Nhìn chén nước ấm trên bàn đá kia, vành mắt Nguyễn Thu Thu đỏ lên.
Nàng bỏ quả trứng to lên trên bàn đá, tay run run cầm lấy chén gỗ uống một ngụm nhỏ.
Nước sắp nguội lạnh, Nguyễn Thu Thu lại cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn một ít.
Xem ra ma khí trong cơ thể Sói xám tiên sinh không có tái phát, hắn còn có sức để làm Bụt, hẳn là đỡ hơn chút rồi.
Nguyễn Thu Thu nhìn về phía tên yêu lang nào đó đang ngoan ngoãn nằm trên giường đá, mắt cong lên, “Cảm ơn ông Bụt nhé.”
Nàng không dời tầm mắt, muốn xem tên lang này đã tỉnh chưa, nhưng lần này đuôi hắn không có vẫy vẫy, đôi tai nhọn nằm rũ xuống vì đau mà run run, hẳn là chưa tỉnh thật.
Nguyễn Thu Thu nhỏ bé thở dài vì không thể kiểm tra, xoay người rót một chén nước ấm uống một ngụm.
Nước ấm áp nương theo đôi môi lạnh lẽo chảy thẳng một đường xuống dạ dày khô khan, Nguyễn Thu Thu run lên, như được sống lại vậy.
Nàng không vội vã bận rộn, ngồi trên ghế đá, chậm rãi uống nước ấm, trong lòng đang tính toán bước đi tiếp theo.
Số đồ ăn và củi khô còn lại còn có thể chống đỡ trong bảy tám ngày, dược thảo thì cần có ngay, còn phải đề phòng có ma vật và yêu tộc có đến gây phiền phức cho bọn họ…
Mùa đông này vừa mới bắt đầu, dựa theo trí nhớ, mùa đông đa phần kéo dài bốn đến năm tháng.
Nhất thời Nguyễn Thu Thu cảm thấy áp lực thật lớn, thật ra nàng rất muốn đưa Sói xám tiên sinh đi nhờ vả bộ lạc khác.
Dù sao thì ở trong bộ lạc khác, ít nhất cũng không cần ở trong sơn động gần rừng thế này, cần phải bảo đảm an toàn.
Nhưng một là, trong trí nhớ nàng, chỉ biết đúng một bộ lạc là bộ lạc Phong Sư, còn loáng thoáng biết xung quanh bộ lạc Phong Sư còn có bộ lạc Đông Hùng và bộ lạc Vũ Xà, nhưng không biết làm sao để qua đó, cũng chưa chắc người ta đã nguyện ý giúp đỡ.
Hai là, thanh danh của Tiên sinh ‘lương thực dự trữ’ là một vấn đề lớn, trên người hắn còn có nhiều ma khí như vậy, thậm chí hiện tại không thể nhúc nhích được, đột nhiên khỏe lại cùng nàng rời đi cũng không thực tế.
Nguyễn Thu Thu nhíu mày, càng nghĩ càng lo.
Dựa theo tình tiết trong truyện, hơn ba tháng sau sẽ có trận thú triều rất lớn, nếu lúc đó Sói xám tiên sinh vẫn không khỏe, bọn họ sẽ gặp nguy hiểm lớn.
Đám yêu kia trong Bộ lạc Viêm Lang tuyệt đối sẽ không bảo vệ bọn họ, mà theo như miêu tả trong truyện, nàng cũng sẽ chết trong trận thú triều kia.
Còn là chết thê thảm kiểu bị ma vật móc tim rồi bóp cổ xong lại đạp nát…
Nguyễn Thu Thu: “…”
Nàng rùng mình, lắc lắc đầu không nghĩ những chuyện khủng bố như vậy nữa.
Cho dù thế nào, nàng đã thoát khỏi bộ lạc Phong Sư, chỉ cần cách xa nam nữ chính, cẩn thận một chút, hẳn là không sao.
Nàng sẽ không vì kia con sư tử đẹp đẽ kia mà nhảy vào thú triều đỡ đòn cho hắn, càng không muốn đi theo ăn bám nam nữ chính, nàng chỉ muốn làm một người nông dân bình thường, cùng Sói xám tiên sinh, chậm rãi trải qua những ngày tháng êm dịu.
Ít nhất là, ăn no mặc ấm trước đi đã.
Nguyễn Thu Thu thấy mình có chút hèn mọn, nàng gãi gãi hai gò má, lại sờ mái tóc ướt sũng, do dự một chút, định dọn dẹp một chút đi nhà kho tắm rửa.
Tuy nàng và ác lang tiên sinh trong mắt người và yêu khác, đã là bạn đời thân mật khăng khít, tên yêu lang kia cũng không nhìn thấy được nữa, nhưng nàng vẫn không nên tắm trong phòng ngủ, dù sao hiện tại Sói xám tiên sinh chưa tỉnh, nhưng không chừng tí nữa sẽ tỉnh, lỡ như bị hắn phát hiện nàng cư nhiên dám tắm trước mặt hắn, chẳng phải rất ngượng sao.
Lúc dọn dẹp đồ đạc, Nguyễn Thu Thu thấy quả trứng trên bàn đá kia, tâm tình tốt trở lại.
Mặc kệ thế nào, cuối cùng tối nay cũng có thể ăn một bữa ngon rồi, còn biết được rất nhiều tin tức, cuộc sống cũng có hy vọng hơn mấy ngày trước rồi.
Nàng nhìn quả trứng kia, lại nhìn Sói xám tiên sinh nằm trên giường.
Ý nghĩ muốn dùng đuôi hắn ấp trứng lại xuất hiện.
Nguyễn Thu Thu tinh nghịch, tám phần là bởi vì cuộc sống vừa khổ vừa nhàm chán, lúc phục hồi lại tinh thần, đã đứng ở bên giường, đặt quả trứng kia cạnh cái đuôi của Sói xám tiên sinh rồi.
Quả trứng vốn dĩ cũng lớn, nhưng đặt cạnh cái đuôi xù xù của Sói xám tiên sinh liền trở nên nhỏ bé hơn rất nhiều, Nguyễn Thu Thu nhấc đuôi Sói xám tiên sinh lên, cẩn thận đắp lên quả trứng.
Đuôi dài dài màu xám bạc đắp lên quả trứng tròn tròn, bởi vì quá trơn, cái đuôi to kia liền rớt xuống.
Nguyễn Thu Thu: “… Ha ha.”
Nguyễn Thu Thu lại thử vài lần, phát hiện trực tiếp đặt đuôi của Sói xám tiên sinh lên trứng thì không có cách nào “ấp” được, cuối cùng, nàng đành làm cách khác, cuộn cuộn đuôi của Sói xám tiên sinh lại, muốn cuộn cái đuôi thành hình giống cái “tổ”.
Nhưng đuôi của Sói xám tiên sinh tuy mềm mại, nhưng lại khó tạo hình, Nguyễn Thu Thu đành phải làm cách khác, đuôi của hắn không cần phải ấp trọn quả trứng.
Chỉ cần cuộn cuộn lại, sau đó đặt trứng vô giữa.
Ừm.
Được rồi.
Nguyễn Thu Thu còn muốn tạo hình một chút nữa, nhưng bên tai lại truyền đến một tiếng rên nhẹ nhàng, trầm thấp.
Khàn khàn, mang theo một tia nghi hoặc khó hiểu, âm cuối có chút thở dốc, trong không khí lành lạnh, lọt vào tai Nguyễn Thu Thu.
Nàng phản xạ có điều kiện buông đuôi của Sói xám tiên sinh trong tay ra, cũng không biết có phải là chột dạ không, tim đập càng lúc càng nhanh.
“… Phu, phu quân?”
Nguyễn Thu Thu mặt đỏ hồng, thăm dò gọi hắn một tiếng.
Uyên Quyết bị cảm giác kỳ quái đánh thức, chỉ cảm thấy trên đuôi có cảm giác thực kỳ lạ, mới khôi phục một chút ý thức, chợt nghe Nguyễn Thu Thu gọi hắn.
Tuy không biết tại sao giọng nàng hơi chột dạ, nhưng…
Nàng thật sự đã trở lại.
Nàng không bỏ đi.
Đáy lòng chợt có cảm giác kỳ lạ, giống như ăn được mật ong ngọt ngào của bộ lạc Đông Hùng làm ra, vừa dẻo vừa mềm.
Tuy cơ thể vẫn rất đau, ma khí trong cơ thể còn chưa tiêu tán, nhưng cảm giác của Uyên Quyết hoàn toàn khác với trước đây.
Hắn không mở mắt, kiềm chế cảm giác mềm mại trong lòng, yếu hầu giật lên xuống, nghiêm túc suy nghĩ nên đáp lại như thế nào.
Nếu trực tiếp “ừm”, có quá mức lãnh đạm không.
Nếu kêu “phu nhân”, trong lòng nàng đã có tên Bụt kia có khi nào không thích không?
Nhưng nếu kêu nàng là “Thu Thu” thì có dọa nàng không, nói ra thì, tiểu phu nhân nhân tộc kia của hắn có biết là hắn biết tên của nàng không?
Sói xám tiên sinh rất căng thẳng, tai run run, ngón tay thon dài móc chặt lỗ trên chăn da thú bị hắn móc rách lần trước, qua mười giây rồi mà còn ngây ngốc không nói được câu gì.
Hắn không nói gì, Nguyễn Thu Thu lại thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Nàng vẫn muốn sống chung với Sói xám tiên sinh “hôn mê” hơn, nếu hắn tỉnh rồi, nàng không biết nên nói chuyện với hắn như thế nào.
Thấy lông mi Sói xám tiên sinh rung rung, bộ dáng như có thể nói bất cứ lúc nào, Nguyễn Thu Thu vội vàng nói, “À… phu quân, ta, ta đi tắm trước đây.”
Nàng nói xong thấy cực kỳ ngượng, vội vàng bào chữa, giọng run run, “Ngươi yên tâm, ta, ta chỉ tắm một cái, không có ý gì khác…”
Nguyễn Thu Thu: “…” Trời!! Rốt cuộc nàng đang nói cái gì vậy!!!
Nguyễn Thu Thu có chút sụp đổ, nhưng nàng thấy lông mi của Sói xám tiên sinh run còn dữ dội hơn trước, từ bỏ giải thích tiếp.
Bỏ đi.
Thu cá muối từ bỏ đấu tranh, vò đã mẻ lại sứt nói, “Ta, ta ra ngoài trước đây.”
Nàng ôm đồ da thú và nước ấm đi rồi, lại quên quả trứng mình vừa mới đặt trên đuôi lão sói xám.
Nguyễn Thu Thu rời đi, còn Sói xám tiên sinh nằm trên giường đá mặt càng ngày càng hồng, càng ngày càng nóng.
Đầu óc hắn choáng váng, không ngừng vọng lại lời Nguyễn Thu Thu vừa nói.
Tắm rửa…
Nhớ lại lần trước, hắn thấy làn da trắng nõn và cái cổ xinh đẹp của Nguyễn Thu Thu, Sói xám tiên sinh không biết tại sao thấy hơi nóng.
Chẳng lẽ, tiểu phu nhân của hắn đang ám chỉ hắn cái gì?
Nhưng mà, không phải nàng thích gã tênBụt kia, chỉ coi mình như thế thân sao?
Đúng rồi, nàng vừa rồi có chút chột dạ, là bởi vì gã tênBụt kia sao? Nàng thích hắn như vậy sao?
Nếu vậy, hắn sẽ không làm gì nàng.
Vốn dĩ, hắn cũng không muốn làm gì nàng…
Đuôi mắt Sói xám tiên sinh hồng hồng.
Hắn nhẫn nhịn, đầu lưỡi liếm liếm răng nanh không nhịn được mà lộ ra, nâng tay lên che lại gương mặt vừa nóng vừa đỏ lại dữ tợn, trong ngực lan tràn cảm giác tê ngứa chua sót và tủi thân.
Sói xám tiên sinh giật giật đuôi, sau đó đột nhiên phát hiện trên đuôi có gì đó không đúng.
Đuôi sói xù xù chậm rãi giật giật, cuốn quanh quanh vật gì đó trơn trượt.
???
Trứng???
Uyên Quyết lại cảm nhận một chút, mới phát hiện không ngờ ở giữa đuôi hắn có một quả trứng.
Sao lại có trứng?
Là Nguyễn Thu Thu đặt trên đuôi hắn?
Tại sao lại đặt trên đuôi hắn, là bởi vì phát hiện lông trên đuôi hắn bị mất một ít, nên định dùng trứng bù đắp cho hắn sao?
Suy nghĩ này vừa xuất hiện, Uyên Quyết lại cười nhẹ một tiếng.
Chắc không phải.
Lòng hắn vừa động, rút một yêu lực nhỏ ra, rất nhanh đã phán đoán ra quả trứng trên đuôi hắn là của một còn đà điểu nhỏ, linh khí dồi dào, hương vị cực ngon.
Là đồ ăn?
Tại sao đặt trên đuôi hắn?
Sói xám tiên sinh có chút không hiểu được, nhưng rốt cuộc hắn vẫn thật cẩn thận, không dám vẫy đuôi.
Còn duy trì tư thế mà Nguyễn Thu Thu làm, dựng thẳng tai nghe động tĩnh bên ngoài.
Âm thanh nàng tắm rửa không lớn, nhưng cũng không nhỏ.
Nghe nghe một hồi, tai nhọn thính lực tốt của Sói xám tiên sinh lại biến thành màu hồng nhạt.
Hắn cuộn cuộn quả trứng đang ấm dần lên, trong đầu đột nhiên xoẹt qua một khả năng, mặt thoáng chốc đỏ lên
Thu Thu nàng, chắc không phải là đang thử độ mềm và khả năng giữ ấm của đuôi hắn chứ?
Trước kia lúc hắn còn là thủ lĩnh, cũng không phải là cái gì cũng không hiểu, có nghe một số nam yêu nói qua, nữ nhân của nhân tộc là một sinh vật rất hay thay đổi.
Mùa hè thích nam yêu không có lông, mùa đông thì thích nam yêu lông xù hơn.
Đối với nam yêu lông xù mà nói, nếu được nữ nhân tộc yêu thích, cái đuôi càng quan trọng.
Ồ.
Thì ra là đang thử khả năng giữ ấm của đuôi hắn sao?
Sói xám tiên sinh như giác ngộ ra.
À.
Uyên Quyết cười lạnh một tiếng, hắn mới không thèm cho Nguyễn Thu Thu biết đuôi của hắn mềm mại ấm áp hơn gấp nhiều lần so với cái tên Bụt kia đâu.