Một tiếng gầm thấp phát ra từ cổ họng ác lang tiên sinh, những lời đe dọa và cảnh cáo còn lạnh hơn gió đêm gấp ba phần, khiến Khanh Như Ý thực lực đã đạt đến cấp năm trở lên cũng cảm thấy có chút e ngại.
Bà khống chế những cành liễu cùng một phần còn quấn quanh trên tấm ván gỗ liễu mà Nguyễn Thu Thu đang ngồi, nhưng tất cả chúng đều gãy sau khi nghe thấy tiếng gầm nhẹ của hắn.
Khả năng nhìn ban đêm của Như Ý nãi nãi rất tốt, trước khi Nguyễn Thu Thu kịp phản ứng, bà đã nhìn thấy chiếc áo choàng lớn màu đỏ, Uyên Quyết đã lao về phía bà như một bóng ma.
Đôi chân trần, hai gò má và trên cánh tay của con sói con kia là những vết sẹo do ma huyết bạo luạn lưu lại sau khi ma hóa, đôi mắt đỏ tươi khép hờ, rang nanh lộ ra ngoài, mái tóc đen rũ xuống, vết máu dưới hai lòng bàn tay to lớn tí tách uốn lượn, dường như đã hoàn toàn mất đi lý trí.
Khanh Như Ý trong lòng căng thẳng, dựa theo những kinh nghiệm trong quá khứ của bà, đây là biểu hiện của thời kỳ ma hóa, đến thời điểm này, trên cơ bản đã không còn lý trí gì nữa, chỉ thèm khát máu thịt.
Nhìn Uyên Quyết dường như đến trước mặt bọn họ trong nháy mắt, Như Ý nãi nãi không có thời gian để suy nghĩ, nhanh chóng dùng cành liễu mềm chặn tầm nhìn của Nguyễn Thu Thu, “Đừng nhìn, nguy hiểm!”
“Không nguy…” Nguyễn Thu Thu vốn định phản bác nói không nguy hiểm, nhưng lời Như Ý nãi nãi vừa nói xong, nàng đã cảm thấy bên tai truyền đến một luồng gió lạnh, nhanh chóng, bạo lực và cuồng nộ.
Ngọn lửa trên bó đuốc đung đưa trái phải, cuối cùng tắt hẳn.
Trong đêm tối lạnh lẽo, ngay cả tia sáng cuối cùng cũng biến mất.
Đôi mắt bị cành liễu dịu dàng của Như Ý nãi nãi bao lấy, Nguyễn Thu Thu không nhìn thấy gì cả, nàng chỉ cảm thấy gió lạnh bên tai hòa cùng với hơi thở ấm và ẩm ướt của con sói kia, nhẹ nhàng phả vào tai nàng, liếm láp giống như ngọn lửa ngùn ngụt.
Nguyễn Thu Thu theo bản năng rụt lại, một câu “phu quân” vẫn chưa kịp nói ra, đã cảm thấy thắt lưng nặng trĩu, giống như bị thứ gì dùng sức bóp chặt, cả người bị một lực không cho phản bác ôm lấy từ trên ván gỗ liễu.
Bàn chân rơi trên nền tuyết mềm mại, lòng bàn tay trong lúc hoảng sợ dường như chạm phải thứ gì đó xù lông, Nguyễn Thu Thu thuận theo vuốt ve, vừa sờ thấy là bộ lông cứng rắn quen thuộc trên đuôi của con sói nào đó, trên đỉnh đầu đã truyền đến một tiếng rên rỉ dường như khó mà chịu được.
“Phu quân?” Nguyễn Thu Thu đưa tay muốn kéo cành liễu đang quấn trên mắt xuống, nhưng đầu ngón tay bị đêm đông lạnh lẽo làm cho đông cứng lại vô tình chạm phải thứ gì đó trơn bóng.
Nguyễn Thu Thu: “???”
Nàng di chuyển đầu ngón tay, trượt qua gò má tuấn tú của con sói nào đó, chạm đến sóng mũi cao của hắn, lại lướt xuống đôi môi mềm mại…
Chờ đã, có phải là nàng đang chạm vào mặt của Uyên Quyết không?
Tại sao con sói kia từ đầu đến cuối không nói một lời?
Nguyễn Thu Thu vẫn chưa hoàn hồn, đã cảm thấy cổ nặng trĩu, tiếng thở dốc có chút nặng nề của Uyên Quyết rơi vào bên gáy nàng, âm cuối khàn khàn không rõ, “Ngao oo~”
Nguyễn Thu Thu: “…”
Nguyễn Thu Thu: “…???”
Cả người nàng bị một câu “ngao oo~” của Sói xám tiên sinh gọi cho lờ mờ rồi, nhất thời đầu óc trống rỗng, ngây ngốc đứng tại chỗ, vén cành liễu trước mắt một cách máy móc.
Trong khi nàng đang ngây người, Uyên Quyết người đang trong tình trạng nửa hôn mê tự cho rằng mình đã rất khỏe rồi, vô cùng bá đạo dùng giọng nói trầm thấp dặn dò tiểu thê tử của hắn: “Đứng phía sau ta đừng động đậy.”
