Mục lục
Gả Cho Bệnh Kiều Ác Lang Xung Hỉ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 54: Trong cơ thể chim bồ câu béo có linh thạch


Mặc dù Điền Tú rất ngạc nhiên trước cái tên của Hùng Tiểu Hoa, nhưng hắn là một Đại điêu đến từ bộ lạc Sa Tộc vẫn là rất ngây thơ cho rằng.


Con gấu tên là Tiểu Hoa, cho dù là một con gấu đực, có lẽ cũng là một con gấu bộ dạng tương đối thanh tú chứ?


Nhưng khi con gấu tròn vo kéo tay áo của hắn, đưa hắn đến một sơn động gần biên giới của bộ lạc Đông Hùng, Điền Tú mới ý thức được sự nông cạn của mình.


Bởi vì Hùng Tiểu Hoa không chỉ là một con gấu đực, mà còn là một con gấu đen to lớn với vẻ ngoài xù xì, thô kệch.


Đại điêu: “…” Hắn vốn cảm thấy trong cái tên của mình có một chữ “Tú” đã không còn khí phách của một con yêu đực nữa rồi, nhưng nhìn thấy hán tử da đen bị thương nặng trước mặt, Điền Tú đột nhiên cảm thấy cân đối hơn một chút.


“Hu hu hu, Tiểu Hoa.” Con gấu tròn vo hiển nhiên có quan hệ tốt với con gấu đen to lớn trước mặt, khi nhìn thấy vết thương chưa lành của Hùng Tiểu Hoa, nước mắt lại rơi.


{Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn}


Bên cạnh Hùng Tiểu Hoa, còn có vài con gấu lớn tuổi hơn, Điền Tú có chút không đành lòng nhìn những con gấu với những vết thương chồng chất gần như không thể cử động kia, đưa thảo dược vô tình hái được trên đường cho họ.


Đại điêu hỏi một con gấu có vẻ lớn tuổi nhất, ý thức cũng minh mẫn nhất trong số đó, “Bộ lạc các ngươi không có Tộc Vu sao?”


Con gấu lắc đầu, “Không có, Hùng Viễn ca ca biết nhiều nhất, nhưng hắn đi đổi thảo dược vẫn chưa trở về.”


Đại điêu: “…”


Hai con gấu kia vẫn chưa trở về, chắc không phải thật sự bị con sư tử kia lừa đến bộ lạc Phong Sư rồi chứ?


Điền Tú lại có chút lo lắng, hắn sờ sờ mũi, nhìn mấy con gấu bị thương nặng kia, lại nghĩ đến thảo dược mình đã đưa cho bọn Uyên Quyết lúc trước, thở dài.


Mùa đông thảo dược rất quý, thật ra thảo dược hắn đưa cho con sói kia cũng chỉ có mười cây.


Dù gặp nhau không bao lâu, nhưng trong sơn động sói kia tràn đầy mùi máu tươi, có lẽ cũng bị thương không nhẹ.


Hắn cũng không thể vì những con gấu này, mà lại trở về tìm Uyên Quyết.


“Ta đi gần đây tìm thử xem có thảo dược gì hay không.” Điền Tú nói với con gấu tròn vo đang lôi kéo chân hắn.


Kỳ nghỉ mà hắn xin phép với vị kia trong nhà là nửa tháng, vừa đi vừa về cũng phải mất năm ngày đường, hiện tại chỉ còn lại bảy tám ngày, hắn trước tiên xem thử có thể giúp được gì cho bộ lạc Đông Hùng không.


Nếu lúc trước không gặp phải Hùng Đóa Đóa và Hùng Viễn, có lẽ Điền Tú sẽ trực tiếp rời đi, thật ra hắn không phải là một con chim nhiệt tình cho lắm, thậm chí tính cách còn có chút lạnh lùng.


Nếu không phải lúc nhỏ từng được Uyên Quyết cứu một lần, ánh mắt lạnh lùng, cao ngạo, dịu dàng của con sói thời thiếu niên khiến hắn ấn tượng khắc sâu, có lẽ hắn sẽ không bao giờ thay đổi.








Thiếu niên sói điên cuồng tàn khốc không ai bì nổi Uyên Quyết trong trí nhớ của đại điêu Điền Tú, sau khi không chút lạnh lùng cao ngạo hôn trộm tiểu phu nhân mà hắn đã mơ tưởng rất lâu, trong lòng vô cùng chấn động.


Sau khi suy nghĩ rất lâu về những triết lý như ‘Hắn nên chịu trách nhiệm như thế nào’, ‘Nghi thức hoàn thành khế ước vẫn là nên long trọng một chút’ đến ‘Lỡ như con của hắn và Thu Thu trong tương lai di truyền huyết mạch ma tộc trong cơ thể hắn nên làm thế nào’ và một loạt vấn đề triết lý khác. Sói xám tiên sinh dùng lực bấu chặt vào lòng bàn tay, trái tim chờ đợi nóng bừng.


Hắn đã cân nhắc rất rõ ràng, chỉ cần nàng bằng lòng, đợi hắn khỏe một chút, sẽ đưa nàng rời khỏi bộ lạc Viêm Lang.


Nếu có thể đột phá lên cấp sáu, hắn có thể đào một cái sơn động trong lãnh địa của giao nhân, Thu Thu muốn xuống đáy biển cũng được.


Cách chỗ này rất xa, còn có Sa tộc và Địa Để tộc, trước đây hắn đã từng lang thang ở đó, nếu nàng chán đáy biển, bọn họ có thể đổi nơi khác, đi khắp đại lục.


Rõ ràng là hắn vẫn còn chưa tỏ tình, con sói nào đó vẫn chưa học cách hôn chính thức, nhưng hắn đã bù đắp cho tiểu thê tử bằng những ngày tháng sau hôn nhân ngọt ngào rồi.


Sói xám tiên sinh biết, có rất nhiều nơi lãng mạng ở đại lục này, nhưng nguy hiểm cũng không ít.


Vì để vượt qua cái gã Bụt xuất quỷ nhập thần kia, hắn cần phải cố gắng hơn nhiều.


Đầu lưỡi của Uyên Quyết khẽ liếm vào bờ môi vừa chạm vào khóe miệng của tiểu phu nhân, lông mi cũng run lên.


Hắn sắp thành công rồi, cho hắn thêm thời gian năm ngày, phối hợp với những giọt nước chữa bệnh mà mỗi ngày Nguyễn Thu Thu bón cho hắn, hắn nắm chắc bảy mươi phần trăm rằng huyết ma và yêu lực trong cơ thể hắn có thể cùng tồn tại tốt. Nếu có càng nhiều linh thạch, tỷ lệ thành công của hắn sẽ càng cao.


Đợi đến lúc đó, thực lực của hắn sẽ mạnh hơn yêu hoặc ma vật đơn độc, thậm chí, đôi mắt của hắn cũng có thể có hy vọng hồi phục.


Trong đêm tối, có một nụ cười nhẹ như không.


Mặc dù đã dùng yêu thức để nhìn ngắm nàng rất nhiều lần, nhưng hắn vẫn muốn được tận mắt nhìn thấy nàng.


Nhìn xem nàng cười trông như thế nào, biểu hiện gì khi gọi hắn là phu quân, sờ vòng eo rất mềm mại có phải … mảnh mai dụ dỗ con sói như trong suy đoán của hắn.


Còn năm ngày nữa.


Trong năm ngày này hắn chỉ có thể miễn cưỡng lấy ra một tia ý thức đề phòng nguy hiểm, cũng không thể giống như hai hôm nay, cùng nói nhiều với nàng như vậy.


Trong quá trình tu luyện, có lẽ còn làm bẩn áo quần.


Nghĩ đến đây, mặt Sói xám tiên sinh lại đỏ lên một cách kỳ lạ


Hắn đã là con sói của nàng rồi, nếu nàng không chê hắn bẩn thỉu, không thay quần áo cho hắn cũng không sao.


Nếu nàng muốn hôn hắn cũng có thể…


Nguyễn Thu Thu không biết rằng trong khoảng thời gian ngắn ngủi nàng ngủ quên, trong đầu của con sói nào đó, bọn họ đã hoàn thành một “nụ hôn” cực kỳ thân mật giữa phu thê.


Nếu bị nàng biết được, chắc chắn sẽ cảm thấy Sói xám tiên sinh thật quá đơn thuần.


Làm một “dân chơi” với kiến thức lý thuyết vô cùng phong phú, kinh nghiệm chiến đấu bằng không như một con sói nào đó, chỉ đơn thuần là môi chạm môi, lưu lại chưa đầy một giây, làm sao có thể gọi là một nụ hôn lãng mạn được.


Tối đó Nguyễn Thu Thu vô tình có giấc mơ hôn con sói nào đó, sau khi tỉnh dậy, nhìn con sói nào đó đang nằm yên lặng bên cạnh, nàng đỏ mặt nghĩ.


Cho dù là nụ hôn môi chạm môi, ít nhất cũng phải lưu lại ba giây!


{Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn}


Nhanh chóng rời giường, hoàn thành vệ sinh hàng ngày, sau khi cho mình và con sói nào đó ăn no, Nguyễn Thu Thu kiểm tra thịt muối phơi trong kho, cân nhắc kế hoạch của hôm nay, nàng mặc áo choàng và cầm cây giáo, định ra ngoài một chuyến, tìm một ít sợi mây khô để làm thang dây.


Thời tiết hôm nay khá tốt, tuy nhiệt độ thấp hơn khoảng thời gian trước, nhưng chỉ có tuyết nhỏ, hành động cũng thuận tiện.


Khoảng thời gian trước nàng đã dành thời gian để đào thêm hai cái bẫy nữa, mấy ngày nay có nhiều biến cố, vẫn chưa đi xem thử, hôm nay vừa hay đi xem một chuyến, nói không chừng may mắn có thể bắt được một số động vật nhỏ.


Còn có chuyện của Mạc gia gia và Khanh Như Ý, nàng vẫn có chút không yên lòng.


Sau khi tính toán đường đi nước bước, trước khi Nguyễn Thu Thu ra ngoài, đã để lại giọt nước chữa bệnh trên đầu giường của Sói xám tiên sinh, lại “lặng lẽ” sờ tai sói của hắn.


Lần này Nguyễn Thu Thu rất chắc chắn Sói xám tiên sinh đang ngủ, nhưng không biết có phải là nguyên nhân của giấc mơ đêm hôm qua không, nàng hơi xấu hổ nên không dám sờ nhiều, chỉ nhẹ nhàng bôi một ít thuốc lên vết thương trên tai hắn.


Lông mới mọc ra của hắn rất mỏng, mềm hơn nhiều so với lông cứng trên đuôi sói, sờ vào thấy dễ chịu hơn, Nguyễn Thu Thu mặt mày cong lên, “Ông Bụt của ta nhớ phải trông nhà cẩn thận nhé.”





Từ sơn động mà bọn họ đang ở hiện tại đến nơi mà nàng đặt bẫy trước đó không xa, Nguyễn Thu Thu rất nhanh đã đến nơi.


Nơi lần đầu tiên nhặt được quả trứng là dưới mấy gốc cây đại thụ, sau đó nàng đào cái bẫy kia sâu hơn.


Từ xa, Nguyễn Thu Thu nhìn thấy dấu vết xung quanh cái bẫy đã có thứ gì động vào, mắt nàng sáng lên, chạy nhanh về phía trước, phủi nhẹ tuyết đọng, và nhìn thấy một con chim bồ câu đang thoi thóp trong cái bẫy.


Nó trông béo hơn một chút so với những con chim bồ câu hiện đại.


Nàng nhặt con chim bồ câu lên, ước tính nặng khoảng năm sáu cân, là một con chim bồ câu có kích thước gần bằng một con gà.


Nguyễn Thu Thu vốn muốn dùng linh lực cảm nhận một chút con chim bồ câu này hỏng hay chưa, thịt có tươi hay không, nhưng khi linh lực của nàng thăm dò đến phần bụng của chim bồ câu, lại không ngờ cảm nhận được một luồng linh lực mạnh mẽ.


Nguyễn Thu Thu trợn tròn mắt kinh ngạc, cẩn thận lấy linh lực ra, chắc chắn rằng trong bụng con chim bồ câu này thực sự có linh thạch.


Mà không chỉ một viên, là bốn viên linh thạch nhỏ gần giống với viên linh thạch cấp bồn gần đạt đến cấp năm mà lần trước nàng đào được ở trên vách núi.


Kích thước rất nhỏ, chỉ lớn bằng ngón tay út, nhưng bốn viên cộng lại, gần như có thể bằng nửa viên linh thạch lần trước nàng đào được.


Nguyễn Thu Thu rất ngạc nhiên, nàng cẩn thận nhìn quanh cái bẫy, phát hiện vài vết máu, vén lông của con chim bồ câu béo lên, cũng có vài vết máu.


Đoán chừng là con chim bồ câu này vô tình phát hiện ra linh thạch, theo bản năng nuốt vào bụng, kết quả không thể hấp thu được, bay được nửa đường thì rơi vào cái bẫy này, ước chừng là vừa rơi xuống, nên vẫn chưa chết.


Nguyên nhân có lẽ là hấp thu một phần linh khí, con chim bồ câu này nhìn vô cùng nhân tính hóa, đôi mắt nhỏ ươn ướt, trông thật đáng thương.


Nguyễn Thu Thu có chút dở khóc dở cười, nhặt con chim bồ câu lên, linh lực thăm dò trong cơ thể nó, tiếp thêm một lực cho nó, hướng dẫn nó nhổ ra những viên linh thạch mà nó đã nuốt nhầm.


{Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn}


Sau đó bón cho nó vài giọt nước chữa bệnh và ăn một ít bột củ, nhìn nó đã có sức hơn một chút, mới sờ lên cánh của nó, “Đi đi, đừng ăn những thứ bậy bạ nữa.”


Con chim bồ câu béo dường như là đã nhớ kỹ, vẫy vẫy cánh về phía Nguyễn Thu Thu, sau đó mới cất cánh lên, bay tới bay lui lại rơi xuống vài lần, rồi mới biến mất khỏi tầm mắt của Nguyễn Thu Thu.


Nguyễn Thu Thu dùng tuyết rửa sạch những viên linh thạch trên mặt đất, cẩn thận dùng một miếng da thú bọc lại, rồi cho vào ba lô.


Sói xám tiên sinh mấy ngày nay hấp thu linh thạch rất nhanh, sáng nay thức dậy, Nguyễn Thu Thu phát hiện trong nhà chỉ còn lại một viên linh thạch mạnh nhất.


Thật ra nàng cũng muốn mau mau đổi vài viên linh thạch, không ngờ vừa mới ra khỏi cửa đã đụng phải một con chim bồ câu ăn nhầm linh thạch, có nên nói là nàng quá may mắn không?


Có vẻ như kể từ khi nàng gặp Sói xám tiên sinh, vận may của nàng trong việc tìm kiếm linh thạch ngày càng tốt hơn rồi.


Đây chẳng lẽ đây là sự tích trong truyền thuyết, khi bạn liên tục xui xẻo trong chuyện gì đó, thì có thể chuyện khác sẽ rất may mắn?


Nguyễn Thu Thu mỉm cười, bố trí lại cái bẫy, hy vọng sẽ thu hoạch được những đồ tốt hơn từ hai cái bẫy kia.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK