và sói làm thế nào để sinh con, thế nên vẽ một con sói con từ trong vỏ trứng chui ra ngoài.
Nguyễn Thu Thu mím môi, có chút dở khóc dở cười.
Nhưng khi xem hết tất cả tranh vẽ, nghĩ đến quá khứ bọn họ chú định không viên mãn, Nguyễn Thu Thu cũng có chút không cười nổi.
Trái tim nàng có chút đau thắt lại, do dự hồi lâu, vẫn là trầm mặc trải đệm da thú lại như cũ, dùng củi vẫn chưa hoàn toàn đốt hết để nấu cơm.
…
Bên ngoài mưa nhỏ vẫn tí tách rơi, Uyên Quyết không để cho nàng chờ lâu, khi trời sắp tối hẳn, hắn đội mưa tuyết về đến sơn động.
“Phu nhân.” Và giọng khàn khàn không khác nhau chút nào trong trí nhớ vang lên, Nguyễn Thu Thu ngẩng đầu, thấy được con sói nào đó đứng tại cửa sơn động, “Sói trở về rồi.”
Quá khứ không có vải bông, hắn còn mặc trường bào màu đỏ nàng làm cho hắn, dung mạo tuấn mỹ, trên trán có sẹo, một đôi mắt hẹp dài với huyết đồng sáng ngời, trong tay cầm một cây gậy gỗ, tóc dài đen nhánh chảy xuôi theo nước mưa.
Uyên Quyết chăm chú nhìn nàng, ánh mắt lưu luyến, vẫn giống như lúc trước.
Cho dù chỉ là cùng hắn tách ra chưa bao lâu, nhưng Nguyễn Thu Thu vẫn có cảm giác giống như đã vượt qua hàng thế kỷ, lâu đến, nàng chỉ là thấy được hắn, trước mặt đã bắt đầu mơ hồ.
Uyên Quyết không ngờ tiểu thê tử của hắn lại đột nhiên rơi nước mắt, cả người sói đều có chút hoảng loạn.
Hắn tưởng là lúc hắn không có ở đây, nàng bị yêu nào đó bắt nạt, lại hoặc là ban đêm không có hắn sưởi ấm nên bị lạnh.
Uyên Quyết tiến lên, tay chân có chút luống cuống đứng ở trước mặt nàng, nghĩ nâng lên bàn tay lau lau nước mắt của nàng, lại lo lắng hắn vừa từ bên ngoài trở về, trên người bẩn thỉu, sẽ làm bẩn mặt của nàng.
Đến sau cùng, chỉ là tự động điều động yêu lực để xua tan cái lạnh trên người mình, sau đó lộ ra cái đuôi to lông xù, nhẹ nhàng đưa đến bên tay nàng, vụng về an ủi, giống hệt như trước đây nhẹ giọng nói, “Có muốn sờ không?”
Nguyễn Thu Thu trong nháy mắt càng thêm chua xót cõi lòng, nàng không để ý nước mưa trên người Uyên Quyết, trực tiếp ôm lấy hắn, thậm chí cảm nhận được rõ ràng tên sói nào đó đột nhiên được ôm mà trở nên cứng ngắc.
Nàng và Uyên Quyết tính tình đều tương đối thẹn thùng, mặc dù đều thích nhau, nhưng cũng rất ít khi một mực dính vào nhau.
Bọn họ một mực rất khắc chế tình cảm của mình, trong quá khứ thống khổ ấy, số lần hôn thậm chí còn ít hơn so với bây giờ.
“Bị lạnh sao?” Con sói nào đó cũng không nghĩ được gì, hắn đỏ mặt rất nghiêm túc đang tự hỏi, có phải củi trong nhà ít quá, làm tiểu thê tử bị lạnh?
Nguyễn Thu Thu ở trong ngực hắn lắc đầu, mở miệng nói “Chúng ta đi thôi.”
Nàng biết quá khứ kết cục đã chú định, nhưng ở trong trí nhớ giống hệt giấc mơ này, vẫn mong ước xa vời có thể thay đổi chút gì đó.
Uyên Quyết phát hiện cảm xúc của nàng không thích hợp lắm, nhưng quan tâm cũng không nói gì, khẽ gật đầu, cái đuôi lặng lẽ cọ xát nàng, lấy đó an ủi, “Được.”
Bọn họ cũng không mang nhiều thứ lắm, xe lăn làm bằng gỗ, ba lô nhỏ và chăn da thú.
Lúc Nguyễn Thu Thu hỏi Uyên Quyết, giường cưới phải làm sao.
Sói xám tiên sinh trầm mặc một lát, môi mỏng nhẹ nhàng cong lên, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, bảo Nguyễn Thu Thu đi ra bên ngoài trước chờ hắn, hắn sẽ xử lý.
Nguyễn Thu Thu đi đến bên ngoài rèm da thú, dựa lưng vào vách sơn động lạnh lẽo, nghe được từ bên trong truyền ra tiếng vỡ vụn thanh thúy.
Nàng biết, cái giường cưới kia tám phần là đã bị hủy rồi.
Một lát sau, Uyên Quyết đuôi mắt có chút đỏ, cầm tấm đệm da thú kia trong tay từ trong sơn động đi ra, chăm chú siết chặt tay của nàng.
…
Con đường bọn họ chạy trốn cũng giống trong trí nhớ, Nguyễn Thu Thu có lòng muốn thay đổi, nhưng mỗi lần lời nói đến bên môi, lại vô luận như thế nào đều nói không nên lời.
Nàng biết ý thức của nàng là không thể thay đổi quá khứ cố định, chỉ là vẫn như cũ không ngừng nỗ lực.
Đêm đầu tiên bọn họ ngủ ở trên một cái cây lớn có tán rộng ở phía bắc.
Uyên Quyết ôm chặt nàng vào lòng, bọn họ quấn trong cái đệm da thú, chặn lại mưa tuyết có khả năng sẽ rơi xuống.
Nguyễn Thu Thu tựa đầu ở trong lồng ngực của hắn, trong ban đêm rét lạnh, có thể nghe được rõ ràng tiếng tim đập của hắn.
“Thịch”, “Thịch”,
Từng chút từng chút, hoạt bát nhảy lên, cách nàng dường như rất gần, lại rất xa xôi.
Ngày hôm sau có bão tuyết, bọn họ đành phải bỏ lại xe lăn làm bằng gỗ cồng kềnh.
Chạng vạng tối ngày thứ ba, bọn họ trốn ở một cái sơn động nhỏ tránh tuyết nghỉ ngơi, trước mặt lại đột ngột xuất hiện một cái thông đạo không gian, ma vật cấp sáu đỉnh phong dưới trướng Mặc Tịch đột nhiên xuất hiện, Nguyễn Thu Thu né tránh không kịp, chỉ cảm thấy trên tay đau xót, tầm nhìn xoay tròn điên đảo, nàng nằm trên mặt tuyết, thấy được cánh tay phải bị cắt đứt lìa của mình.
Thật ra nàng cũng không phải là rất đau, cũng lập tức dùng dị năng để cầm máu, cố gắng trốn đi, không để cho mình trở thành vướng víu của Uyên Quyết.
Nàng nhìn Uyên Quyết giống như là phát điên, xé con ma vật cao cấp kia thành mảnh nhỏ, toàn thân đều là máu, trong ngực ôm cánh tay bị chém đứt của nàng, trông vừa quỷ dị lại đáng sợ.
Nguyễn Thu Thu đau đến run rẩy toàn thân, chật vật chạy đến bên cạnh hắn, lại bị hắn nhẹ nhàng đè bả vai xuống, giống như nổi điên, liên tục thử mấy lần muốn nối liền cánh tay của nàng.
Nhưng tay của hắn quá run, đừng nói nối liền, ngay cả đặt chuẩn vào vị trí gãy cũng khó mà làm được.
Trên người Nguyễn Thu Thu đều là của hắn máu, nghe tiếng nói khàn khàn của Uyên Quyết, đáy mắt tràn đầy hốt hoảng luống cuống, hắn mang theo khàn khàn giọng nghẹn ngào, hốt hoảng nói vì sao nối không được, vì sao nối không được, vì sao?
Nguyễn Thu Thu nói mình không đau, thật ra nàng vừa nãy cũng không kịp đau nhức, không có cánh tay cũng không sao cả.
Nàng run run dùng tay trái lấy giọt nước chữa trị từ trong ba lô ra muốn cầm máu giúp hắn, cố gắng nở nụ cười, giọng đau đến mức có chút run rẩy, “Phu quân, ta cảm thấy, thật ra chúng ta một người không có chân trái một người không có tay phải, cũng khá là xứng…”
Nguyễn Thu Thu cảm thấy mình đúng là logic vặn vẹo mà, như vậy mà cũng có thể nói ra được.
Nhưng nàng nhớ rõ, trước kia mình chính là nói như vậy, bây giờ suy nghĩ một chút vậy mà còn có chút hài hước quỷ dị.
“Sói không muốn ghét bỏ ta chứ…” Nguyễn Thu Thu mỉm cười, chớp chớp đôi mắt cay cay, nghiêng đầu không nhìn thi thể ma vật vỡ vụn trên mặt đất.
Nàng biết, mấy chục giây nữa, bên cạnh bọn họ sẽ lại xuất hiện một cái thông đạo không gian, Mặc Tịch nổi giận sẽ trực tiếp đâm rách trái tim của nàng.
Trước kia, nàng đại khái cũng sớm dự liệu được hết thảy, rất là trùng hợp, trước khi mất đi toàn bộ ý thức, nhẹ nhàng hôn lấy sói phu quân của nàng.
“Phu quân.” Nguyễn Thu Thu gọi Uyên Quyết mấy lần, rốt cục hắn cũng nâng lên cặp mắt thấm đầy máu tươi, vừa tuyệt vọng vừa xấu hổ day dứt chăm chú nhìn nàng.
Hắn trở nên khó coi, đáy mắt đều là nước mắt, hai gò má tuấn mỹ dữ tợn, Nguyễn Thu Thu vẫn rất yêu hắn.
Không gian sau lưng biến hóa, trái tim đập rất nhanh, Nguyễn Thu Thu nhẹ nhàng nói, “Nhắm mắt lại.”
Hai đồng tử Uyên Quyết run rẩy, trên hàng mi dài dính đầy nước mắt, nhưng đến lúc này hắn vẫn rất là nghe lời nàng, nghe nàng bảo vậy thì thống khổ nhắm hai mắt lại.
Nguyễn Thu Thu cúi người, nhẹ nhàng vịn bờ vai của hắn, chậm rãi hôn lên.
Xúc cảm nhẹ nhàng truyền đến, mềm mại mỹ hảo giống một giấc mộng ấm áp.
Tử vong như đoán trước đúng hẹn mà tới, tựa như trái tim bỗng nhiên bị va chạm một chút, nhịp tim Nguyễn Thu Thu yếu ớt, thậm chí cũng không kịp mở to mắt, đã lâm vào một mảnh bóng tối không cảm giác.
Nguyễn Thu Thu cảm giác được ý thức của mình là rõ ràng, cảm giác ký ức hoàn toàn thức tỉnh còn khó chịu hơn so với dự liệu.
Nàng liên tục dùng sức muốn mở to mắt, nhưng vẫn cứ bị nhốt trong bóng đêm, tựa như ý thức bị nhốt trong một cái vỏ trứng nặng nề, làm thế nào cũng không thể thoát ra được.
Nàng không thể cảm nhận được cái gì, cũng không ý thức được thời gian trôi qua, nên cũng không biết, từ lúc nàng hôn mê đến bây giờ, đã qua ba ngày.