Hắn đã không còn tỉnh táo nữa, thậm chí còn không nhận ra rằng mình đang ở trong trạng thái tồi tệ đến mức không thể giao tiếp với nàng một cách bình thường.
Nhưng nàng cảm thấy mình đã rời khỏi sơn động rất lâu, từ trước đến nay chưa bao giờ về muộn như vậy, ngay cả trong thời kỳ ma hóa đau đớn không thể chịu đựng nổi, Uyên Quyết cũng tự cho rằng mình đang vô cùng “tỉnh táo” để ra ngoài tìm nàng.
Thậm chí khi ngửi thấy ma khí trên người Khanh Như Ý, theo bản năng vẫn coi bà như một kẻ thù đáng sợ, bắt nạt tiểu phu nhân của hắn.
Như Ý nãi nãi đã nhìn toàn bộ quá trình “anh hùng cứu mỹ nhân” của một con sói con nào đó sắp không có cách nào duy trì yêu hình, “cướp” Nguyễn Thu Thu từ trên tay bà: “…”
Bà ngoài cảm giác nói không nên lời, chính là cảm giác cạn lời.
Nhìn Uyên Quyết rõ ràng đã sắp không đứng vững, lại còn chặn trước mặt Nguyễn Thu Thu, thậm chí còn tấn công mình bằng ma khí trong cơ thể, Như Ý nãi nãi tâm trạng vô cùng phức tạp.
Bà vừa chống lại ma khí dù rằng có chút yếu ớt, nhưng cũng không thể khinh thường, vừa nhanh chóng quan sát Uyên Quyết.
Rất nhanh, Như Ý nãi nãi đã đưa ra phán đoán của mình.
Nếu trong lúc thú triều trước đây chủ thượng không liên kết với một ma vật cấp sáu tấn công Uyên Quyết, bà rất có khả năng không phải là đối thủ của hắn.
Dù là hiện tại, hắn đang ở giai đoạn giữa của ma hóa, thần trí cũng không tỉnh táo, nhưng thực lực vẫn rất mạnh.
Chỉ là, nếu cứ tiếp tục chiến đấu như thế này, bà thì không sao, e là con sói con này sẽ có thể gặp nguy hiểm.
Phản ứng bây giờ của Uyên Quyết, tất cả đều là hành động bảo vệ Nguyễn Thu Thu theo bản năng mà thôi, mỗi một giây, cơ thể của hắn đều phải chịu áp lực và đau đớn vô cùng lớn, một khi dừng lại, thì trên cơ bản không có cách nào tiếp tục duy trì hành động.
Như Ý nãi nãi chỉ có thể giả vờ bị hắn đánh trúng, đồng thời “chạy trốn” vào trong rừng, không nhịn được hét lớn về phía Nguyễn Thu Thu đang kéo cành liễu che mắt mình xuống, “Thu Thu, mau khiến con sói con nhà con bình tĩnh lại, mười phút sau nãi nãi sẽ trở lại!”
Nguyễn Thu Thu không nhìn thấy gì trong bóng tối: “…???”
Tất cả những điều này xảy ra quá đột ngột đến nỗi nàng không thể hình dung được chuyện gì đang xảy ra lúc này.
Sao Sói xám tiên sinh lại xuất hiện ở đây? Là không thể khống chế ma khí trong cơ thể sao? Hay là, đang… lo lắng cho nàng?
Ý nghĩ này nhanh chóng lướt qua trong đầu, nhiệt độ trong nháy mắt bốc lên từ vành tai. Nguyễn Thu Thu không kịp nghĩ nhiều, dẫn linh lực từ trong cơ thể ra, từng bước từng bước đi về trước, cố gắng dùng linh lực bắt lấy lão sói xám Uyên Quyết kia.
Nàng đưa tay ra thăm dò trong bóng tối, rất nhanh chạm vào một thứ lông xù xì.
Nhìn xúc cảm kia, dường như là bộ áo choàng màu đỏ nàng làm cho Uyên Quyết.
Linh lực cũng thăm dò được dao động của con sói, Nguyễn Thu Thu thở dài một hơi, khẽ gọi một tiếng: “… Phu quân?”
Con sói đứng trước mặt nàng nghe thấy giọng nói của tiểu thê tử, động đậy đôi tai nhọn của mình, nhưng không quay đầu lại, chỉ nói với một giọng trầm thấp bá đạo:
“Đừng làm loạn, đang cảnh giới.”
Nguyễn Thu Thu: “…?”
Nàng đưa tay kéo tay áo của Uyên Quyết, nghĩ đến con sói con này có khả năng là vì lo lắng cho nàng mới ra ngoài, tim đập càng lúc càng nhanh, ngập ngừng nói: “Phu quân, vừa rồi là Như Ý nãi nãi mà ta đã nhắc đến với chàng, bà tuy là bán yêu bán ma, nhưng sẽ không làm hại chúng ta.”
Nguyễn Thu Thu vốn định trở về sơn động sẽ nói tất cả mọi chuyện với Uyên Quyết, bao gồm cả mối quan hệ của Như Ý nãi nãi và Mạc gia gia, chủ thượng của bà, còn cả chuyện ngày mai Như Ý nãi nãi định đưa nàng đi đến bộ lạc Đông Hùng.
Nàng không ngờ rằng, Uyên Quyết lại đột nhiên xuất hiện ở đây, nhất thời không biết làm thế nào để giải thích rõ ràng mọi chuyện trong thời gian ngắn, nên chọn một câu ngắn gọn và súc tích nói trước.
Nguyễn Thu Thu nói xong, đôi mắt cũng lờ mờ thích ứng được một chút bóng tối, mơ hồ nhìn rõ ở một nơi không xa, Sói xám tiên sinh run rẩy đứng chặn trước mặt nàng.
Sau khi nghe thấy lời của nàng, dường như dần dần bình tĩnh trở lại, không còn tiếp tục phát ra tiếng gầm gừ, từ từ buông xuống đôi tay đầy vết máu ra.
Hắn hơi nghiêng người, từ từ quay đầu lại, đôi mắt hẹp dài càng rõ ràng trong đêm tối, đồng tử đỏ tươi hiện ra đáng sợ, dường như không có chút thần thái.
Uyên Quyết khẽ đưa tay lên, đôi mắt vẫn luôn nhìn về phía trước, khuôn mặt tuấn tú đầy những vết sẹo dữ tợn trông càng đáng sợ hơn vào ban đêm khi không có ánh sáng rõ ràng.
Nhưng không biết tại sao Nguyễn Thu Thu lại như hiểu được con sói này muốn làm gì, dưới sự giúp đỡ của linh lực bước về trước vài bước, đứng bên cạnh hắn, cong môi cười, “Ta không sao.”
Con sói kia nghe vậy khí thế quanh thân cũng không còn lạnh thấu xương như vậy nữa, ma khí cũng dần dần thu lại.
Hắn đưa tay lên, lúc đầu dường như muốn dùng đầu ngón tay xoa lên mặt nàng, nhưng khi đến gần, lại không biết tại sao, bàn tay khẽ trêu đùa gió lạnh, chỉ dùng mu bàn tay chạm vào mái tóc của nàng, tiếp đến lại thả tay xuống.
Trong ý thức của con sói nào đó, hắn chỉ như là dĩ vãng, nhẹ nhàng nói một câu, “Ừm.”
Nhưng câu “ừm” này của hắn, nghe vào tai Nguyễn Thu Thu, chính là Sói xám tiên sinh vừa run tai, vừa phát ra một tiếng nhỏ “Grruu”.
Nguyễn Thu Thu: “…”
Mặc dù biết tình hình hiện tại của Sói xám tiên sinh không mấy lạc quan, Nguyễn Thu Thu cũng không lãng phí thời gian để bối rối, nhưng khuôn mặt nàng đột nhiên đỏ lên, cả người vô cùng căng thẳng đỡ lấy cánh tay hắn.
Con sói tránh né: “Ngao ô… (bẩn).”
Nguyễn Thu Thu lại đỡ lấy: “Đau sao?”
Con sói lại tránh né nhưng yếu hơn một chút: “Ngao ô ô… (không đau.)”
Nguyễn Thu Thu dứt khoát đổi bên, đỡ lấy cánh tay kia của hắn, đau lòng hỏi, “Đỡ bên này có phải sẽ tốt hơn một chút không”
Sói: “…”
Là một con sói xám mạnh mẽ, hắn không cần phải tranh cao thấp với tiểu thê tử nhân tộc nhỏ yếu về những chuyện nhỏ nhặt này, Nguyễn Thu Thu nhất định sẽ quấn lấy đỡ hắn, vậy thì hắn chỉ đành miễn cưỡng đáp ứng.
Không khí xung quanh cũng không phát giác được bất kỳ luồng khí nguy hiểm nào, nghĩ con ma vật vừa rồi bị hắn đánh bỏ chạy rồi.
Hắn không phải đứng không vững, chỉ là có chút mệt, chỉ một chút thôi.
Nguyễn Thu Thu đỡ lấy hắn, hắn liền nhắm mắt nghỉ ngơi vài giây.
Chỉ là nghỉ ngơi vài giây.
Đôi vai đột nhiên nặng trĩu, cân nặng của con sói nào đó nặng hơn nàng rất nhiều đang đè trên nửa bả vai của Nguyễn Thu Thu.
Mái tóc dài ướt đẫm máu và tuyết của hắn xõa xuống, xẹt qua má của Nguyễn Thu Thu, có chút ngứa.
“Phu quân?”
Nguyễn Thu Thu nhẹ nhàng gọi hắn, “Chàng vẫn còn tỉnh chứ?”
Gió đêm hơi lạnh thổi qua, Uyên Quyết lại chỉ để lại hơi thở nặng nề bên tai nàng, không biết sau mấy giây, con sói đó mới phát ra một tiếng rên nhẹ từ trong khoang mũi, dường như là trả lời nàng.