Đối với câu “bộ lạc của chúng ta nghèo” của Hùng Viễn ca ca, Hùng Đóa Đóa lập tức không còn lời nào để nói.
Thật ra lúc Hùng Đóa Đóa còn rất nhỏ, hắn nhớ mang máng bộ lạc Đông Hùng cũng không quá nghèo, thậm chí còn thuộc loại ‘giàu có’ trong các bộ lạc quanh đây.
Lúc ấy Tộc Vu và mấy vị trưởng lão vẫn còn sống khỏe mạnh, mỗi mùa đông khi hắn còn nhỏ cũng sẽ không phải chịu đói, cũng sẽ không suy bại đến nỗi một ít dược thảo cũng không có.
Nhưng về sau, Tộc Vu và trưởng lão từng người từng người một chết đi, bộ lạc Đông Hùng cũng dần dần xuống dốc.
Điều vẫn không thay đổi như cũ, là tư tưởng “không bỏ rơi bất cứ một con gấu nào” của các trưởng lão.
Thường xuyên có yêu của bộ lạc khác nói bộ lạc Đông Hùng ngu xuẩn, rõ ràng gấu cường tráng không đủ cơm ăn, còn đi chăm sóc đám già yếu bệnh tật đó.
Thậm chí, biết yêu của bộ lạc bọn họ lương thiện, cố ý ném một vài con non sinh ra có khuyết tật tới phạm vi của bộ lạc Đông Hùng.
Mặc dù đã khuyên bảo đám gấu ấy không nên nhặt con non về nữa, nhưng mà vô ích.
Hùng Đóa Đóa căm giận nghĩ, không chút nào nhớ mình mới là con gấu mềm lòng nhất, nhặt nhiều con non nhất, căn bản không có tư cách nói như vậy.
Bởi vì lo lắng gấu bị thương trong bộ lạc, hai huynh đệ Hùng Viễn và Hùng Đóa Đóa không dám chậm trễ, cũng không để ý trời đã tối, hóa thành yêu hình bắt đầu chạy về bộ lạc Đông Hùng.
……
Cùng lúc đó, ngoài bộ lạc Phong Sư:
Lục Tử Nhiễm bị Sói xám tiên sinh đánh rớt hai cấp, lại còn bi thảm bị Như Ý nãi nãi đánh què, cuối cùng cũng khập khiễng về tới lân cận bộ lạc.
Bởi vì sợ bị sư tử khác phát hiện hắn bị trọng thương, hắn chịu đựng đau đớn gãy xương, làm bộ như không hề gì, nương theo bóng đêm, nhanh chóng về tới sơn động mà hắn và Nhu Nguyệt Nhiêu cư trú.
Mành da thú rắn chắc bị vén lên, Nhu Nguyệt Nhiêu hoảng sợ, giọng mềm mại run rẩy, “Ai đó?”
“… Là ta.” Lục Tử Nhiễm lên tiếng, xoay người đi vào sơn động, buông mành da thú xuống.
“Tử Nhiễm?” Nhu Nguyệt Nhiêu lập tức cảm thấy vừa kinh ngạc vừa sợ, nàng ta vội khoác vào một cái chăn da thú ngồi dậy từ trên giường đá, phủ thêm một cái lông chồn tím cấp hai làm áo choàng, mừng rỡ nhào vào trong lòng ngực hắn.
Nhưng rất nhanh, nàng ta lại nhớ đến Lục Tử Nhiễm vốn là đi tìm Nguyễn Thu Thu, giọng điệu phút chốc thêm vài phần oán trách, “Sao chàng lại đi nhiều ngày như vậy? Nguyễn Thu Thu khiến chàng thần hồn điên đảo như thế à? Không phải chàng nói sẽ mang lễ vật về sao? Lễ vật đâu, chắc không phải cho nữ nhân đó rồi chứ?”
Lục Tử Nhiễm vốn đang bị trọng thương, sau khi trở về, không chỉ không nhận được bất kỳ an ủi và ấm áp nào từ chỗ Nhu Nguyệt Nhiêu, ngược lại còn bị nàng ta bám lấy đòi quà, tức thì nghẹn một bụng lửa giận, lập tức không hề dịu dàng đẩy nàng ta ra, giọng nói cũng lạnh nhạt hơn, “Nguyệt Nhiêu, ta bị thương rồi.”
Nhu Nguyệt Nhiêu hơi kinh hãi, dường như còn chưa kịp phản ứng, “…Sao chàng lại bị thương?”
Hắn là đại dũng sĩ cường đại sắp đột phá cấp bốn, dã thú thông thường không có khả năng tổn thương hắn được.
Lòng Lục Tử Nhiễm đầy phiền muộn, dứt khoát cởi áo khoác màu đen trên người xuống, lộ ra trên thân đầy vết thương và bắp chân loang lổ vết máu.
Lần này Nhu Nguyệt Nhiêu tin rồi, đáy lòng nàng ta cảm thấy bất an, theo bản năng hỏi, “Vậy tu vi của chàng không lùi chứ?”
Nếu tu vi của hắn giảm, sẽ không còn là dũng sĩ cường đại nhất của bộ lạc, sau này nàng ta phải làm sao đây.
Vẻ mặt Lục Tử Nhiễm âm trầm, nhìn chằm chằm gương mặt xinh đẹp của nàng ta, hồi sau mới trầm giọng nói, “Ta gặp ma vật cấp cao, tụt mất hai cấp.”
Sắc mặt Nhu Nguyệt Nhiêu tái nhợt, ngạc nhiên nghi ngờ nhìn chằm chằm hắn, sửng sờ một lúc mới lẩm bẩm nói, “Trời ạ…”
Nàng ta nhìn trên người Lục Tử Nhiễm đang nhỏ máu, trong lòng lướt qua một ý niệm.
Nghe nói ma khí của ma vật sẽ tổn thương người, ma khí trên người Tử Nhiễm hẳn là sẽ không ảnh hưởng đến mình chứ??
Nhìn gương mặt nhỏ tái mét của nàng ta, Lục Tử Nhiễm còn tưởng rằng là đang lo lắng cho mình, chỉ thở dài, giọng nói cũng nhẹ đi, “Không sao, sơn động của chúng ta nồng đậm linh khí, ta lại tu luyện một lần nữa cũng rất dễ dàng, chỉ là cái mùa đông này có lẽ không cách nào đi săn giống như trước, vất vả nàng phải chịu khổ cùng ta rồi.”
Nghe hắn nói như vậy, Nhu Nguyệt Nhiêu mới thoáng yên tâm, nàng ta miễn cưỡng cười, nói ra câu an ủi đầu tiên của đêm nay, “Tử Nhiễm, chàng dưỡng thương cho tốt, chúng ta không thiếu đồ ăn.”
Chỉ cần nàng ta tỏ vẻ mình cần, sẽ có rất nhiều nam yêu đưa đồ ăn tới cửa, nàng ta chưa bao giờ lo lắng ăn không đủ no.
“Ừm.” Tâm trạng Lục Tử Nhiễm cũng tốt hơn chút, hắn một đường chạy trốn trở về, đã sớm mệt không chịu nổi, có chút không chống nỗi nữa, lập tức nằm ở trên giường đá, “Ta ngủ một lát.”
Hắn nói xong tức thì nhắm hai mắt lại, rơi vào ngủ say, tự nhiên cũng không thấy được vẻ mặt xoắn xuýt còn có hơi ghét bỏ của Nhu Nguyệt Nhiêu.
Trước đây Tử Nhiễm chưa bao giờ cố chấp và lãnh đạm như thế, cũng không bao giờ để mình dơ bẩn, miệng vết thương của hắn còn đang đổ máu kìa, sao có thể trực tiếp nằm ở trên giường nàng ta, làm dơ đệm mới mềm mại mà đám sư yêu đưa cho nàng ta…
Trên người hắn khó ngửi như vậy, nàng cũng không muốn ở lại trong sơn động này.
Chẳng lẽ còn muốn nàng ta giúp hắn xử lý miệng vết thương, băng bó à?
Từ nhỏ nàng ta được người và yêu trng bộ lạc nâng niu trong lòng bàn tay, còn chưa từng làm mấy chuyện bẩn như vậy.
Cho dù là vì tình yêu, cũng có chút khiến nàng ta quá ấm ức rồi?
Nhu Nguyệt Nhiêu càng nghĩ càng khó chịu, nghĩ mình không phân biệt được dược thảo, cho dù muốn giúp Tử Nhiễm xử lý cũng có lòng mà không có sức, dứt khoát quấn quần áo như thế, bóp mũi nằm vào một góc trong giường đá, tránh cho mình và Lục Tử Nhiễm có tiếp xúc tay chân không cần thiết.
……
……
Đồng thời, Sa điêu bị kinh sợ đang ôm ống nước ấm và dược thảo, giương cánh bay về phía bộ lạc Đông Hùng.
Kết giới sau núi cách chỗ đất bằng nơi phần lớn các yêu của bộ lạc Đông Hùng ở có hơi xa, nhưng chút khoảng cách này đối với Mạc Miêu đã hồi phục hơn phân nửa và Tiểu Mạc Ngư thích chạy loạn khắp nơi mà nói, cũng không tính là gì.
“Tiểu Miêu, vậy con cùng đệ đệ đem canh cá tới chỗ Tộc trưởng đi.” Khanh Như Ý đốt củi trong sơn động, tùy tiện đưa một cây cho Mạc Miêu làm đuốc, “Con nhớ đi thế nào không?”
“Nhớ ạ.” Mạc Miêu nhìn Mạc gia gia trở nên trẻ tuổi, và Như Ý nãi nãi cũng dần trở nên trẻ hơn một ít, xoắn xuýt hai giây, vẫn không nói ra suy nghĩ trong lòng là ‘thật ra gia gia và nãi nãi nên là cha mẹ mới đúng’.
Mạc Miêu kéo tay đệ đệ, “… Nãi nãi, chỉ mang chút canh cá này, đủ đám gấu con đó ăn không?”
Khanh Như Ý cười, “Đủ rồi, đừng cho bọn nó uống quá nhiều, nếu không buổi tối sẽ tè dầm.”
Mạc Miêu: “……”
“Mau đi đi.” Khanh Như Ý thúc giục, “Mang theo Tiểu Bạc Hà, ta muốn cùng gia gia con hưởng thụ thế giới hai người một lát.”
Mạc Miêu: “….”
Nhất thời hắn cảm thấy cạn lời, nhưng vẫn xách lên Tiểu Bạc Hà đang chứa đựng đồ ăn, ba đứa nhỏ mang theo dược thảo và canh cá đi ra cửa.
Sơn động dần an tĩnh lại, Khanh Như Ý nhìn lướt qua Mạc Bất Quy đang sửa sang lại đồ đạc ở trong góc, khóe môi cong cong, “Mạc ca ca, về sau chúng ta đã có thể ở cùng nhau rồi.”
Mạc Bất Quy đã khôi phục tướng mạo trung niên bất đắc dĩ nhìn bà, trong lòng nói từ lúc gặp lại, cũng không phải bà vẫn luôn ở cùng một chỗ với ông sao?
Trong khoảng thời gian này, Như Ý vẫn luôn cho ông ăn các loại đồ ăn, mỗi ngày đúng giờ vận chuyển linh lực vào trong thân thể ông, tuy ông khôi phục tỉnh táo, thân thể đã lão hóa cũng lấy lại trạng thái bình thường.
Nhưng trong lòng Mạc Bất Quy rõ ràng, đây chỉ là một giấc mộng.
Nhiều nhất nửa năm, ông vẫn sẽ chết vì sinh mệnh tiêu hao quá nhiều.
Trước đó, ông không muốn liên lụy Khanh Như Ý, nhưng sau khi bà nói hết mọi chuyện, ông mới hiểu, có lẽ ái thê bên cạnh, cũng không cách nào sống qua cái mùa đông này.
Chính bởi vì như thế, Mạc Bất Quy cũng không cự tuyệt sự gần gũi của Khanh Như Ý nữa.
“Đây có tính là tân hôn không?” Khanh Như Ý lẩm bẩm một câu, trong mắt tràn đầy chờ mong, trải xong giường đá.
……
Tay trái Mạc Miêu kéo đệ đệ, tay phải nắm tay muội muội, sau lưng cõng canh cá nặng nhất, dựa vào năng lực nhìn trong bóng tối dẫn đường.
Bọn họ bây giờ đã ở trong phạm vi bộ lạc Đông Hùng, ban đêm ven bộ lạc sẽ có mấy lão gấu không bị thương tuần tra, hệ số an toàn cao hơn một chút so với bộ lạc Viêm Lang, cho nên mặc dù là ba đứa nhỏ, Như Ý nãi nãi cũng rất yên tâm để bọn họ ra ngoài vào ban đêm.
Mạc Ngư cầm đuốc trong tay, giới thiệu tình huống cho muội muội còn chưa gặp qua Tộc trưởng, “Tộc trưởng gia gia là một con gấu trúc rất lớn.”
“Ông ấy rất ôn hòa, lông rất mềm, thích biến thành yêu hình cho các con non bò chơi ở trên người ông.” Tiểu Ngư nói.
“Woaaaa.” Tiểu Bạc Hà sáng mắt mong đợi, “Muội đã là đại cô nương, có thể cùng chơi với Tộc trưởng gia gia không?”
Mạc Miêu: “…”
Hắn muốn sửa lại cách nói của Tiểu Bạc Hà, dù sao muội muội hắn năm nay mới năm tuổi, vì sao lại tự xem mình là đại cô nương?
Nhưng Mạc Miêu còn chưa nói, Tiểu Ngư bên cạnh đã lên tiếng, “Bạc Hà, muội là bé con nhân loại, không biết Tộc trưởng có cho muội chơi hay không.”
Tiểu Ngư lộ ra thần sắc khát vọng, “Ta cũng muốn leo gấu trúc…”
Mạc Miêu: “…” Thôi vậy, chờ hắn thương lượng với Tộc trưởng, cho đệ đệ và muội muội hắn chơi một lần.
Ba huynh muội rất nhanh đã tới nơi.
Trước một cái sơn động rất lớn.
Mạc Miêu rất có lễ phép gõ gõ mành da thú, “Tộc trưởng gia gia, con là Mạc Miêu, nãi nãi kêu chúng con tới đưa canh cá.”
Trong sơn động truyền đến tiếng “kẽo kẹt” và tiếng gào “hô hô”, rất nhanh, có một con non Xà tộc lớn bằng Tiểu Bạc Hà vén mành da thú lên.
Tuy cậu là dáng vẻ nhân tộc, nhưng trên mặt có không ít vảy màu xanh lá, rõ ràng giống như Mạc Miêu, là một bán yêu.
Cậu nhóc nhìn thấy Tiểu Bạc Hà trắng nõn sạch sẽ, trong mắt lướt qua một tia tự ti, con ngươi thẳng đứng mang theo một chút địch ý.
Con non xinh đẹp như vậy tại bộ lạc khác chỉ biết cười nhạo hắn xấu xí.
Tiểu Bạc Hà không chú ý tới những điều này, cô bé nở một nụ cười với cậu nhóc Xà tộc, đưa canh cá trong thùng gỗ về phía trước, “Canh cá, cho các ngươi nè.”
Xà Khâm nhìn cô bé đang cười xán lạn, trong lòng dâng lên cảm giác sầu muộn, không duỗi tay nhận lấy thùng gỗ, chỉ mím môi giơ tay che mặt, chạy sang chỗ khác.
Tiểu Bạc Hà: “…?”
Cô bé sửng sốt hai giây, bên tai truyền đến một giọng nói, “Woaaa, canh cá!”
Hùng Cổn Cổn nhận lấy canh cá trong tay cô bé, cười vui vẻ, “Cảm ơn ngươi! Ngươi tên là gì, sao trước đây ta chưa từng thấy ngươi, ta là Hùng Cổn Cổn, năm nay bốn tuổi rưỡi. Trông ngươi thật đáng yêu nha, rất vui được gặp ngươi.”
“Ta tên là Mạc Bạc Hà, ngươi cũng rất đáng yêu.” Tiểu Bạc Hà cười, đôi mắt sáng ngời.
Đây vẫn là lần đầu tiên cô bé được nói chuyện cùng những người bạn nhỏ gần bằng tuổi, nên có chút hưng phấn.
Hai người bọn họ nói chuyện rất vui vẻ, giọng nói rất nhanh đã hấp dẫn càng nhiều con non trong sơn động, trong chốc lát, bên người Tiểu Bạc Hà đã vây quanh khá đông con non.
Xà Khâm nắm chặt nắm tay nhỏ, ánh mắt lấp lóe, đứng ở trong một góc, không nói gì.
Rất nhanh Tiểu Ngư cũng tìm được đứa nhỏ xấp xỉ tuổi mình đi chơi, nhìn quanh cả sơn động, thế mà chỉ còn Mạc Miêu là nhàn rỗi.
Gấu Trúc gia gia gian nan từ trên mặt đất bò dậy cùng cậu hàn huyên trong chốc lát, biết được các yêu gần bằng tuổi cậu cũng đang giúp đỡ chăm sóc những con gấu đang bị thương, thì cậu không định tiếp tục nán lại sơn động.
Nắm lấy cổ áo đệ đệ nhà mình lên, mang theo cậu nhóc ra ngoài hỗ trợ.
Chỉ để lại Tiểu Bạc Hà ở lại trong sơn động rót canh giúp các con non.
Hùng Cổn Cổn là đứa đầu tiên nhận được canh cá từ chỗ người bạn mới quen, tức thì cảm giác được một ánh nhìn khủng bố nhìn chằm chằm vào phía sau lưng gấu, cậu chợt quay đầu, đối diện là một đôi mắt màu vàng kim chứa đầy uy hiếp của Xà Khâm.
Hùng Cổn Cổn: “…”
Hùng Cổn Cổn có chút muốn khóc, gấu trúc cậu mỗi một lần đều không đánh thắng được Xà Khâm, bị cậu ta đánh rất khó chịu.
Hùng Cổn Cổn đành phải đưa chén canh cá mới nhận được từ chỗ Tiểu Bạc Hà cho Xà Khâm.
Xà Khâm căn bản không phải muốn cậu đưa cho mình, nhưng đối diện với ánh mắt khó hiểu của Tiểu Bạc Hà sau lưng Hùng Cổn Cổn, đành phải nhận lấy chén canh cá đó.
“Thôi, ngươi lớn hơn ta một tuổi, ta nhường cho đó.” Hùng Cổn Cổn thua thanh thế nhưng không muốn thua mặt mũi, đành phải ra vẻ hào phóng nói, “Ta ăn cuối cùng vậy, Bạc Hà, ta tới giúp ngươi.”
Xà Khâm: “…..” Hắn nhìn chén canh cá trong tay, lại nhìn Tiểu Bạc Hà đứng bên cạnh Hùng Cổn Cổn, lần đầu tiên cảm thấy tủi thân.
……
Mà một người một sói trong bầu không khí xấu hổ đã giải quyết xong cơm chiều, cũng thương lượng xong chuyện ngày mai dọn nhà, quyết định thay phiên nhau tắm rửa rồi nghỉ ngơi.
Vốn là phải ngại ngùng giúp hắn lau người, nhưng vì chàng sói cực lực yêu cầu tự mình tắm rửa, cho nên sau khi Thu Thu tắm xong đã lên giường nằm trước.
Nàng có chút căng thẳng.
Dầu gì nàng cũng đã đồng ý với Uyên Quyết, chờ một lát sẽ cho hắn cắn mình một cái nữa.
Sói xám tiên sinh cương trực hình như sẽ không đưa ra yêu cầu vô lý như vậy, Nguyễn Thu Thu sâu sắc suy tư một lúc.
Lúc trước hắn cắn là để dời đi thệ ước trên cổ tay nàng, thế cắn cái thứ hai là định làm gì đây?
Trên người nàng cũng không còn cái thệ ước nào.
Cũng không thể chỉ đơn thuần là muốn cắn nàng một cái chứ?
Nguyễn Thu Thu mơ hồ có thể nghe được tiếng nước chảy không rõ lắm, trong lòng càng thêm căng thẳng.
Nàng lắc đầu, hít sâu mấy hơi, buộc mình tiến vào trạng thái tu luyện.
Vốn dĩ bất ngờ có được tụ linh châu, nàng vẫn luôn tự giác tu luyện, chỉ là đêm nay xảy ra quá nhiều chuyện, làm cho lòng nàng có phần rối loạn.
Vị trí sơn động của bọn họ không tốt lắm, linh khí tuy rằng tràn đầy hơn nhiều so với lúc ở mạt thế, nhưng so với nơi khác hẳn là rất ít ỏi, Nguyễn Thu Thu tiến cấp cũng rất chậm.
Hiện tại có tụ linh châu, tốc độ Nguyễn Thu Thu vận chuyển một vòng linh khí rất là nhanh.
Bất giác, tạp niệm trong đầu nàng dần biến mất.
Chờ khi Sói xám tiên sinh tóc dài ướt đẫm ngồi “xe lăn” mà tiểu thê tử chuyên môn nhờ Khanh Như Ý làm về tới phòng cưới, Nguyễn Thu Thu đã hoàn toàn tiến vào trạng thái tu luyện.
Nguyên tố thủy quanh thân nàng rất sống động, hiện lên ánh sáng màu lam nhạt, quay xung quanh bốn phía, theo hô hấp mà tiến vào cơ thể nàng.
Hắn lỡ tiến vào không gian tường hòa này, những nguyên tố màu lam nhạt lơ lửng trong không khí không giống bài xích hắn như thủy linh lực khác.
Nguyễn Thu Thu chú ý thấy chàng sói đã trở lại, cảm giác bây giờ của nàng rất vi diệu, rõ ràng là nhắm mắt lại chìm đắm trong tu luyện, lại có thể thông qua những điểm sáng màu lam nhạt mơ hồ đang lơ lửng trôi ở bốn phía mà cảm giác được sự tồn tại của Sói xám tiên sinh.
Tuy nàng không “nhìn” thấy hắn, nhưng lại có thể “nhìn” thấy những nơi còn đang ướt trên người hắn.
Nguyễn Thu Thu cong cong môi, dẫn ra hai sợi linh lực biến dị hệ thủy, nhẹ nhàng nâng lên ngón tay, hai tia linh lực biến dị đó đã có một sợi bám vào vạt áo trước và ở trên mảnh len che mắt của hắn.
Còn có một sợi quấn trên tóc dài đen nhánh của hắn.
Uyên Quyết chỉ cảm thấy tóc và quần áo mình rất nhanh đã khô.
Hắn không nhịn được cong cong khóe môi, lộ ra một nụ cười nhẹ.
Sói xám tiên sinh do dự một lát, vươn tay, bàn tay với khớp xương rõ ràng bắt được mấy hạt nguyên tố biến dị hệ thủy chưa kịp quay về, đầu ngón tay nổi lên một tia hắc diễm, chậm rãi bao bọc lấy mấy hạt nguyên tố đó ở bên trong.
Phương pháp tiểu phu nhân tu luyện không tệ, nhưng nếu có thể tìm được phương pháp vận chuyển càng ngắn gọn lưu loát, thì có thể tiết kiệm được rất nhiều thời gian và tinh lực.
Yêu lực tinh khiết trong cơ thể hắn có thể giúp đỡ dẫn đường cho nàng, sẽ không tổn thương đến nàng.
Vì thế chờ khi Nguyễn Thu Thu triệu hồi những nguyên tố đó về, thì cảm thấy đầu ngón tay tê rần, giống như dòng điện mỏng manh nhanh chóng chạy qua, nháy mắt lan khắp người, cảm giác kỳ quái vừa bị hắn cắn lại hiện lên, Nguyễn Thu Thu không dự đoán được, eo mềm nhũn, vô cùng mất mặt ngã xuống chăn da thú.
Sói xám tiên sinh: “…..”
Bất tri bất giác hắn mới ý thức được đã xảy ra cái gì, khuôn mặt tuấn tú nổi lên một mảnh đỏ nhạt, ngón tay thon dài gõ gõ cạnh ghế, trong giọng nói mang theo một tia cực kỳ ẩn nhẫn dục vọng chiếm hữu, khàn khàn hỏi, “Nhột à?”
Nguyễn Thu Thu: “….”
Nàng không biết nên trả lời câu hỏi của hắn như thế nào, tâm trạng vất vả lắm mới bình ổn lại được lại nổi lên gợn sóng.
Lần này gò má và lỗ tai đều đỏ au, dứt khoát dùng tư thế này, nhắm mắt lại giả bộ ngủ.
Nhưng nàng cũng hiểu, chỉ cần ma lực hoặc là yêu lực của Sói xám tiên sinh tiến vào trong cơ thể nàng, nàng sẽ không chịu nổi.
Cảm giác đầu ngón tay bị nóng dần dần tan ra, Nguyễn Thu Thu có chút nghẹn lòng phát hiện, những nguyên tố sau khi dính vào yêu lực của sói, qua một đợt tuần hoàn ngắn ngủi, so với nguyên tố thủy bình thường lại có thể sinh sản ra gấp mười lần linh lực biến dị hệ thủy.
Đây chẳng lẽ là cách để tăng tốc độ tu luyện?
Tuy rằng đây xem như một tin tức tốt, nhưng mà…
Vì sao mỗi lần lúc nàng chuyển linh lực đến trong cơ thể sói, không thấy hắn có phản ứng gì?
Mà nàng chỉ nhận một ít yêu lực của Sói xám tiên sinh, cũng đã tay chân nhũn ra, nếu mà quá nhiều, vậy nàng…