Chóp mũi đụng phải bả vai cứng ngắc của Sói xám tiên sinh, Nguyễn Thu Thu chỉ cảm thấy chóp mũi đau xót, khóe mắt chảy ra nước mắt.
Vòng eo nàng bị đuôi to của hắn quấn chặt, toàn thân vẫn ngây ra chưa hiểu chuyện gì.
Nàng là… Bị Sói xám tiên sinh ấn vào trong lòng ngực sao?
Đôi mắt mơ màng, sau khi Nguyễn Thu Thu phản ứng lại, cũng không biết nên làm sao.
Trán nàng tựa vào bờ vai của hắn, lông xù xù trên trường bào màu đỏ làm cho trán và ngực đều ngứa, hai cánh tay cũng không biết nên đặt ở trên đùi hay là sau lưng của hắn, hoặc là cứng ngắc rũ xuống, hơi bối rối gọi tên của hắn.
“… Uyên, Uyên Quyết?”
Phát hiện chàng sói nào đó còn có hơi run run, Nguyễn Thu Thu cắn môi dưới, chậm rãi lên tiếng hỏi, “Chàng, chàng làm sao vậy?”
Nàng chỉ cảm thấy lời của mình vừa nói xong, đuôi sói đang quấn vòng eo của nàng càng thêm dùng sức, nhưng lại không làm nàng quá đau. Sói xám tiên sinh dường như đang toàn lực kiềm chế điều gì, cái chóp đuôi cũng hơi uốn lên.
Nước mắt của sói khóc nhè vẫn đang rơi, rơi xuống bên gáy nàng, lành lạnh làm cho Nguyễn Thu Thu theo bản năng hơi rụt cổ.
Nàng muốn nhìn nét mặt của Uyên Quyết, nhưng vừa mới nhúc nhích, bả vai đã bị xoa nhè nhẹ.
Bàn tay của sói đặt nhẹ lên vai nàng, giọng nói khàn khàn mang theo cảm xúc mà Nguyễn Thu Thu nghe không hiểu, trầm thấp như từ phương xa truyền đến, lại như bầu rượu nồng vừa mới được mở ra, chốc lát đã làm vành tai nàng đỏ ửng.
“… Ngoan, đừng nhúc nhích.”
Nguyễn Thu Thu: “…”
Giọng của sói rõ ràng còn mang theo một ít nức nở, tay chân nàng có hơi nhũn ra, giống như bị rút hết sức lực, không cách nào nhấc nổi đầu lên nữa.
Chóp mũi nàng hơi hơi cọ qua quần áo của Sói xám tiên sinh, không nhúc nhích nữa, tim đập cũng dần nhanh hơn.
Suy nghĩ của nàng có chút mơ hồ, nước mắt của hắn theo bên gáy chảy xuống, lướt qua xương quai xanh của nàn, Nguyễn Thu Thu mẫn cảm không nhịn được run lên.
Uyên Quyết lại không kiềm chế được nữa, một tay khác xoa nhẹ sống lưng nàng, ôm nàng càng chặt hơn chút.
Nguyễn Thu Thu bị buộc cả mặt đều chôn ở trong ngực hắn, sắp không thở được.
Nàng biết sói con là một túi nước mắt, không ngờ nhiều năm trôi qua, Sói xám tiên sinh cũng…
Mặt nàng rất đỏ, cảm thấy tư thế của mình vô cùng không được tự nhiên, hai cánh tay cũng hơi khó chịu, hơi thở ấp áp của nàng phun ở trên người Uyên Quyết, làm cho chàng sói cũng mẫn cảm run lên vài cái.
Cả mặt của Nguyễn Thu Thu đỏ ửng, giọng nàng buồn buồn gọi hắn một tiếng.
Lúc này Sói xám tiên sinh như mới ý thức mình vừa mới làm cái gì, hắn dần lấy lại tinh thần từ trong những cảm xúc mãnh liệt, trong đôi huyết đồng tràn ngập một tầng hơi nước.
Hắn nhẹ nhàng buông tiểu phu nhân trong lòng ra, đuôi to vượt rào cũng chầm chậm buông lỏng ra.
Bàn tay to rộng của Uyên Quyết hơi run rẩy, tận lực làm cho giọng của mình nghe ôn hòa chút.
Hắn nhẹ nhàng nói, “Xin lỗi.”
Giọng nói nặng tựa vạn cân.
Nguyễn Thu Thu khôi phục dáng ngồi bình thường, cái miệng nhỏ hơi thở dốc, nghe hắn nói xin lỗi như vậy, trong lòng lại cảm thấy đau đớn kỳ lạ.
Nàng dùng sức che giấu những cảm xúc ấy, cố gắng thản nhiên ngẩng đầu, muốn bình thản khẽ nói một câu “không sao”, nhưng nàng ngẩn đầu nhìn đến nét mặt của Uyên Quyết, trong khoảng khắc ấy lại không biết phải nói gì.
Vẻ mặt của hắn trông bi thương như thế, khóe mắt không ngừng trào ra nước mắt.
“… Rất xin lỗi.” Môi mỏng của Sói xám tiên sinh khẽ mấp máy, đuôi mắt đo đỏ, tóc dài đen nhánh không biết vì sao cũng trở nên rối bời.
Hắn vươn bàn tay to, từng chút từng chút giữ lấy cổ tay của Nguyễn Thu Thu, mím môi, dùng lòng bàn tay thô ráp không ngừng cọ xát lên ấn ký mờ mờ trên cổ tay nàng.
Lúc này Nguyễn Thu Thu mới ý thức được, vừa rồi Sói xám tiên sinh nói xin lỗi cũng không phải vì ôm nàng.
Những cảm giác mất mát trong lòng dần biến mất, lần đầu tiên Nguyễn Thu Thu cảm thấy mình mất mặt như vậy, gò má không kiềm được chậm rãi nóng lên.
“…” Cảm giác tê ngứa truyền đến từ cổ tay, Nguyễn Thu Thu hơi run lên, dường như đang biện giải vì sự mẫn cảm của mình mà nhỏ giọng nói, “Không sao, chàng còn chưa có trả lời ta, có phải chàng đã có thể nhìn thấy một chút rồi không?”
Nàng cười, vừa nâng tay muốn giúp Sói xám tiên sinh lau lau nước mắt, đã nghe thấy hắn khàn giọng nói, “Phu nhân… Có phải rất mệt mỏi không?”
Trong lúc hắn rơi vào kỳ ma hóa, ý thức không tỉnh táo, nàng đã phải một mình đối mặt với nhiều việc như vậy.
Thậm chí, bởi vì hắn, suýt nữa bị Khanh Như Ý đả thương.
Tiểu thê tử của hắn rõ ràng biết, cái ma vật kia muốn chỉ là trái tim của hắn, nhưng vẫn không rời bỏ hắn.
Không giống như như vô số nhân tộc và yêu tộc khác, tất cả đều bỏ rơi hắn.
Nàng nhất định là rất vất vả, rất mệt rất mệt.
Vành mắt của Sói xám tiên sinh vẫn hơi đỏ như cũ, hiếm khi hắn không còn tận lực che giấu, khóe môi không ngừng rũ xuống, làm cho nét mặt của sói trông khá là hung ác.
Nguyễn Thu Thu không ngờ hắn lại đột nhiên nói tới cái này, sừng sốt hai giây, theo bản năng lắc đầu.
Nàng muốn nói không mệt, nhưng nhìn biểu cảm này của hắn, không biết vì sao trong lòng lại chua xót, đôi mắt dần mơ hồ, chỉ chốc lát, giọng nói cũng nghẹn ngào, không nói nên lời.
Nàng cho rằng mình rất kiên cường, mặc kệ phải đối mặt với loại hoàn cảnh khó khăn nào, cũng vĩnh viễn không từ bỏ.
Nhưng bắt đầu từ ngày bị bộ lạc Phong Sư xem như công cụ người đổi lấy muối, đến bây giờ, tình hình đã nghiêm trọng hơn rất nhiều so với tưởng tượng của nàng, những hoang mang bất an khi bị ma vật đuổi theo nghĩ tới mà sợ kia, cũng không phải tựa như sương khói, sau khi tan đi sẽ không dư lại bất kỳ dấu vế dư thừa nào.
Nàng thật sự, có chút sợ hãi.
Ban đầu, sợ hãi hắn là một con sói xấu.
Dần dà, sợ hắn không khỏe lên được, sợ hắn sẽ chết.
Cũng sợ mình khi nào thì chịu không nỗi, cùng hắn chết trong mùa đông này.
Nhưng khi những sợ hãi và mệt mỏi từ trong miệng Sói xám tiên sinh nói ra, Nguyễn Thu Thu lại cảm thấy, nàng cũng không có mệt mỏi lắm.
Nàng chớp chớp đôi mắt cay cay, ngón tay của hắn cũng đã lau khóe mắt nàng.
Rõ ràng nước mắt của hắn rớt xuống còn dữ dội hơn nàng, chàng sói này lại vô cùng dịu dàng giúp nàng lau nước mắt.
“Sói sắp khỏe rồi, sói sẽ bảo vệ nàng.”
Uyên Quyết khẽ nói, nhưng thật giống như dốc vào toàn bộ dũng khí.
Hắn không biết cảm giác của Nguyễn Thu Thu đối với mình, là xuất phát từ trách nhiệm, hay là cùng chung hoạn nạn ỷ lại, lại hay là, hắn không dám cầu mong điều gì xa xỉ, sợ một khi mở lời sẽ mất đi quan tâm và tình thâm của nàng.
Hắn biết vẻ ngoài của mình bây giờ rất tệ.
Đôi khi, Uyên Quyết sẽ không nhịn được mà nghĩ, vì sao hắn không gặp được nàng trước khi thú triều đến?
Hoặc là, trước đây vì sao hắn không chịu cố gắng hơn một ít, nỗ lực hơn một chút.
Như vậy, ít nhất hắn có thể tay chân lành lặn đứng ở trước mặt nàng.
Hắn có thể không cần lén lút chỉ dám dùng yêu thức nhìn trộm nàng.
Hắn nhẹ híp hai tròng mắt có chút không thích ứng được quầng sáng đong đưa, tĩnh lặng giống như một bức tranh bị vấy máu.
Hứa hẹn của Uyên Quyết nhanh chóng mà nhiệt liệt, chàng sói cao lãnh nghĩ một đằng nói một nẻo dường như lại biến thành sói con thẹn thùng mà thẳng thắn trong thế giới ký ức kia.
Lòng Nguyễn Thu Thu vừa mềm mại vừa ấm áp, không kìm được nở nụ cười.
Nàng ít khi ngồi gần hắn như thế, nhìn gương mặt càng thêm sâu sắc góc cạnh so với khi còn bé của Sói xám tiên sinh, tim đập càng lúc càng nhanh.
Cho dù lại trì độn như thế nào đi nữa, Nguyễn Thu Thu cũng ý thức được.
Cảm giác của nàng đối với chàng sói này, cũng không chỉ là cảm giác đối với bạn bè hay chiến hữu thông thường.
Nàng nhìn gương mặt có vết sẹo của hắn mà vẫn cảm thấy đẹp trai, bị hắn chạm nhẹ sẽ cảm thấy mẫn cảm, bị hắn đột ngột ấn vào trong lòng thì phản ứng đầu tiên không phải là giãy giụa mà là xấu hổ…
Trong đầu đột nhiên hiên lên một ý nghĩ, giống như cầu vồng sau mưa, làm cho nàng nhận ra điều gì.
Có lẽ nàng, không biết bắt đầu tự lúc nào, đã dần dần…
Tim Nguyễn Thu Thu đập rất nhanh, nơi bị hắn chạm vào cũng nóng bỏng hơn nơi khác.
Nàng có chút hân hoan khi nghe thấy hắn nói muốn bảo vệ nàng, lại cảm thấy ngượng ngùng, nàng suy nghĩ một lát, mới nhẹ nhàng lên tiếng, “… Ừm.”
Nàng không rõ mình vì sao tự nhiên mình lại bắt đầu trở nên vô cùng căng thẳng, thật là lạ, giơ tay nhẹ nhàng kéo bàn tay của Uyên Quyết, muốn nói vài lời làm giảm bớt cảm xúc căng thẳng của mình.
“…… À, đôi mắt, có khó chịu không, buổi chiều ta dùng len sợi dệt một đoạn len……” Nguyễn Thu Thu hơi lắp bắp, vốn dĩ nàng muốn gọi Sói xám tiên sinh là phu quân.
Nhưng đã ý thức được mình có cảm giác khác biệt nào đó, nàng lại nói không nên lời.
Dù sao, nàng không biết Uyên Quyết có cảm giác gì đối với vị thê tử bị ép đưa tới là mình.
Nguyễn Thu Thu lắp bắp nói một hồi, cuối cùng thở dài, bất chấp tất cả hỏi, “Che đôi mắt lại, có thể sẽ tốt hơn một chút?”
Nàng nói xong mới cảm thấy nơi nào không ổn, dùng đoạn len sợi mềm mại che mắt lại, vừa nghe qua thật giống như khúc nhạc dạo cho chuyện gì đó không thể miêu tả.
Mặt Nguyễn Thu Thu rất nóng, nàng vội giải thích, “Ta không có ý gì khác…”
Nhưng chàng sói nào đó không hề có kinh nghiệm, thậm chí kinh nghiệm lý thuyết cũng không, căn bản không biết nàng suy nghĩ cái gì, cho rằng nàng lo lắng, sợ mình hiểu lầm nàng ghét bỏ đôi mắt của hắn, cũng không phản đối, chỉ nhàn nhạt nói, “Đều nghe phu nhân.”
Nguyễn Thu Thu: “…..”
Nàng cảm giác mặt mình càng đỏ hơn, vì sao chàng sói này có thể nghiêm trang nói ra loại lời trêu ghẹo thế này chứ.
Đây chẳng là thiên phú dị bẩm ở một trình độ nào đó chăng?
Nguyễn Thu Thu lấy ra đoạn len sợi từ trong ba lô, đoạn len rộng cỡ hai ngón tay, dài nửa mét buổi chiều nàng đan được, do dự một lát, “… Ta bắt đầu nhé?”
Sói xám tiên sinh rụt rè gật gật đầu, tỏ vẻ mình đã chuẩn bị xong.
Nguyễn Thu Thu: “….” Nàng nỗ lực đè lại những ý tưởng giống như nàng đang định làm chuyện xấu gì đó với chàng sói này, chậm rãi vén tóc mai của hắn lên, dùng sợi len quấn lên trên đôi mắt của hắn.
Tầm mắt đột nhiên tối sầm đi, cảm giác đau đớn cũng giảm bớt rất nhiều, Sói xám tiên sinh cầm lòng không đặng cong cong khóe môi.
“Có bị chặt quá không?” Nguyễn Thu Thu hỏi.
“Rất thoải mái.” Sói xám tiên sinh kiếm thấy thành thật trả lời.
Giọng nói còn mang theo hân hoan, âm thanh khàn khàn, rõ ràng là ở đứng đắn trả lời vấn đề của nàng, lại làm cả người Nguyễn Thu Thu đều cảm thấy nơi nào có chút không thích hợp.
Nàng vội vàng lắc đầu, muốn đánh bay những ý nghĩ lung tung ấy đi, tim lại đập như nổi trống, càng ngày càng vang.
Nguyễn Thu Thu cột xong đoạn len sợi, bên tai chợt truyền đến giọng nói trầm thấp gợi cảm của Sói xám tiên sinh, “Phu nhân.”
Tay Nguyễn Thu Thu run lên, “???”
Nàng thấy đuôi to sau lưng Uyên Quyết vẫy vẫy, trong giọng tràn đầy ngượng ngùng, “Sói có thể cắn nàng một cái không?”
Nguyễn Thu Thu:”………???”