Tóc mai buông xuống, che đi toàn bộ tâm trạng âm trầm giữa lông mày Uyên Quyết.
Hàng lông mi đen dày run rẩy, đầu lưỡi chống đỡ răng nanh đang nghiến chặt, ngón tay thon dài trắng xám dùng sức đâm sâu vào thân cây. Vết máu bên khóe môi hắn còn chưa chảy xuống hết, lồng ngực như bị đao hung hăng đâm mấy nhát, khắp người tràn đầy mùi máu tanh.
Hắn cố gắng hết sức khắc chế sát ý dữ tợn của bản thân, yêu thức lượn quanh người Lục Tử Nhiễm, trong lòng sinh sôi vô số ý nghĩ âm u không thể nói được
Một con yêu sư già lọm khọm hơn hắn mười tuổi, còn chưa tới cấp bốn, có tư cách gì nói cứu nàng? Cứu tiểu phu nhân của hắn?
Hắn sao dám dùng từ ‘cứu’ này?
Nguyễn Thu Thu đang nghĩ, sao da mặt Lục Tử Nhiễm lại có thể dày như vậy, nói muốn cứu nàng khiến cho người ta nghe xong cảm thấy vô cùng buồn nôn.
Nguyễn Thu Thu nhịn không được, theo bản năng đi tới gần cửa sơn động hơn, dùng một loại ánh mắt khó có thể diễn tả bằng lời được nhìn Lục Tử Nhiễm, “Lục dũng sĩ… ngươi là có phải là đang hiểu lầm cái gì không?”
Nàng cảm thấy chắc là Lục Tử Nhiễm bị bệnh rồi, nữ chính vừa đẹp, lại yếu ớt, chẳng lẽ không thơm ngon hơn sao? Tại sao lại phải cứ quấn quít lấy nàng, một vai nữ phụ vừa chật vật lại vừa “ngu si”?
Trong đầu xẹt qua suy nghĩ này, kết hợp với vận mệnh nguyên bản chính mình sẽ chết thảm trong một trận thú triều, Nguyễn Thu Thu dường như trong nháy mắt đã nắm bắt được nguyên nhân.
Vốn là theo nội dung vở kịch, nàng sẽ bị một con yêu sư căm thù nàng đẩy xuống thú triều, vừa vặn giúp hắn ngăn cản công kích của một con ma vật, bây giờ nàng chạy đi, là nội dung tự mình chữa trị, thúc đẩy Lục Tử Nhiễm tìm đến nàng sao?
Hơn nữa, làm sao Lục Tử Nhiễm biết được bây giờ nàng ở đâu? Là do những yêu lang trong bộ lạc Viêm Lang nói cho hắn biết sao?
Nghĩ tới loại khả năng này, sống lưng Nguyễn Thu Thu lạnh lẽo, ghê tởm, chỉ cảm thấy đáy lòng sợ hãi.
Nàng nắm chặt cây giáo trong tay, cố gắng giữ giọng nói nhẹ nhàng: “Ta sống rất tốt, không cần ngài đến cứu vớt.”
Giọng của nàng không lớn, nhưng trước sau như một kiên định và mềm mại, rơi vào trong tai Sói xám tiên sinh đang ở hình bán yêu ở dưới gốc cây cổ thụ, lỗ tai không biết từ lúc nào cụp xuống ỉu xỉu, lại giống như một trận gió mát nhuốm đầy ánh mặt trời rực rỡ, bao bọc lấy tâm trí hắn, khiến hắn bất tri bất giác giãn hàng lông mày đang nhíu chặt ra.
Mà lời nói tương tự, nghe vào trong tai Lục Tử Nhiễm, lại vô cùng chói tai.
Lục Tử Nhiễm nỗ lực đè cơn tức giận xuống, “Ngươi thế này mà gọi là sống rất tốt sao? Ngươi nói cho ta biết, có phải là tên yêu lang phế vật kia ép buộc ngươi không? Có ta ở đây, ngươi không cần phải sợ, ta sẽ giúp ngươi giành lại lẽ phải.”
Nguyễn Thu Thu: “…??”
Sói xám tiên sinh ép buộc nàng cái gì? Là ép buộc nàng phải ở trong sơn động của hắn, hay là ép buộc nàng dùng đồ dùng trong nhà của hắn, ngủ trên giường của hắn, nhổ lông hắn?
Nếu nói ép buộc, hẳn là nàng đang ép buộc Sói xám tiên sinh mới đúng.
Nàng thật sự cạn lời, liếc nhìn Lục Tử Nhiễm, “Ngươi đang nói cái gì vậy?”
Lục Tử Nhiễm còn tưởng rằng Nguyễn Thu Thu tỉnh táo không biết nàng ngây dại bị tên yêu lang cưỡng bức làm những chuyện gì, lập tức như là bắt được nhược điểm của Sói xám tiên sinh mà công kích hắn, cắn răng nghiến lợi nói, “Yêu lang trong Bộ lạc Viêm Lang nói với ta, ngươi bị ép buộc âu yếm cùng với hắn, đúng không?”
Nguyễn Thu Thu: “……”
Dòng máu khắp người Sói xám tiên sinh đang gào thét muốn đánh nát tên sư tử Lục Tử Nhiễm chướng mắt này: “…..”
Vành tai lành lặn của hắn vểnh lên, gương mặt tuấn tú dần dần đỏ bừng.
Liên quan đến chuyện này, hắn cũng cũng rất tò mò.
Nếu như ban đêm lén lút nắm lấy tay nàng, ở trong lòng ảo tưởng ra xúc cảm khi bàn tay hắn nắm lấy thắt lưng mềm mại của nàng được coi như là một loại ép buộc…
Hắn có thể, chắc là, có lẽ, đã ép buộc nàng rất nhiều, rất nhiều lần.
Những yêu lang kia hiểu lầm, có lẽ là bởi vì trên người nàng dính đầy mùi của hắn.
Nàng sẽ để ý sao?
Tuy rằng hắn muốn biết, nhưng Lục Tử Nhiễm tính là thứ gì, có tư cách gì hỏi phu nhân của hắn loại vấn đề riêng tư này.
Đáng chết.
Trên trán Uyên Quyết chảy xuống mồ hôi lạnh, căng thẳng và lo lắng, cùng những sát ý với Lục Tử Nhiễm đan xen chồng chéo lại với nhau, khiến cho hắn cảm thấy nôn nóng bất an.
Mà Nguyễn Thu Thu nghe thấy Lục Tử Nhiễm nói vậy, cuối cùng cũng hiểu được tại sao con sư tử này vừa mới xông tới mặt mày xanh mặt, dáng vẻ ăn tươi nuốt sống muốn chất vấn nàng như vậy.
Con này sư tử đúng là vừa ăn cướp vừa la làng, hắn không phải là cho rằng bản thân đã từng bố thí cho nàng một lần, đời này của nàng chính là đồ vật thuộc về hắn. chỉ có thể dựa vào vận mệnh trước đây chết thay hắn, không được phép có nhân cách của con người và sự tự do sao?
Có lầm hay không? Nàng và Sói xám tiên sinh là bạn đời, đừng nói bây giờ bọn họ cũng chưa làm cái gì, cho dù có, cũng không tới phiên Lục Tử Nhiễm hắn đến chõ miệng vào.
Nguyễn Thu Thu cảm thấy bản thân đang nói chuyện với một tên tra nam ngu ngốc có vòng hào quang của nam chính, “Phu quân ta không hề ép buộc ta, là ta tự nguyện.”
“Ngươi tự nguyện???” Giọng nói của Lục Tử Nhiễm cao vút, cơn tức vừa được áp chế một chút lại dâng lên.
Trước kia tuy rằng Nguyễn Thu Thu ngu dại, nhưng không cho phép hắn lại quá gần nàng, ngay cả bàn tay nàng hắn còn chưa được sờ qua, bây giờ nàng lại nói với hắn, nàng tự nguyện thân mật với tên sói xám kia?
Đùa nhau à!
“Nếu không còn chuyện gì khác, ta phải trở về sơn động, phu quân còn đang chờ ta.” Lục Tử Nhiễm sắc mặt khó coi, Nguyễn Thu Thu cũng không muốn nói thêm với hắn một câu nào cả, “Ngài cứ tự nhiên đi.”
Là tự nguyện, phu quân còn đang chờ ta.
Hai câu nói vô cùng đơn giản, lại làm cho Sói xám tiên sinh vẫn đang chịu đựng đau đớn, ti tiện ngồi trong góc nghe lén khôi phục lại được một chút khí lực.
Hắn cũng không biết bản thân đang bị làm sao, khóe môi đột nhiên nhếch lên, cái đuôi to nhẹ nhàng quăng lên quăng xuống, ngay cả trong ánh mắt luôn luôn lạnh nhạt hờ hững, cũng không che dấu được ý cười đang yên lặng mà lan tràn.
Hai tròng mắt xinh đẹp hẹp dài, giống như hai ngôi sao ảm đạm trong vực sâu, cứ như vậy, đột nhiên lóe lên ánh sáng le lói.
Quả nhiên, hắn biết, tình cảm mà Nguyễn Thu Thu dành cho hắn không hề tầm thường.
Lần trước nàng còn ám chỉ hắn, hắn nên làm một vài chuyện gì đó với nàng mới đúng.
Nghĩ đến ngày đó Nguyễn Thu Thu nói nàng đi tắm rửa, hai gò má Uyên Quyết dần dần nóng lên:
Hắn là một con sói thích sạch sẽ, cho dù là giữa mùa đông, cũng sẽ thường xuyên biến thành yêu hình lăn lộn trong tuyết để tẩy rửa lông, tốt hơn nhiều so với lão sư tử kia, từ xa đã có thể ngửi thấy mùi cơ thể hôi hám.
Chỉ là hôm nay ra ngoài đi săn, trên người có mùi máu, còn chưa kịp tẩy rửa….
Tuy suy nghĩ đã bay tới tận chân trời nào, nhưng Uyên Quyết lại vẫn không quên lão sư tử khốn kiếp vẫn đang không ngừng nói chuyện phiền muốn chết kia.
Hắn cố gắng hết sức không điều động ma khí, mà điều động yêu lực còn lại không nhiều lắm để chống đỡ di chuyển, xoay người, muốn đi ra từ phía sau cây đại thụ, dạy dỗ cho tên sư tử này một trận.
Nhưng hắn còn chưa kịp cất bước, âm thanh của Lục Tử Nhiễm đã từ phía xa truyền đến
“Nguyễn Thu Thu, ngươi nhìn lại dáng vẻ bây giờ của ngươi đi, ngươi cảm thấy ngươi sống tốt lắm sao? Không hề tốt một chút nào.”
Bốn chữ “sống không hề tốt”, như là một chậu nước lạnh, giội thẳng vào trong lòng Ác lang tiên sinh, dập tắt toàn bộ niềm vui sướng của hắn, và, ngôi sao sáng trong đáy mắt hắn, cũng trở nên ảm đạm.
Lục Tử Nhiễm còn tiếp tục nói, “Tay chân ngươi đều bị nứt toác da, khuôn mặt chẳng có tí thịt nào, cả người đều là vết thương, tấm da thú ngươi mặc trên người là mùa đông năm kia được lĩnh từ bộ lạc Phong Sư đúng không?”
“Trước kia sơn động của ngươi tuy rằng vị trí không tốt, nhưng cũng không phải ở nơi hẻo lánh như vậy, vô cùng nguy hiểm, ngay cả tấm mành bằng da thú cũng không có. Nói thật, lần này nhìn thấy ngươi còn sống, ta cảm thấy rất bất ngờ.”
“Cho dù tên yêu lang tàn phế kia không ép buộc ngươi, nhưng hắn đã tàn phế rồi, có thể cho ngươi được cuộc sống như thế nào? Dung mạo ngươi không tồi, tóc dài rất đẹp, vậy mà bây giờ ngay cả một sợi trang sức cũng không có.”
“Một chút trang sức cũng không có.”
Lời nói của Lục Tử Nhiễm, giống vô số mũi dao sắc bén, đâm vào lồng ngực Uyên Quyết.
Tên yêu sư kia nói đúng, hắn chỉ là một con yêu lang tàn tật, có thể cho nàng một cuộc sống như thế nào đây?
Là một sơn động lạnh băng, khó khăn lắm mới được ăn được một bữa thịt bò ngon mềm, còn không thể săn được cho nàng một tấm da thú dày dặn ấm áp?
Lồng ngực đau đớn nặng nề, miệng vết thương bị đàn trâu rừng đá càng cảm thấy khó chịu.
Biết rằng mình sắp ho khan, Sói xám tiên sinh vô thức vươn tay phải bưng kín miệng, cổ họng chịu không được cảm giác ngứa ngáy, máu từ giữa những khe hở ngón tay chảy xuống.
Hắn theo bản năng nâng tay trái lên lau, trong nháy mắt trái tim chợt co rút đau thắt lại, quên mất trong tay trái hắn còn cầm một đóa hoa dại hắn vô tình phát hiện trong khe đá.
Đóa hoa ấy chẳng có gì thu hút, không lớn, chôn ở khe đá tràn đầy tuyết rơi, phiến lá khẽ xòe ra.
Một giờ trước, hắn cẩn thận từng ly từng tí khẽ phủi đi những bông tuyết trên tảng đá, nhẹ nhàng hái xuống bông hoa e ấp còn chưa nở rộ, thích hợp làm đồ trang sức cài trên mái tóc nàng.
Hắn biết tuy bình thường nàng không nói ra, nhưng nàng rất thích những thứ nhỏ bé xinh đẹp này.
Vốn dĩ hắn muốn đưa cho nàng.
Nhưng bây giờ, đóa hoa màu lam nhạt, bởi vì hắn sơ sẩy đã bị dính máu của hắn, bẩn mất rồi.
Uyên Quyết không biết vì sao khóe mắt lại cay cay, hắn vội vàng dời sang tay trái, tay phải bóp lấy cổ, móng vuốt sắc bén để lại vết máu trên da thịt, dùng sức nuốt lại từng ngụm máu đang muốn trào ra.
Hắn cố gắng điều động yêu lực trong cơ thể, tay run run muốn ngắt cánh hoa đã nhiễm máu của hắn đi.
Nhưng hắn lại không khống chế được sức mạnh của bản thân, cho dù có cẩn thận hơn nữa, đóa hoa kia vẫn bị hắn làm cho dập nát.
Cánh hoa rơi xuống vũng máu trên nền tuyết hắn vừa nhỏ xuống, đã hoàn toàn ô uế.
Nhìn những cánh hoa trải dài trong tuyết, Uyên Quyết chớp chớp đôi mắt cay xè của mình, chỉ cảm thấy vô cùng mỉa mai.
Hắn nhếch khóe môi, không hề có một tiếng động mỉm cười.
Nụ cười rất khẽ rất nhẹ, lại đột nhiên lâm vào một loại trạng thái quỷ dị, so với tất cả mọi thứ, đều đáng sợ hơn gấp trăm lần.
Lục Tử Nhiễm nói không sai, hắn là một con yêu lang tàn phế, hắn không thể cho nàng được một cuộc sống tốt đẹp.
Nhưng mà…
Ai nói hắn chỉ là một tên yêu lang tàn phế?
Ma khí cuồn cuộn trong huyết mạch, ngoan ngoãn tùy theo hắn bài bố.
Kéo tơ bóc kén từng sợi ma khí hắc ám lơ lửng, dưới sự điều khiển của Uyên Quyết thần trí đang tỉnh táo, sáp nhập vào vết thương do bị đá vào ở trên bụng, không quá hai giây, miệng vết thương hoàn toàn khép lại.
Còn một sợi sáp nhập vào dưới đầu gối ở chân trái của hắn, hóa giải cơn đau đớn kịch liệt.
Sức mạnh tràn đầy ở trong người, yêu hạch vỡ vụn có hai mảnh theo ma khí tản ra, hoàn toàn tan vỡ thành bụi phấn.
Uyên Quyết yêu thức lan tràn, không khống chế sát ý màu đỏ tươi ở đáy mắt.
Hắn giống như trước đó, khẽ dựa vào gốc đại thụ, ma khí từng chút từng chút tràn ra từ bàn tay thon dài nhuốm màu, bị hắn nắm ở trong lòng bàn tay, không nhanh không chậm ngưng tụ.
Mà Lục Tử Nhiễm thực lực không tới cấp bốn hiển nhiên không phát hiện ra Sói xám tiên sinh đang cố gắng ẩn mình, hắn còn đang tiếp tục lải nhải.
“Nguyễn Thu Thu, ngươi chịu nhìn vào thực tế một chút đi, có được không?”
Nguyễn Thu Thu tức ười: “Ha ha, phu quân ta có thể cho ta cuộc sống như thế nào thì liên quan gì tới ngài? Ngài có thời gian rảnh rỗi quan tâm chuyện của ta, không bằng nhanh nhanh trở về, Nhu Nguyệt Nhiêu có thể là đang lo lắng cho ngươi lắm đó.”
Ai ngờ nàng nói câu đó xong, vẻ mặt Lục Tử Nhiễm không chỉ không tức giận, trái lại mắt thường cũng có thể thấy càng trở nên dịu dàng, “Thu Thu, ta biết ngay mà, nàng là đang ghen, nàng nói tự nguyện là giả, có đúng không?”
Nguyễn Thu Thu: “…” Đệt!
Nàng hình như là đã phát hiện ta, nhân loại thì không có cách nào có thể giao lưu cùng với một tên ngốc tự cho là đúng được, Lục Tử Nhiễm tám phần mười là muốn nàng trở lại chịu chết, việc ngày hôm nay không dễ giải quyết rồi.
So với việc bị hắn làm cho buồn nôn không ngừng, lát nữa còn liên lụy tới Sói xám tiên sinh, không bằng nàng vừa chạy vừa đánh nhau với hắn. Tuy rằng thực lực của nàng không mạnh, chỉ mới hơn cấp một, nhưng Lục Tử Nhiễm không biết nàng có dị năng.
Nàng không nắm chắc có thể thắng được hắn.
Triệt đường sinh sản của hắn, để hắn cả đời làm sư tử thái giám, nàng có thể nắm chắc.
Nghĩ như thế, Nguyễn Thu Thu cũng không có ý định nhịn, cầm cây giáo trước ngực, không che giấu sự căm ghét, ánh mắt ghét bỏ trừng hắn, “Cút ngay!”
Nhưng lúc này bất kể nàng nói cái gì, Lục Tử Nhiễm đều cho rằng nàng đang ghen, cũng chỉ nghĩ là nàng đang làm nũng.
Cho nên một chữ “cút” của nàng, không những không làm hắn tức giận, ngược lại làm cho hắn càng sung sướng, giơ tay muốn nắm lấy cánh tay nàng, “Đừng làm nũng nữa, Thu Thu, đi theo ta đi, ta sẽ cho nàng một cuộc sống tốt đẹp, ăn no mặc ấm, chỉ là, ta sẽ thích nàng…”
Ba chữ “thêm một chút” còn chưa nói hết, tay cũng chưa kịp đụng tới Nguyễn Thu Thu, Lục Tử Nhiễm lại giống như đột nhiên đau đớn kịch liệt, há miệng nhưng một câu cũng nói không ra.
Hắn chỉ cảm thấy vùng đan điền truyền đến một trận đau nhức như bị thiêu đốt, đột nhiên không còn tri giác.
Nguyễn Thu Thu kinh ngạc nhìn Lục Tử Nhiễm đột nhiên hộc máu, cả người co giật ngã trên mặt đất.
Lục Tử Nhiễm che lấy đan điền, kinh hãi khi nhận ra tu vi của mình đang bị xâm chiếm điên cuồng, từng bước thụt lui, hắn theo bản năng đưa tay phong bế kinh mạch của chính mình, thống khổ phát ra tiếng gầm gừ trầm thấp.
Tại sao ở bộ lạc Viêm Lang, lại có yêu lang ở dưới tình huống hắn không cảnh giác mà đánh lén hắn? Không thể nào, hắn cũng không mơ thấy gì trong giấc mơ nhìn thấy tương lai đó mà.