Lúc Sói xám tiên sinh chưa từ bỏ ý định sờ soạng đuôi của mình một lần lại một lần, Nguyễn Thu Thu đang cõng Mạc Ngư chạy về sơn động cậu ở.
Đứa nhỏ gầy gò nên rất nhẹ, nhẹ hơn Sói xám tiên sinh nhiều.
Nguyễn Thu Thu cõng cậu, mặc dù cần dùng sức, nhưng cũng không hao phí nhiều sức lực lắm.
Sơn động bọn Tiểu Ngư ở cách sơn động của nàng và ác lang tiên sinh không xa, nếu không bị gió tuyết ảnh hưởng, đi bộ nửa tiếng là tới.
Nhưng cõng một đứa nhỏ đi dưới tuyết lớn như vậy, vẫn lãng phí không ít thời gian.
Đợi tới lúc Nguyễn Thu Thu cõng Mạc Ngư đến sơn động nhỏ hẹp kia, đã qua hết một giờ.
Mạc Ngư còn chưa tỉnh, nhưng ma khí trên người đã bị đẩy đi sạch sẽ.
Nguyễn Thu Thu đứng ở cửa sơn động nhỏ hẹp, nhẹ nhàng hô một tiếng, “Bạc Hà, tỷ là Nguyễn Thu Thu đây, tỷ đưa ca ca của muội về rồi.”
Nàng nói xong, trong sơn động liền truyền đến một giọng nói líu lo, tấm màn da thú nặng nề bị vén lên, Mạc Bạc Hà đáng yêu chui ra.
“Thu Thu tỷ tỷ.” Mạc Bạc Hà cười nhìn Nguyễn Thu Thu, đôi mắt đen lúng liếng xoay vòng, “Sao tỷ lại tới đây?”
“A, nhị ca.” Tiểu Bạc Hà thấy nàng cõng Mạc Ngư trên lưng, lại thấy vết máu trên người cậu, khuôn mặt nhỏ nhắn nháy mắt trắng bệch, kinh hoảng nhìn về phía Nguyễn Thu Thu, giọng run run, “Ca, là bởi vì ca ham chơi nên bị yêu lang đánh sao?”
Nguyễn Thu Thu: “……” Đứa nhỏ Mạc Ngư này bình thường rốt cuộc xây dựng hình tượng gì trong mắt muội muội này vậy?
“Thu Thu tỷ tỷ, tỷ vào trong trước đi.” Tiểu Bạc Hà kiễng chân, dùng sức đẩy màn da thú sang bên cạnh.
Nguyễn Thu Thu do dự một chút, sau khi kiểm tra xác định trên người mình không có ma khí gì, mới gật gật đầu, cõng Tiểu Ngư vào sơn động.
…
Sơn động của nhà Mạc Ngư rất nhỏ hẹp, sau khi tiến vào Nguyễn Thu Thu ngửi được mùi máu tanh và mùi khói nồng đậm.
Ở nơi gần cửa sơn động đặt một cái bếp rất lớn, đi vào trong hai bước có một bàn gỗ nhỏ, trên bàn bày đầy đồ vật, quẹo vào trong một chút là có hai cái giường.
Một chiếc giường rất nhỏ, màu da thú hơi nhạt, hẳn là giường của Tiểu Bạc Hà.
Còn có một chiếc giường lớn giống giường tân hôn của nàng và Sói xám tiên sinh, chắc là nơi ông nội và hai ca ca ngủ.
Trên giường có một ông lão nửa ngồi nửa nằm, và một thiếu niên bán yêu miêu tộc đang nằm.
“Tỷ tỷ, đặt nhị ca bênh cạnh đại ca đi.” Mạc Bạc Hà hiển nhiên rất lo lắng.
Nguyễn Thu Thu nghe Tiểu Bạc Hà, đặt Tiểu Ngư trên lưng xuống giường.
“Tiểu Ngư bị thương sao?”
Mạc gia gia tựa hồ có tinh thần hơn trước đây một ít, đôi mắt đục trở nên sáng hơn, nói chuyện cũng có trật tự hơn trước nhiều.
Nguyễn Thu Thu hơi kinh ngạc, nhưng nàng không biết nên giải thích câu hỏi của Mạc gia gia như thế nào, nàng do dự một hồi, lại nhìn thoáng qua Tiểu Bạc Hà cái gì cũng chưa biết, do dự một chút nói, “Mạc gia gia, Bạc Hà.”
“Ta mời Tiểu Ngư đến nhà ta chơi, nhưng trong sơn động nhà ta có một chút ma khí, thân thể Tiểu Ngư hơi yếu, nên bị thương rồi.” Nguyễn Thu Thu nói tiếp, “Nhưng mà ta đã dùng bảo bối phu quân để lại, đút cho cậu bé uống, hiện tại không có gì đáng ngại.”
“Ma khí là gì?” Mạc Bạc Hà chớp chớp mắt, vô cùng nghi hoặc hỏi.
Nguyễn Thu Thu: “…”
Mạc gia gia nở nụ cười, chậm rãi nói, “Tiểu Bạc Hà, ma khí, ông nội biết.”
Mạc gia gia híp mắt, “Ma khí, có xấu cũng có tốt, xấu sẽ làm nhân loại bị thương…”
Ông nói xong liền dừng lại, Nguyễn Thu Thu thấy có chút kỳ quái.
Với nhận thức của nàng ở thế giới này, ma khí không có phân biệt tốt xấu, đó là thứ có hại đối với yêu tộc và nhân tộc.
Nàng còn đang nghi hoặc, Tiểu Bạc Hà đã hỏi ra nghi vấn của nàng, “Ông nội, vậy ma khí tốt thì sao?”
“Ma khí tốt à…” Mạc gia gia nhíu mày, ánh mắt hơi đăm chiêu, ông suy nghĩ một hồi lâu mới nói, “Ma khí tốt, là ma khí tuy sẽ làm người khác rất đau rất khó chịu, nhưng trong lòng lại cảm thấy thực ngọt ngào.”
Mạc Bạc Hà gãi gãi đầu, “Sẽ rất đau, vậy chằng phải là ma khí xấu sao?”
Tiểu Bạc Hà không hiểu, Nguyễn Thu Thu cũng chẳng hiểu.
Tiểu Bạc Hà còn muốn hỏi, nhưng Mạc gia gia giống như khôi phục lại dáng vẻ dễ quên trước đây, ông chỉ hơi thất thần nhìn cửa sơn động, hỏi gì cũng không chịu nói nữa.
Mạc Bạc Hà già dặn thở dài, tựa hồ đã quen bộ dạng lúc tỉnh lúc không của Mạc gia gia, có chút áy náy nói với Nguyễn Thu Thu, “Ông nội luôn như vậy, Thu Thu tỷ tỷ, tỷ đợi tí, muội lấy chút gì ăn cho tỷ.”
Nguyễn Thu Thu nào có mặt dày mà lấy đồ ăn nhà bọn họ, chỉ cúi người nói cảm ơn với Tiểu Bạc Hà, “Nhị ca của muội mà tỉnh lại, bảo hắn ngoan ngoãn ở im trong nhà, hai ngày nữa tỷ sẽ đến tìm hắn.”
“Dạ.” Mạc Bạc Hà rất vui vẻ, “Tỷ tỷ nhất định phải tới tìm bọn muội chơi nhé, người và yêu của bộ lạc không ai chịu chơi với gia đình bọn muội cả…”
Thần sắc Bạc Hà có chút lạc lõng, Nguyễn Thu Thu nghe vậy cũng buồn lòng, sờ sờ đầu Bạc Hà, “Chỉ cần gia đình muội không sợ tỷ, tỷ nhất định sẽ đến tiếp.”
“Không sợ.” Mạc Bạc Hà lắc lắc đầu, “Tỷ và tỷ phu là người tốt yêu tốt.”
Nguyễn Thu Thu: “……”
Một câu tỷ phu của đứa nhỏ suýt nữa khiến nét mặt Nguyễn Thu Thu hóa đá, nàng càng cảm thấy Tiểu Bạc Hà tuy nhỏ tuổi, nhưng tựa như không phải cái gì cũng không biết, miệng cũng rất ngọt.
Nghĩ đến Sói xám tiên sinh trong sơn động, Nguyễn Thu Thu nhịn không được hỏi Bạc Hà, “Sao lại nói… phu quân ta là yêu tốt?”
“Bởi vì mùa đông trước đây, bọn muội chưa bao giờ thiếu đồ ăn và củi lửa!”
“Tuy tỷ phu là sói xám đáng sợ, lúc thì dữ như quỷ, nhưng chỉ không tới gần hắn, hắn cũng không ăn thịt trẻ em.”
“Có hắn ở đây, đám yêu lang kia cũng không dám bắt nạt bọn muội, cũng sẽ không đói bụng…”
Lời của Tiểu Bạc Hà quanh quẩn bên tai, Nguyễn Thu Thu đang đi trên đất tuyết trở về, nghĩ đến miêu tả của Bạc Hà về Sói xám tiên sinh, nhịn không được cong môi.
Dữ như quỷ, không ăn thịt trẻ em.
Cái này có tính là lời khen không?
Nhưng mà nói không chừng Sói xám tiên sinh thật sự không có hung tàn như trong lời đồn, thanh danh hắn kém như vậy, là bởi vì thích hành hung đám yêu lang đáng ghét sao?
Trời càng ngày càng tối, tuyết sắp rơi lớn hơn, từng mảnh bông tuyết rơi trên người Nguyễn Thu Thu, nàng bước đi trên tuyết, cả người và giày cũng ướt đẫm.
Tuy hôm nay mệt chết đi được, nhưng có thu hoạch rất lớn.
Biết vị trí của dược thảo, đổi được một con thỏ, đoán được ma khí trên người Sói xám tiên sinh rất có thể liên quan tới nguyền rủa của hắn, còn quen được một số bạn mới.
Tuy rằng đều là trẻ em và ông lão.
Nguyễn Thu Thu yên lặng nhớ lại thu hoạch của lần ra ngoài hôm nay, vừa đi vừa cân nhắc kế hoạch tiếp theo.
Đồ ăn và củi lửa còn có thể chống đỡ thêm một thời gian, bây giờ cần nghĩ cách lấy được dược thảo sinh trưởng ở vách núi.
Không cần cõng theo Tiểu Ngư, tốc độ của Nguyễn Thu Thu cũng rất nhanh, khoảng nửa tiếng là về tới gần sơn động.
Thể lực nàng sắp cạn kiệt, nhưng vẫn quyết định trước khi trời tối đi kiểm tra hố bẫy đào hồi sáng.
Nguyễn Thu Thu dùng ngọn giáo làm gậy, rất nhanh đã tới gần mấy cây tùng xung quanh sơn động.
Từ xa, nàng đã thấy hố bẫy nàng đào buổi sáng đã bị động qua, bị lún xuống một mảnh rất rõ ràng.
Chẳng lẽ đã bắt được con mồi?
Ánh mắt Nguyễn Thu Thu sáng lên, nàng gấp gáp chạy bước nhỏ qua bên đó, thấy rõ đồ trong hố bẫy
Trên bông tuyết tích tụ, có chút lá cây bị gặm nát, miếng thịt khô bé xíu nàng để lên hố bẫy cũng hết rồi.
Xung quanh hố bẫy có dấu vết của móng vuốt và vùng vẫy rất rõ ràng, nhưng bên trong lại rỗng tuếch, ngoại trừ mấy sợi lông chim ra, không có bắt được động vật nhỏ gì.
Trong khoảnh khắc Nguyễn Thu Thu cực kỳ thất vọng.
Nàng còn tưởng là bắt được gì đó.
Nhưng nàng chưa từ bỏ ý định, ngồi xổm xuống, đưa tay ra đào mấy cái bên trong hố bẫy.
Ngón tay chạm vào cái gì đó lạnh lẽo cứng cứng, Nguyễn Thu Thu mở to hai mắt
Nàng đào đại mấy cái, vậy mà có gì đó thật??
Nàng tỉnh táo tinh thần hẳn, đặt ngọn giáo xuống bên cạnh, không để tâm tới cái lạnh của đất tuyết, hai tay bắt đầu móc.
Tuyết tích không quá dày, Nguyễn Thu Thu rất nhanh đã đào ra được cái đồ tròn tròn cứng cứng kia.
Là một quả trứng!
Một quả trứng to hơn trứng gà ở hiện đại, một quả phải bằng năm quả trứng gà.
Là trứng của loài chim lớn gì đó sao?
Quan sát thật kỹ, dấu móng vuốt bên cạnh hố bẫy quả thật rất lớn.
Nếu là trứng của loài chim lớn gì đó, hố bẫy nàng đào hơi nông, không cách nào bắt được.
Chắc là con chim hay gà kia quá căng thẳng, mới đẻ trứng vào đây.
Dù trứng có hơi bẩn, nhưng Nguyễn Thu Thu rất vui, nàng dùng tuyết rửa sạch hết chỗ bẩn xung quanh, lần nữa bố trí sơ lại hố bẫy, định ngày mai tới đào sâu trong hố bẫy một chút.
Vậy mà bất ngờ thu hoạch được quả trứng, bàn tay lạnh tới đỏ bừng của Nguyễn Thu Thu hơi run.
Nguyễn Thu Thu cả ngày chưa ăn gì nuốt nuốt nước miếng, trong đầu nháy mắt hiện lên hàng trăm cách chế biến trứng…
Trứng xào, trứng chiên, trứng luộc, trứng chưng, canh trứng……
Nhưng mà kết hợp với thực tế, hình như luộc trứng với chưng trứng là thích hợp nhất, hẳn là đều ngon, dù sao cũng là quả trứng lớn như vậy, của chim haygà sống trong thế giới huyền huyễn ngập tràn linh khí…
Nguyễn Thu Thu không thể chờ được nữa rồi, nhưng vì để phòng ngừa vạn nhất, nàng rút một tia linh khí dò xét xem trong trứng có sinh mệnh nhỏ nào không.
Nếu thật sự có sinh mệnh nhỏ bên trong không phải nàng mềm lòng không nỡ ăn, mà là…
Lỡ như bên trong có sinh mệnh nhỏ, vậy thì để Sói xám tiên sinh dùng đuôi to ấp nó, dù sao thì tên yêu lang kia hiện tại chỉ có thể nằm, cái đuôi cũng gọi là ấm áp.
Sau khi chờ sinh mệnh nhỏ nở ra thì nuôi, nuôi cho mập rồi ăn bữa thật ngon sau…
Nàng thực tàn nhẫn, bất luận thế nào cũng muốn ăn, vậy mà còn muốn dùng đuôi sói ấp trứng.
Nguyễn Thu Thu cực kỳ tàn nhẫn nào đó dùng linh khí thăm dò trứng, sau khi xác nhận trong trứng không có sinh mệnh nhỏ gì, vui vẻ ra mặt, ôm quả trứng lớn kia đi về hướng sơn động.
Có quả trứng này rồi, tối nay nàng và Sói xám tiên sinh có thể ăn bữa ngon rồi.
Nhưng mà trước khi luộc trứng, hay là nàng tắm rửa trước đã.
Nguyễn Thu Thu bụng đói kêu vang, rùng mình trong cơn gió tuyết, cảm thấy cả người ướt sũng rất khó chịu.
Rời khỏi sơn động rất lâu rồi, phỏng chừng nước tuyết nấu trong nồi đá đã bốc hơi hết rồi, nàng phải chờ thật lâu mới được uống nước nóng.
Nguyễn Thu Thu cũng không cảm thấy buồn hay bất lực, nàng chỉ vén tấm màn da thú còn rách nát hơn so với cái ở nhà của Mạc gia gia, rất vui vẻ chia sẻ sự vui vẻ của mình khi nhặt được trứng với Sói xám tiên sinh vẫn nằm trên giường đá như cũ, “Tiên sinh ‘lương thực dự trữ’, tối nay có trứng ăn rồi.”
Giọng Nguyễn Thu Thu rất vui, đặt trứng lên trên bàn đá, sau đó mới chú ý tới, chén nước ấm được đặt trên bàn.
Nàng hơi ngạc nhiên, xoay người nhìn về phía bếp, phát hiện đáng lẽ bên trong nồi nước phải bốc hơi khô ráo, lại đang đun nước nóng.
Trong bồn gỗ, còn nhiều tuyết dự phòng hơn, vừa thấy, chính là thành quả của ông Bụt rồi.