“… Khụ khụ…”
Trong thế giới tăm tối của hắn, đột nhiên nghe thấy giọng nói của nàng, còn cách mình không tới nửa mét, Sói xám tiên sinh cảm thấy mê mang:
Nàng không chịu nghe lời uy hiếp của hắn.
Nàng không sợ lời nguyền rủa trên người hắn.
Nàng không mặc kệ mà vứt hắn trên mặt đất lạnh lẽo.
Nàng lại ngủ ngay bên cạnh hắn!
Cổ họng phun ra vị ngai ngái của máu, khoang ngực truyền đến từng trận đau đớn.
Uyên Quyết không xác định được cảm giác trong lòng là gì, tâm trạng vừa buồn bực lại chẳng thể nói rõ, khiến cho bàn tay hắn hơi dùng sức, chọc thành mười cái lỗ lớn trên tấm da thú dưới thân.
Móng vuốt sắc bén chạm vào chiếc giường đá, cái giường mà hắn không biết xuất phát từ tâm trạng đặc biệt nào mà lại làm ra nó, Sói xám tiên sinh trong chốc lát khôi phục lại thần trí.
Hắn đột nhiên ý thức được dáng vẻ bây giờ của mình, vành tai giấu ở dưới tóc mai đen nhánh dường như ngay lập tức đỏ bừng lên.
Hắn theo bản năng nhắm lại đôi mắt thâm thúy đẹp đẽ lại vô thần, hàng lông mi thật dài khẽ run, cắn chặt đôi môi màu trắng xám, không muốn để cho máu từ trong miệng chảy ra.
Chỉ kìm nén tiếng ho khàn đục đang muốn bật ra từ trong miệng, siết chặt lại cơ thể.
Ngày hôm qua, hắn xuất hiện vô cùng thê thảm và chật vật trước mặt nàng, còn có thể nói là vì muốn kiểm tra phản ứng của nàng, nhưng hôm nay…
Sói xám tiên sinh nhẹ nhàng quay đầu đi, khắc chế lại tâm tình khó có thể dùng lời dể diễn tả được ở trong lòng, vừa thẹn vừa giận nghĩ:
Tối qua nàng ngủ ở bên cạnh hắn thì thôi đi, bây giờ còn dùng tay chọc chọc cánh tay hắn.
Tuy rằng cách một lớp da thú, nhưng vẫn truyền tới xúc cảm mềm mại từ trên tay nàng.
Nàng còn đang lo lắng ở bên tai hắn liên tục hỏi han, nàng liệu có biết bây giờ cả người nàng đều tràn ngập mùi của hắn, đúng là…
Không biết xấu hổ.
Ác lang tiên sinh không biết tại sao, cảm thấy thân thể mình ngoại trừ đau đớn, dường như đã xảy ra một vài biến hóa khác.
Ví dụ như lỗ tai và khuôn mặt của hắn, không hiểu vì sao lại nóng lên.
Nhưng mà, bây giờ hắn rõ ràng không phải đang ở yêu hình, không có nhiều lông, nhưng lại cảm thấy nóng nực.
Ngay cả trái tim vắng lặng lại lạnh lẽo, giống như cánh tay của hắn, bị cô gái nhân tộc gọi là Nguyễn Thu Thu này nhẹ nhàng chọc một hồi, tầng băng dày phía trên cũng sắp bị nàng chọc thủng rồi.
Không muốn bị nàng phát hiện mình vừa chọc thủng tấm da thú lớn duy nhất của bọn họ, Sói xám tiên sinh lặng lẽ dấu móng vuốt sói ở dưới tấm da thú, biến trở về bàn tay thon dài, vầng trán đen kịt tối tăm nhíu chặt lại.
Nguyễn Thu Thu không biết một câu nói của nàng lại có thể mang đến cho Ác lang tiên sinh tính sát thương khổng lồ như vậy.
Nàng rất lo lắng nhìn hắn trợn mắt ho khan, đột nhiên không biết tại sao cả đầu sói lại ngốc trệ một hồi, sau đó lại nghiêng đầu sang một bên, cắn chặt răng không phát ra tiếng nào.
Từ góc độ của nàng, chỉ có thể nhìn thấy cái cằm tái nhợt của hắn, dòng máu lúc này tràn ra theo hầu kết chuyển động mà chảy xuống, từng chút từng chút chảy xuống từ khóe môi của hắn, một đường uốn lượn, cháy xuống lớp tóc mai dài.
“Phu quân…” Lượng máu chảy ra nhiều như thế này khiến Nguyễn Thu Thu cảm thấy sợ hãi, nàng giẫy giụa ngồi dậy, sợ hắn là bởi vì quá mức đau đớn lại mất đi ý thức, khẽ đẩy cánh tay, lại gọi hắn một tiếng.
Nhưng Nguyễn Thu Thu cũng không nhận được sự đáp lại, nàng chỉ nhìn thấy hắn dường như lại cắn chặt môi, không khống chế được mà ho khan ra tiếng, lộ ra nửa vành tai và đuôi mắt đỏ ửng.
Bàn tay Nguyễn Thu Thu muốn tiếp tục đẩy đẩy hắn lập tức ngừng lại ở không trung, nàng nhìn Sói xám tiên sinh đang khổ sở chống đỡ, trong lòng có một suy đoán.
Có lẽ, hắn không muốn bị nàng nhìn thấy dáng vẻ chật vật như thế này của hắn.
Dù sao từ trước tới nay, hắn là một Lang Vương vừa hung hăng lại kiêu ngạo.
Nguyễn Thu Thu đại khái có thể cảm nhận được suy nghĩ của hắn, cũng không ép hắn phải thừa nhận mình đã tỉnh lại nữa, nàng tôn trọng sự tự tôn của hắn, nhưng ngày hôm qua hắn muốn nàng “tránh xa hắn một chút”, nàng vẫn còn chưa hết tức giận đây.
Nguyễn Thu Thu hơi nhíu mày, cong môi nở nụ cười, nàng vừa nhẫn nhịn chân tay đau nhức bò lên, vừa lo lắng nói, “Phu quân… Vết thương của ngươi thật là nặng, ngất xỉu nữa rồi sao?”
Nàng nhìn thấy đôi tai của Sói xám tiên sinh lại đỏ thêm một chút, nhưng không phản bác lời nói của nàng.
Nguyễn Thu Thu cảm thấy vừa đau lòng, lại vừa buồn cười, nàng phủ thêm “đồ cưới” làm áo khoác, cẩn thận dọc theo giường đá bò xuống, tận lực tránh đụng tới Ác lang tiên sinh.
Con sói này bây giờ vết thương trên người rất nhiều, tùy tiện chạm vào chắc hẳn hắn sẽ rất đau.
Lúc bọc da thú vào chân làm giày, Nguyễn Thu Thu thoáng nhìn thấy Sói xám tiên sinh không ngừng run rẩy, cơn gió lạnh thổi qua khe hở của tấm mành làm từ da thú rách nát, nàng cũng không nhịn được rùng mình một cái, “Có phải là rất lạnh không? Ta lập tức đốt thêm củi.”
Nàng đeo “giày” vào, lảo đảo đi tới bên bếp, cầm đá lửa nỗ lực nhóm lửa.
Loại gỗ này đúng là vô cùng đặc biệt, tuy rằng đã đốt cháy xong, nhưng trong bếp không hề lưu lại nhiều than bụi, nhóm lửa cũng rất thuận tiện.
Nhóm lửa xong, cuối cùng Nguyễn Thu Thu cũng cảm thấy sơn động hơi ấm áp hơn.
Nàng thống khổ chịu đựng đau đớn trên chân, lại chậm chạp đi về giường đá, quan sát tình hình của Sói xám tiên sinh.
Hắn dường như đã tốt hơn một chút, tuy rằng đang giả bộ bất tỉnh, nhưng không tiếp tục ho khan hộc máu.
Chỉ là tấm da thú nàng lót dưới cổ hắn đã dơ dáy bẩn thỉu không còn ra hình, một bên mái tóc dài cũng bị máu làm cho dính bết vào nhau, khuôn mặt anh tuấn đã bị những vết sẹo dữ tợn phá huỷ, những vệt máu đang dần dần khô lại, thoạt nhìn khiến cho người ta sợ hãi.
“Cũng còn may không hộc máu nữa.” Nguyễn Thu Thu tranh thủ lúc hắn giả bộ bất tỉnh, giơ tay vén lên mái tóc đã bị máu làm cho bẩn thỉu, lộ ra cả khuôn mặt của Ác lang tiên sinh.
Nàng nhìn khuôn mặt tái nhợt của hắn và hàng lông mi rung động không được tự nhiên, duỗi đầu ngón tay ra, vừa điều động dị năng trong cơ thể vừa nói, “May mà thiên phú biến dị hệ thủy của ta có chút tác dụng chữa trị…”
Nguyễn Thu Thu chậm rãi nói, đầu ngón tay cũng chầm chậm ngưng tụ ra một giọt nước, nàng lo lắng giọt nước rơi xuống, nhất thời lỡ miệng, hai chữ “Phu quân” đến miệng lại nói thành “Tiên sinh ‘lương thực dự trữ’.”
Nguyễn Thu Thu: “…”
Lời đã nói ra khỏi miệng, nàng không thể làm gì khác hơn là căng da đầu, bỏ qua Sói xám tiên sinh nhíu càng chặt lông mày, véo nhẹ lấy cằm của hắn, nhỏ giọt nước có công hiệu chữa trị vào.
Làm xong tất cả những thứ này, Nguyễn Thu Thu lập tức lui về phía sau hai bước, muốn thừa dịp hắn không chú ý, thay đổi cách xưng hô, “Phu quân, phải mau mau khỏe lên nha.”
Nói xong lấy tốc độ ánh sáng cầm tấm da thú ở trên bàn đá bên cạnh, nhặt chậu gỗ ở trên mặt đất tối hôm qua đã dùng lên, quay người cẩn thận lách người qua ghế đá đang chèn tấm da thú, từng chút từng chút đi ra khỏi phòng ngủ chính.
Sau khi nàng rời đi không lâu, Sói xám tiên sinh cũng chậm rãi mở hai mắt ra.
Tuy rằng thứ ‘nhìn thấy’ khi mở hay không mở mắt đều giống nhau, nhưng hắn nhưng vẫn là theo bản năng dùng đôi mắt không có tiêu cự màu xanh lam xám dõi theo hình bóng Nguyễn Thu Thu vừa bước ra khỏi phòng ngủ chính.
Nàng đút cho hắn giọt nước kia, mang theo cảm giác mát mẻ, từ môi của hắn, lan tràn toàn bộ khoang miệng hắn. Thứ nàng nói “có chút” tác dụng chữa trị, nhưng lại mang theo nồng đậm linh khí, dường như chỉ trong giây lát đã chữa khỏi cơn đau nhức cả người hắn.
Tiếng bước chân của nàng dần dần đi xa, mặt Uyên Quyết lại dần dần nóng lên, hắn giơ tay đè xuống nhiệt độ kỳ quái, lại xấu hổ mà suy nghĩ.
Nhân loại kia, nàng lại bại lộ, nàng đúng thật lại coi hắn thành lương thực dự trữ.
Lẽ nào ở trong mắt nhân tộc kia, sự tồn tại của hắn cũng chỉ là lương thực dự trữ và thịt sói khô?
Đáy lòng Uyên Quyết không hiểu sao lại nảy lên một loại cảm xúc hình như là tủi thân, rõ ràng, quan hệ của bọn họ đã là ngủ chung trên một chiếc giường đá.
…
Nguyễn Thu Thu vừa mới đi ra phòng ngủ chính đã có chút hối hận.
Tuy rằng chỉ có cách nhau một lớp rèm bằng da thú, nhưng bên ngoài cũng không tránh khỏi có chút quá lạnh???
Nàng chà xát khuôn mặt dường như cứng ngắc trong nháy mắt, rẽ vào một bên, liếc mắt đã thấy được bên ngoài hoa tuyết còn đang bay từng đợt.
Nàng có chút vui mừng Ác lang tiên sinh lựa chọn vị trí sơn động này cũng khá tốt, ở trên sườn núi, vị trí tương đối cao, nếu không tuyết rơi trong khoảng thời gian dài như vậy, cửa sơn động của bọn họ sẽ bị lấp mất.
Nguyễn Thu Thu lấy một ít tuyết từ bên ngoài trở về, nàng cũng không về phòng ngủ chính ngay, mà là đi tới kho trữ đồ, chỗ ấy có bếp nhỏ ngày hôm qua nàng đã dựng lên.
Nàng lấy một cái chậu đá nhỏ khác từ trong góc ra, lấy một ít củi đặc biệt để đốt lửa, bắt đầu đợi tuyết tan thành nước..
Cũng không phải bởi vì nàng muốn lãng phí tài nguyên, thật sự là nàng không tiện rửa mặt ở trước mặt Sói xám tiên sinh.
Nguyễn Thu Thu đi lại giữa sơn động và bên ngoài mấy lần, cuối cùng cũng xem như rửa ráy sạch sẽ cho bản thân.
Nàng bưng một chậu nước tuyết ấm áp, đi về phòng ngủ chính.
Sói xám tiên sinh có thể là giả bộ thành nghiện rồi, nàng đã nhìn thấy tay hắn đang động đậy, con sói kia vẫn vô cùng cố chấp mà giả bộ bất tỉnh.
Nguyễn Thu Thu dựa vào trạng thái nửa phối hợp của hắn mà rất ung dung hoàn thành quá trình lau chùi sạch sẽ cho Sói xám tiên sinh, lại đun thêm một chút nước, dự định nấu đồ ăn.
Nàng muốn ăn chút thức ăn có muối, bây giờ nấu muối lại phải đợi rất lâu, cũng phiền phức…
Nhìn từng cục muối cứng rắn, nàng không có cách nào đập vỡ chúng, lại không muốn nấu cả cục muối, lại xem xét nhìn Sói xám tiên sinh đang nằm ở trên giường.
Nguyễn Thu Thu lấy ra một cục muối đặt ở trên bàn, nửa là thăm dò, nửa là chờ mong nói, “Muối thật là khó làm vỡ, xem ra hôm nay không thể ăn thức ăn có muối rồi…”
“Nếu là có ‘ông Bụt’ nào đó… giúp ta thì tốt rồi.”