Mục lục
Gả Cho Bệnh Kiều Ác Lang Xung Hỉ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 58:


Những bông tuyết nhỏ nhẹ nhàng rơi xuống, rải rác giữa Nguyễn Thu Thu và Khanh Như Ý.


Lỗ tai chợt nóng lên, Nguyễn Thu Thu nhẫn nhịn không đưa tay lên sờ vào, nàng đứng thẳng lưng, đứng trước mặt Như Ý nãi nãi đang hơi khom lưng, ánh mắt không chút do dự hay chần chờ.


Nàng đứng ngay trước mặt kẻ bán yêu bán ma đã từng đi qua con đường tăm tối kia, nói lại một lần nữa: “Ta sẽ không từ bỏ chàng.”


Mặc dù con sói kia chỉ là phu quân trên danh nghĩa của nàng, mặc dù họ không phải vợ chồng thực sự, Nguyễn Thu Thu cũng không biết mình có cảm giác gì với Sói xám tiên sinh, cũng không chắc liệu Uyên Quyết có thực sự muốn nàng rời đi hay không.


Nhưng đối mặt với khó khăn, nàng sẽ không lựa chọn từ bỏ chàng Bụt đã nhiều lần cứu mình.


Khóe mắt Khanh Như Ý khẽ giật, cho dù đã biến thành một bà lão, đôi mắt màu nâu nhạt kia vẫn trong veo, xinh đẹp như xưa.


{Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn}


Như Ý nãi nãi tốt bụng nhìn nhân loại yếu ớt đến mức bà ta chỉ cần tiện tay bóp một cái là có thể chết trước mặt mình, từ từ dập tắt ý cười trên mặt, ánh mắt trở nên sắc bén: “Thu Thu, ngươi có biết hậu quả của việc không từ bỏ Uyên Quyết không?”


Giọng của Khanh Như Ý lạnh đi: “Định trở mặt thành thù với nãi nãi hả?”


Nghe những lời của Như Ý nãi nãi, Nguyễn Thu Thu mỉm cười: “Người sẽ không làm tổn thương ta đâu.”


Khanh Như Ý sẽ không làm tổn thương nàng, thậm chí, nàng chắc chắn còn có thể thuyết phục Như Ý nãi nãi quay đầu.


Trong khoảng thời gian ngắn ngủi vừa rồi, trong lòng nàng cũng đã xoay chuyển không ít suy nghĩ.


Như Ý nãi nãi từng nói bà rất ngưỡng mộ dị năng của nàng, điều này cũng gián tiếp chứng minh dị năng của nàng quả thật có một số điểm đặc biệt, có thể giúp được Mạc gia gia, thậm chí có lẽ có thể giúp được Như Ý nãi nãi.


Thứ hai, Như Ý nãi nãi cũng là bán yêu bán ma, mặc dù Nguyễn Thu Thu không hiểu rõ chủ thượng của Như Ý nãi nãi, nhưng chỉ từ việc hắn là ma tộc cố gắng hết sức ăn trái tim của Sói xám tiên sinh, là có thể suy ra là ma tộc kia chắc chắn không phải là thứ tốt lành gì.


Có lẽ, chủ thượng của Như Ý nãi nãi định lợi dụng bà trước, sau khi vỗ béo xong lại nghĩ đến việc ‘chén sạch’.


Có hai lý do trên, Nguyễn Thu Thu cảm thấy mình đã tin tưởng hơn 50% vào việc thuyết phục được Như Ý nãi nãi.


Bà không phải là người tùy tiện chấp nhận số phận của mình, cũng không phải người nằm im chờ chết.


Nghe những gì Nguyễn Thu Thu nói, Khanh Như Ý tỏ ra thích thú, nhướng mày, mỉm cười nhìn nàng: “Tại sao ta lại không làm tổn thương ngươi? Vì ngươi đã không có ý định rời khỏi con sói kia, tất nhiên ta sẽ xuống tay với ngươi.”


Nguyễn Thu Thu nhìn đôi mắt không có nửa tia sát ý của bà, bình tĩnh nói: “Như Ý nãi nãi, có bao giờ bà từng nghĩ, trước đây chủ thượng của bà không ăn thịt bà, chỉ bởi vì bà không đủ tư cách để bị hắn ăn thịt không?”


Khanh Như Ý sững sờ trong giây lát, một nét kinh ngạc lướt qua khuôn mặt.


Nguyễn Thu Thu tiếp tục nói tất cả những suy đoán của mình, cuối cùng hỏi ngược lại: “Nếu bà là Ma Vương, bà cảm thấy xử trí chính mình thế nào thì thuận tiện nhất?”


Là thẳng tay giết và ăn để bồi bổ thể lực, hay là phí hết tâm tư thực hiện lời hứa của Ma Vương.


Nụ cười trên mặt Khanh Như Ý biến mất hoàn toàn, vẻ mặt bà trở nên nghiêm túc.


Thấy bà đã hơi dao động, Nguyễn Thu Thu tiếp tục nói: “Ta không biết chủ thượng của bà đã làm gì với bà trong những năm qua, nhưng Mạc gia gia rõ ràng vẫn còn sống, nếu đúng như lời bà nói, thực lực của Ma Vương mạnh mẽ nên hắn chắc chắn sẽ dễ dàng điều tra ra, nhưng hắn không làm.”


“Như Ý nãi nãi, nếu thực sự như những gì ta đoán, lần này có thể là cơ hội cuối cùng để bà có được tự do.”


Nguyễn Thu Thu hơi nhếch môi, mặt mày rực rỡ: “Bà có muốn đặt cược một lần vì bà và vì Mạc gia gia không?”


Như Ý nãi nãi khẽ nhướng mắt nhìn đứa trẻ trước mặt đã biết chân tướng nhưng chỉ trong chốc lát đã bình tĩnh lại mà phân tích, phán đoán, tận đáy lòng càng thưởng thức hơn, không chỉ ra vài lỗ hổng nhỏ trong phân tích của Nguyễn Thu Thu vừa rồi, chỉ thuận theo lời nàng mà hỏi: “Cược cái gì?”


Nguyễn Thu Thu hít thở sâu một hơi: “Cược tương lai của ta và Uyên Quyết.”





Lời nói của Nguyễn Thu Thu vừa dứt, mọi thứ xung quanh như trở nên yên lặng, Như Ý nãi nãi nhìn vẻ mặt nghiêm túc của nàng, tự hỏi không biết hiện tại mình nên phối hợp đồng ý với nàng hay mỉm cười một cái.


Như Ý nãi nãi nheo mắt, nhìn về phía Nguyễn Thu Thu: “Ồ? Nhưng nãi nãi không cảm thấy giữa ngươi và hắn có bất kỳ tương lai nào.”


Nguyễn Thu Thu: “…”


Nguyễn Thu Thu không nhanh không chậm hỏi lại: “Như Ý nãi nãi, bà vẫn có thể hấp thụ linh khí trong kỳ ma hóa chứ?”


Khanh Như Ý sững sờ một lúc, sau đó chớp mắt: “Nãi nãi không có điều kiện chạm vào linh thạch trong kỳ ma hóa, cho nên nếu ngươi muốn dùng Uyên Quyết để thuyết phục ta là có thể hấp thụ linh khí trong kỳ ma hóa, thì ngươi cứ quên đi.”


Nguyễn Thu Thu: “…”


Nguyễn Thu Thu lại nói:


“Vậy thì trong giai đoạn ma hóa, và có thể điều khiển ma khí để tấn công yêu tộc ở gần cấp bốn không?”


Như Ý nãi nãi sờ cằm: “Việc này không làm được.”


Nguyễn Thu Thu thầm thở dài một hơi, tiếp tục nỗ lực nói: “Như Ý nãi nãi, bà cũng nói dị năng của ta rất đặc biệt, không biết bà có đồng ý cho ta thử xóa sạch ma khí do chủ thượng của bà để lại trong cơ thể bà không.”


Lần này, Như Ý nãi nãi có chút dao động.


Bà ta giơ tay ra, biểu cảm hơi dữ tợn, một tầng ma khí nhanh chóng lấp đầy ngón tay, chỉ trong hai giây, toàn bộ ngón trỏ bên phải của bà ta đã bị ăn mòn đổ máu.


Nhưng Như Ý nãi nãi dường như không cảm thấy đau, bà ta thậm chí còn không nhíu mày lấy một cái.


Nguyễn Thu Thu nghiến răng, không lãng phí thời gian, nhanh chóng rút linh lực hệ thuỷ biến dị ra khỏi cơ thể mình, quấn quanh ngón tay của Như Ý nãi nãi thành từng lớp.


Ma khí trong cơ thể Như Ý nãi nãi rõ ràng là mạnh hơn so với trong cơ thể Sói xám tiên sinh, nhưng không ngờ lại dễ thanh trừ hơn ma khí trong cơ thể Sói xám tiên sinh một chút.


Nguyễn Thu Thu dồn hết tâm trí vào ngón tay Khanh Như Ý, huy động toàn bộ linh lực trong cơ thể, mồ hôi lạnh từ trên trán dần dần chảy ra.


Nàng không để ý, ánh mắt Khanh Như Ý nhìn nàng cũng dần dần dịu đi..


Thực ra những gì Nguyễn Thu Thu nói hôm nay, người Mạc ca ca khẩu thị tâm phi không muốn chấp nhận bà đã phân tích với bà từ tối hôm qua.


Bà không có ý định làm tổn thương Nguyễn Thu Thu, nhưng bà không ngờ nàng có thể làm được đến bước này.


Có lẽ bà thực sự nên đánh cược một lần, với điều kiện Uyên Quyết chắc chắn phải xứng đáng với sự nỗ lực của Nguyễn Thu Thu.


{Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn}


Nguyễn Thu Thu không biết mình đã mất bao lâu, khi ma khí trên đầu ngón tay của Như Ý nãi nãi hoàn toàn biến mất, toàn bộ linh lực trong đan điền của nàng cũng cạn kiệt.


Sắc mặt Nguyễn Thu Thu tái nhợt, tinh thần bị tiêu hao nghiêm trọng, trước mắt tối sầm, hai chân mềm nhũn, thẳng tắp ngã xuống.


Khanh Như Ý vươn cành liễu đỡ nàng, với sự ngạc nhiên và nhẹ nhõm trong giọng điệu của mình, bà thở dài nhẹ một hơi: “Được, nãi nãi sẽ đánh cược một lần.”


Trên trán Nguyễn Thu Thu toát mồ hôi lạnh, một lúc sau mới ngồi dậy, giọng nói khàn khàn: “… Như Ý nãi nãi, có chỗ nào để có thể lấy thêm linh thạch không?”


Cả quá trình tu luyện của nàng và sự phục hồi của Sói xám tiên sinh đều cần rất nhiều linh thạch.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK