Mục lục
Gả Cho Bệnh Kiều Ác Lang Xung Hỉ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 13: Chỉ cần nuôi thật tốt, sẽ dần dần mập lên.


Nguyễn Thu Thu đã tính toán tốt rồi, nếu như đợi lát nữa Sói xám tiên sinh vẫn cắn chặt răng không chịu ăn, nàng cũng chỉ có thể nắm chặt cằm của hắn tách ra rồi đút thức ăn vào.


Nhưng lại ngoài dự liệu của nàng, lần này Ác lang tiên sinh cũng rất phối hợp.


Có lẽ là bởi vì thân thể đã đói bụng đến mức độ nhất định, hắn theo bản năng nuốt xuống, một chén gỗ đồ ăn nhanh chóng ăn sạch sẽ.


Hàm răng của hắn nhẹ nhàng chạm vào thìa gỗ không lớn, âm thanh này vang vọng trong sơn động đang dần dần ấm áp lên.


Nguyễn Thu Thu nhìn Sói xám tiên sinh bởi vì đã được ăn uống, hai gò má tái mét chậm rãi trở nên hồng hào, trong lòng cảm thấy có một chút chút khác thường.


Nàng nhớ lại, cái thìa gỗ hắn vừa ăn là của nàng…


Tầm mắt của nàng lơ đãng rơi vào đôi môi bóng loáng ánh nước của Sói xám tiên sinh, dưới ánh đèn mông lung lấp loáng ánh sáng, Nguyễn Thu Thu chỉ cảm thấy đầu ngón tay chạm vào đôi môi hắn dường như đang nóng lên.


Nguyễn Thu Thu cảm thấy bản thân hơi kỳ lạ, nàng lắc lắc đầu, rửa sạch thìa gỗ và chén gỗ rồi cất đi.


Nước nóng trong chậu gỗ đã nguội, Nguyễn Thu Thu dùng chậu nước này vệ sinh sơ cho mình và Sói xám tiên sinh.


Khuôn mặt phu quân của nàng vốn dĩ rất sạch sẽ.


Kết hợp với hiểu biết của nàng với Ác lang tiên sinh, Nguyễn Thu Thu suy đoán trước đây chắn chắn hắn là một con sói rất coi trọng sỹ diện.


Tuy rằng hắn hung ác, nhưng cũng có một bộ lông màu xám bạc đẹp đẽ. Yêu hình của hắn cao lớn uy phong, luôn thích lạnh lùng đứng trên vách núi gào lên những tiếng hú dài, lúc không có chuyện gì thì giơ móng vuốt rửa khuôn mặt xù lông.


“Ha ha.” Nguyễn Thu Thu bị sự tưởng tượng của mình làm cho mắc cười, cầm tấm da thú mềm mại đã thấm ướt, vén lên tóc mai buông xuống bên tai của hắn, nhẹ nhàng chậm rãi lau đi vết máu trên những vết sẹo ngoằn ngoèo trên má Sói xám tiên sinh.


Nàng cong cong khóe môi, nhưng lại cảm thấy bây giờ thật thê lương, vắng lặng.


Nếu như nàng không đồng ý gả tới đây, con sói này có phải sẽ yên lặng nằm trong sơn động lạnh lẽo, chịu đựng đau đớn và cơn đói, đến khi dần dần chết đi?


Kết cục cuối cùng của Sói xám tiên sinh trong truyện cũng chỉ nói sơ lược, không nói rõ hắn chết như thế nào, cũng không miêu tả tương lai của hắn.


Bởi vì bọn họ đều giống nhau, chỉ là những vai phụ có cũng được mà không có cũng chẳng sao.


Sơn động an tĩnh đến đáng sợ, Nguyễn Thu Thu nhìn gương mặt tuấn tú bởi vì có những vết sẹo mà có vẻ hơi dữ tợn và tà dị của Sói xám tiên sinh, lúc lâu sau mới chậm rì rì mở miệng, “Tiên sinh ‘lương thực dự trữ’, chỉ cần nuôi thật tốt, sẽ dần dần mập lên.”


Tuy nghe nói thịt của yêu lang vừa khô vừa sần sùi, nàng cũng không muốn ăn thịt sói khô.


Nhưng mà… Nếu như mập thêm một chút, sau này Sói xám tiên sinh biến thành sói con, chắc hẳn sẽ vô cùng đáng yêu?


Nhét tay vào cái bụng mập mạp lại có lớp lông dày rậm rạp, hẳn là rất hạnh phúc.


Nguyễn Thu Thu cảm thấy mình đúng là đã nghĩ quá nhiều, bây giờ thái độ của Ác lang tiên sinh đối với nàng rất kém, vừa mời tỉnh dậy đã muốn nàng cách xa hắn một chút, nàng không biết tới năm nào tháng nào mới có thể vuốt được lông sói đây.


Sau khi giúp Sói xám tiên sinh rửa mặt sạch sẽ, Nguyễn Thu Thu lại kiểm tra vết thương của hắn, cầm lấy vài que củi ít ỏi, suy nghĩ một chút lại bỏ thêm nửa khúc gỗ nhỏ vào trong bếp lửa.


Như vậy, cho dù nàng ngủ mê man cả một buổi tối trong sơn động thì lửa cũng không bị tắt.


Thực ra Nguyễn Thu Thu rất muốn đi tắm, nhưng bây giờ không có điều kiện để tắm rửa không nói, nàng cũng không tiện tắm ở trước mặt Ác lang tiên sinh, cho dù hắn đã hôn mê bất tỉnh. Vì thế sau khi Nguyễn Thu Thu rửa mặt sạch sẽ, chỉ đơn giản lau qua cơ thể.


Đương nhiên, là ở dưới tình huống che mặt của Ác lang tiên sinh lại.


Số nước còn lại, mới có thể dùng để rửa chân.


Khi chạm vào nước ấm, Nguyễn Thu Thu mới phát hiện chân trước của nàng không cảm thấy đau đớn, là bởi vì đã bị đông lạnh tới mức hoàn toàn mất đi tri giác.


Bây giờ ấm áp hơn một chút, từng trận đau đớn và tê dại truyền tới thiếu chút nữa khiến cho nàng đau đến không thở nổi.


Trên lòng bàn chân nàng cũng dính một lớp máu, sau khi ngâm trong nước ấm bàn chân lộ ra màu xanh tím, thoạt nhìn chân nàng như bị sưng phù lên.


Nguyễn Thu Thu: “………”


Nàng đột nhiên cảm thấy hình như cái chân què của Ác lang tiên sinh không còn quá xấu.


Nguyễn Thu Thu thở dài, cảm thấy mình cần phải làm một đôi giày.


Nàng cất chậu gỗ, cầm lấy một tấm da thú khác to hơn có thể bao bọc được nàng, dẫm lên chiếc giày được làm từ tấm da thú rách, khập khiễng trèo lên giường đá.


Nguyễn Thu Thu cẩn thận men theo mép giường đá trèo lên, không đụng tới Sói xám tiên sinh nằm ở phía ngoài.


Trên giường đá chỉ lót một tấm da thú lớn mà nàng mang tới từ sơn động của mình, nó được may lại bằng mấy miếng tấm da thú, đa phần có màu nâu nhạt, dài rộng chắc khoảng 2 mét.


Giường đá không biết tạo ra từ loại đá gì, cũng rất lớn, cả một tấm da thú lớn cũng không phủ kín được, nhưng mà như vậy thực ra cũng tốt, nàng và Sói xám tiên sinh một người một sói có thể ngủ ở hai bên.


Thực ra, nàng cũng không muốn ngay ngày đầu tiên mới gặp mặt đã ngủ cùng với phu quân, huống chi, phu quân của nàng còn là một con yêu lang.


Nhưng mà, cả sơn động chỉ có tấm giường đá này, cho dù trước đó hắn nói nàng cách xa hắn một mét, nhưng bây giờ Sói xám tiên sinh đã hôn mê, cùng nhau ngủ chắc là cũng không sao… nhỉ?





Nhiệt độ trên giường đá cao hơn nhiều so với vách động, sau khi đã trải tấm da thú, nằm ở trên tấm da thú có một lớp lông xù, cũng có chút ấm áp.


Nguyễn Thu Thu nằm xuống, quấn da thú thật chặt, cuối cùng cũng cảm thấy như được sống lại.


Cho dù nàng đã cố gắng bỏ qua, nhưng có một con sói nằm bên cạnh, cảm giác rất đặc biệt.


Nguyễn Thu Thu chậm rãi quay đầu lại, thoáng nhìn lông mi dày của Sói xám tiên sinh bị ánh lửa chập chờn chiếu tới, những bóng sáng loang lổ in lên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, mái tóc đen dài trải ra trên tấm da thú màu nâu nhạt, chóp mũi mượt mà và cánh môi màu hồng nhạt khiến cho khuôn mặt dữ tợn của hắn lại tăng thêm chút ngây ngô và yếu ớt.


Thoạt nhìn theo góc độ này, hắn không giống như một thủ lĩnh thô bạo, cao cao tại thượng, lại giống như một con sói cô độc đáng thương, ngây thơ ngờ nghệch, đã mất đi tất cả.


“Ngủ ngon, Sói xám tiên sinh.”


Nguyễn Thu Thu nhẹ nhàng nói một câu, sau đó yên lặng đưa lưng về phía hắn, trên danh nghĩa hắn đã trở thành phu quân của nàng, nhắm lại đôi mắt mỏi mệt, trong đầu lại còn đang tính toán chuyện sau này.


Bây giờ thức ăn của bọn họ không còn nhiều, thịt khô ước chừng chỉ còn lại hai mươi mấy cân, bột củ còn lại khoảng chín cân.


Củi gỗ dùng để giữ ấm ước chừng còn đủ dùng nửa tháng, da thú tiêu hao rất nhanh, bộ nàng trước đó mặc trên người đã trở thành tấm mành chắn gió, tấm chăn bằng da thú cũng biến thành tấm nệm.


Mười tấm da thú ban đầu bộ lạc cung cấp cho nàng, một miếng thì bị bẩn, một miếng nàng cắt ra băng bó cho Sói xám tiên sinh, tiện tay làm mấy cái khăn mặt, còn lại tám miếng.


Trong đó, ba miếng lớn nhất làm chăn cho bọn họ bây giờ.


Đúng vậy, bởi vì Ác lang tiên sinh thân thể to lớn, cần hai tấm mới có thể đắp được tới hai chân của hắn.


Năm miếng còn lại cũng không thể tùy tiện dùng, nàng muốn làm quần áo.


Nếu sau này hắn vẫn là hình người, cũng không thể để cho hắn ngoại trừ bộ phận không thể nói kia, còn lại tất cả đều trần truồng được.


Lại nói tiếp, may mắn khi hắn biến thân từ hình thú sang hình người, nơi thắt lưng bọc một miếng da thú màu xám bạc.


Nói là da thú cũng không đúng, hẳn đó là da sói của hắn mới đúng…


Đây là cấu tạo thần kỳ như thế nào đây, miếng da sói vây quanh kia có thể cởi ra không?


Suy nghĩ của Nguyễn Thu Thu bất tri bất giác bay tới một vài lĩnh vực kỳ lạ.


Lại nói tiếp, yêu lang giống như Sói xám tiên sinh, sau khi lập gia đình thích dùng yêu hình hơn hay là thích dùng hình người hơn. Nàng nhớ là yêu hình của Sói xám tiên sinh hình như có thể biến lớn nhỏ tùy thích…?


Nhưng nếu là trong hình người, miếng da sói kia rốt cuộc có thể cởi ra được hay không…?


Ý thức dần dần mơ hồ, Nguyễn Thu Thu vốn cho rằng bản thân sẽ lo lắng có yêu hoặc là ma từ bên ngoài xông vào giết hại bọn họ, nhưng nàng đã quá mệt mỏi.


Nàng không chú ý tới trước khi mình ngủ say suy nghĩ cái gì, trong đầu chỉ có con ngươi màu lam xám xinh đẹp của Sói xám tiên sinh, cùng với miếng da sói không biết có cởi ra được hay không, cứ như vậy mà chậm rãi chìm vào giấc ngủ say.





Thế giới bên ngoài sơn động tối đen như mực, những bông tuyết lớn từ trên bầu trời rơi xuống, rơi lên những vết máu đang dần dần phai màu ở cửa sơn động, phủ lên thành một mảnh tuyết trắng.


Tuyết lớn đi kèm với cơn gió lạnh cắt da cắt thịt, đè nặng trĩu lên cây trọc rớt gần hết lá, chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi, đã nhuộm cả thế giới thành màu trắng.


Một con yêu lang trung niên thân thể dài chưa tới hai mét, đang cẩn thận, chậm rãi bước đi, con sói nhẹ nhàng thu lại bốn móng vuốt, chậm rãi tới gần sơn động Nguyễn Thu Thu và Sói xám tiên sinh đang ở.


Cách sơn động của Sói xám tiên sinh không xa khoảng hơn hai mươi thước hắn dừng bước chân lại, năng lực nhìn trong bóng đêm của hắn rất tốt, hắn đã bắt được tia ánh sáng yếu ớt trong sơn động.


Yêu lang hít hít cái mũi, cẩn thận ngửi không khí ở xung quanh, dường như là đang xác nhận điều gì.


Một lát sau, con yêu lang trung niên kia dường như đã nhận được đáp án mình mong muốn, trong mắt hiện lên ánh sáng màu lục sâu kín.


Hắn chậm rãi rời đi khu vực phụ cận sơn động hai người Nguyễn Thu Thu ở, sau đó men theo bìa rừng rậm, một đường chạy băng băng về phía trước, vòng qua khu vực cư ngụ của yêu lang trong bộ lạc Viêm Lang, đi đến hang động ở đầu kia của bộ lạc, nằm sát vách núi nhưng rất an toàn.


Con yêu lang đó biến thành hình người dưới ánh sáng bên cạnh sơn động, chính là con yêu lang trung niên ban ngày cùng với mấy con yêu lang khác đến bộ lạc Phong Sư đón Nguyễn Thu Thu tới đây.


Ông ta đứng ở trước tấm rèm dùng những tấm da thú dày may thành, vô cùng cung kính mở miệng nói, “Tộc Vu.”


Từ trong tấm mành bằng da thú vang lên một âm thanh già nua, “Là Lâm Tốn sao? Vào đi.”


Tên yêu lang trung niên được gọi là Lâm Tốn khẽ lên tiếng trả lời, rồi vén tấm rèm da thú vừa dày vừa nặng lên, bước vào bên trong sơn động.


Tuy bên ngoài tối đen, nhưng bên trong sơn động của Tộc Vu lại có một vài thực vật vô cùng đặc biệt phát sáng, hình dạng thoạt nhìn giống như loài cây hoa loa kèn màu lam, lúc này đang dùng một loại da mỏng như da cá làm chụp đèn, tô điểm cho bàn gỗ bên cạnh, tỏa ra ánh sáng màu lam nhạt.


Ánh sáng màu lam nhạt vô cùng độc đáo khiến cho cả sơn động sáng bừng, khiến cho khuôn mặt được vẽ đầy họa tiết của Tộc Vu càng trở nên cổ quái.


Tộc Vu đã có tuổi cầm trong tay một cây gậy có điêu khắc đầu sói, ngồi ở bên bếp củi sưởi ấm, thấy Lâm Tốn đi vào, bàn tay vết nhăn chằng chịt run rẩy, giọng nói gấp gáp, “Thế nào?”


“Nhân tộc kia, đã chết chưa?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK