Hai vành tai lớn của Uyên Quyết không ngừng run rẩy, thậm chí ngay cả cái đuôi phía sau cũng khẽ lay động, gây ra tới một trận gió lạnh.
Sau lưng lạnh lạnh, Sói xám tiên sinh nhanh chóng chú ý tới sự khác thường thật mất mặt của cái đuôi và lỗ tai mình, lập tức ngậm miệng lớn lại.
Hắn còn nhớ rõ, chuyện nàng nói nàng muốn phơi hắn thành thịt sói khô.
Tuy rằng nàng giúp hắn xử lý vết thương, nhưng hắn là một con sói có lòng cảnh giác rất nặng, hắn không thể tin tưởng nàng ngay lập tức.
Hắn chỉ là thấy tiểu phu nhân bị đổi trở về này, đơn thuần ngây ngốc đến đáng thương.
Đúng vậy, bây giờ nàng đáng thương như vậy, bộ dạng vô cùng yếu đuối, nếu phải rời đi sơn động này, nàng nhất định sẽ chết.
Hắn còn dùng dược thảo của nàng, chi bằng miễn cưỡng thu lưu nàng lại thêm vài ngày.
Dù sao nhân tộc ngây ngốc này, cũng đã thật sự coi hắn thành phu quân của nàng.
Chỉ là, nàng chắc hẳn không biết vết thương của hắn rốt cuộc nghiêm trọng như thế nào.
Nàng cũng không biết, yêu lang mù lại bị vỡ nát yêu hạch, cho dù miễn cưỡng còn sống, cũng không thể có cuộc sống bình thường như các yêu lang khác.
Nàng bây giờ, yếu đuối nhỏ bé, không có ai để dựa dẫm, cho nên mới theo bản năng mà coi một kẻ thoạt nhìn cường đại như hắn trở thành phu quân, đây là bản năng của nhân tộc.
Mà hắn, là một con sói xám dường như đã bị nguyền rủa từ khi mới sinh ra.
Tất cả những yêu và người từng thân cận hắn trong thời gian dài sẽ trở nên vô cùng xui xẻo, thậm chí dần dần mất đi tính mạng.
Thậm chí, ngay cả cây cỏ vô tri cũng sẽ khô héo mà chết.
Khoảng cách một mét, là khoảng cách an toàn mà nhiều năm qua hắn thực nghiệm và kết luận ra được.
Đôi khi, Uyên Quyết hoài nghi, có lẽ là trong vô thức, hắn đã cắn nuốt sinh mệnh của những yêu thú bên cạnh, cho nên mới xảy ra chuyện như vậy.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân mà những yêu lang trong bộ lạc Viêm Lang sợ hãi hắn.
Trước kia, hắn muốn trực tiếp giết chết Nguyễn Thu Thu, nhưng trọng thương làm cho đầu óc hắn không thanh tỉnh, nên cũng xem nhẹ chuyện này.
Ngực Uyên Quyết đột nhiên chua xót, hắn sắp tiêu hao hết yêu thức “nhìn” về phía giường đá, hắn “nhìn thấy” Nguyễn Thu Thu đang bọc lấy tấm da thú dính đầy mùi cơ thể của hắn, chậm rãi ngồi dậy từ trên giường đá.
Nàng nở một nụ tươi cười với yêu hình xấu xí của hắn, nhẹ nhàng khẽ nói “Phu quân, cảm ơn.”
Ác lang tiên sinh thật sự hỗn loạn, sau khi thấy nụ cười của nàng, hắn hoàn toàn lâm vào bóng tối.
Hắn chậm rãi tựa người ngay chỗ rẽ của sơn động, theo bản năng hướng đầu về phía Nguyễn Thu Thu nơi giường đá, đôi mắt không khép kín dường như là muốn nhìn nàng, chăm chú.
Chẳng qua là hắn đã mang nàng từ bên ngoài về sơn động, loại chuyện không đáng giá nhắc tới này, nàng lại nói cảm ơn với hắn.
Có thể đừng gọi hắn là phu quân có được không, hắn chỉ lưu nàng lại mấy ngày.
Chờ tuyết lớn ngừng rơi, tìm một bộ lạc có quan hệ tốt với nhân tộc, rồi đưa nàng tới đó.
Ác lang tiên sinh vô cùng phiền não mà nhẹ nhàng vẫy qua vẫy lại cái đuôi dài, hắn có chút tự giễu mà nghĩ, chuyện này tính là gì, sói sắp chết, cũng phát thiện tâm?
Tốt nhất là nàng đừng gọi hắn là phu quân nữa, cũng đừng đối xử tốt với hắn.
Nếu không hắn sẽ thay đổi ý định, giữ chặt nàng ở bên cạnh hắn, mặc kệ khoảng cách bị nguyền rủa trên người, mặc cho nàng và hắn cùng nhau rơi xuống địa ngục.
Khuôn mặt xù lông lại chật vật lần lượt xẹt qua biểu cảm như của con người, Nguyễn Thu Thu dựa vào ánh lửa le lói, thấy được rất nhiều loại cảm xúc.
Cso buồn bã, rối rắm, thống khổ, đồng tình, thậm chí còn có một tia âm ngoan và giãy dụa.
Đôi tai lớn cũng phối hợp với suy nghĩ của hắn, khi thì nhẹ nhàng rung rung, khi thì một bên vểnh lên, một bên cụp xuống, cuối cùng lại không biết đã quyết định điều gì, hai vành tai cụp xuống đầu, ỉu xìu bơ phờ.
Nguyễn Thu Thu nhìn con sói ở cửa sơn động, dường như đã chặn toàn bộ gió lạnh thổi vào từ bên ngoài, vừa chịu đựng từng cơn đau đớn trên người, lại lo lắng miệng vết thương của hắn, còn lo lắng tâm trạng của Ác lang tiên sinh có vẻ không vui, vì sao hai cái vành tai của hắn đều cụp xuống?
Nàng trăm mối ngổn ngang, thực sự vất vả.
Bởi vì Sói xám tiên sinh chặn ở cửa, gió lạnh bên ngoài thổi vào không nhiều, củi đốt đặc thù trên bếp lửa cũng cháy to hơn, phòng ngủ chính trong sơn động cũng nhanh chóng ấm áp lên.
Nguyễn Thu Thu rất nhanh phát hiện, độ ấm của giường đá nàng đang nằm cao hơn so một chút với vách động.
Có lẽ cũng giống củi đốt, đều có chút gì đó đặc biệt, cũng không phải tảng đá bình thường.
Phát hiện này làm cho Nguyễn Thu Thu cảm thấy phấn chấn, nếu như thế, nàng với Sói xám tiên sinh gắng gượng một chút vẫn có thể sống sót qua được mùa đông này.
Tấm da thú nàng mang tới còn có thể may thành bốn bộ quần áo, phần da mềm thừa có thể cất dành để băng bó miệng vết thương cho Ác lang tiên sinh, phần cứng hơn có thể dùng làm khăn mặt hoặc làm giầy.
Đợi cho thời tiết tốt hơn một chút, nàng sẽ dùng muối đổi lấy dược thảo và thức ăn, hơn mười khối muối hẳn là có thể đổi được một ít thực phẩm chứ?
Công việc săn thú và hái lượm cũng dần sắp xếp đâu ra đấy, cuộc sống chắc chắn sẽ dần dần tốt lên.
Nguyễn Thu Thu siết chặt tấm da thú màu đen loang lổ rộng rãi trên người, những suy nghĩ đó xẹt qua trong đầu, khuôn mặt nàng đã khôi phục được chút huyết sắc, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của con sói lớn đang nằm ở cửa động.
Nàng nghĩ, tuy nàng vẫn gọi Ác lang tiên sinh là phu quân, nhưng hắn hình như vẫn chưa biết tên của nàng.
Nguyễn Thu Thu sờ sờ giường đá đang ấm dần lên, tuy rằng biết hắn chắc đã không còn nhìn thấy gì, nhưng vẫn chỉnh chỉnh lại quần áo, nhìn đôi mắt màu xanh lam xinh đẹp lấp lánh, ẩn chứa vẻ ấm áp mơ hồ, chậm rãi nói, “Ừm…”
“Phu quân.”
“Ta muốn nói chuyện này với ngươi.”
Sói xám tiên sinh sắp mất ý thức: “???”
Chuyện gì?
Là đã quyết định tuyết lớn ngừng rơi sẽ rời đi sao?
Nếu là chuyện này, tuy rằng ở trong dự tính của hắn, nhưng kỳ lạ là hắn không hề muốn nghe.
Hắn cũng không biết lí do vì sao, là bởi vì bị thương, trở nên lập dị quái đản chăng?
Dạ dày bắt đầu co rút, mí mắt cũng càng ngày càng nặng, Uyên Quyết chậm rãi hé mắt, một tiếng gầm gừ nặng nề phát ra từ trong cổ họng, ra hiệu nàng tranh thủ thời gian hắn còn đang cảm động vì nàng đã xử lý vết thương cho hắn mà mau mau nói ra đi.
Nếu còn lề mề chậm trễ, hắn mà đổi ý, nàng sẽ không còn cơ hội nói ra nữa đâu.
Nguyễn Thu Thu căn bản không biết con sói xám biến thái nàng gả cho này, thực ra là một con sói có nội tâm mẫn cảm không giống như những con sói khác. Nàng chỉ thấy sau khi Tiên sinh ‘lương thực dự trữ’ nghe thấy lời nói của nàng, từ từ nâng lên hai vành tai đang cụp xuống, sau đó đột nhiên, hai vành tai lại ỉu xìu uể oải rũ xuống.
Nguyễn Thu Thu: “…” Là do vết thương đau nên muốn nghỉ ngơi sao?
Nàng cũng không làm chậm trễ thời gian, hết sức trịnh trọng nói, “Không biết trước đây những yêu lang của bộ lạc Viêm Lang đã giới thiệu qua với ngươi hay chưa, ta tên là Nguyễn Thu Thu…”
“Ngươi có thể gọi ta là Nguyễn Thu Thu, hoặc là… Thu Thu, hoặc là…”
Nguyễn Thu Thu càng nói càng cảm thấy thật ngượng ngùng, lúng túng.
Trước đây khi người khác gọi nàng là “Thu Thu” nàng cũng không cảm thấy gì, nhưng hôm nay lại cảm thấy ngượng ngùng khi mở miệng nói.
Hơn nữa nàng còn định tiếp tục nói, Sói xám tiên sinh gọi nàng là phu nhân cũng được, nhưng không biết tại sao, để cho hắn nói ra hai chữ “phu nhân”, còn khó mở miệng hơn so với việc để nàng gọi hắn là “Phu quân”.
Nguyễn Thu Thu?
Thì ra nhân tộc này tên là Nguyễn Thu Thu sao?
Chuyện nàng muốn nói với mình, là chuyện này?
Uyên Quyết chỉ cảm thấy mí mắt của mình càng ngày càng nặng, đáy lòng hắn vừa sinh ra sự nghi ngờ này, đã nghe thấy Nguyễn Thu Thu tựa hồ rất xấu hổ nói, “Ta muốn nói chính là cái này… Còn có, ngươi nằm trên đất có thấy lạnh lắm hay không?”
Đúng là nói cái này, suy nghĩ của nhân loại cũng thật là đặc biệt.
Trong lòng đột nhiên cảm thấy nhẹ nhàng, Sói xám tiên sinh cũng không biết là hắn đang thoải mái về điều gì, chỉ là cảm thấy thoải mái, thoải mái tới mức không còn nghe rõ nàng vấn đề thứ hai của nàng.
Nguyễn Thu Thu thấy hắn từ từ nhắm hai mắt lại, không cho nàng bất kỳ câu trả lời nào, nghĩ tới chuyện hắn dẫn nàng trở về máu chảy tí tách suốt cả quãng đường, trong lòng căng thẳng, nhất thời buột miệng gọi ra biệt danh nàng lén lút đặt cho hắn, “Tiên sinh ‘lương thực dự trữ’, ngươi vẫn khỏe chứ?”
Cũng may mà Ác lang tiên sinh hiện tại đã thật sự ngất lịm đi rồi, không nghe thấy gì rồi.
Nếu không bị hắn nghe thấy Nguyễn Thu Thu lại gọi hắn là ‘lương thực dự trữ’, chắc lại suy nghĩ nhiều, có thể sẽ nghĩ “Nguyễn Thu Thu, ngươi thật là ác độc!” cũng không chừng.
Chỉ là, con sói xám đã chẳng còn nghe thấy gì.
Hắn chỉ là mơ hồ nghe thấy nàng ghé vào lỗ tai hắn nói một câu, thanh âm kia rất xa, hắn nỗ lực dựng thẳng lỗ tai lên cũng không nghe rõ.