Khi nghe đệ đệ nói vậy, gấu nâu Hùng Viễn nghi hoặc giơ củi đốt trong tay lên, “Đóa Đóa, đệ nói gì vậy?”
Hùng Đóa Đóa chun mũi, cố gắng hít lấy một ngụm không khí lạnh băng, xác nhận mình không ngửi nhầm, trong không khí thật sự có mùi nhành liễu nồng nặc, “Có mùi của liễu mộc yêu.”
Sau khi nghe hắn nói, Hùng Viễn cũng cảnh giác hơn, cố gắng nhìn khắp nơi.
Nhưng bông tuyết và màn mưa rơi xuống đầy trời, họ cũng không phát hiện yêu tộc nào khả nghi.
“Là ảo giác sao?” Mùi liễu trong không khí dần tản đi, cái tai hình bán nguyệt trên đầu Hùng Đóa Đóa run lên, có hơi nghi ngờ rằng mùi liễu mình vừa ngửi được chỉ là ảo giác.
“Đóa Đóa, chúng ta vẫn nên nhanh chóng kiếm củi đốt, sau đó về chỗ trú, mưa lạnh quá.” Thấy không có nguy hiểm xảy ra, Hùng Viễn trong đêm tối dần cảm thấy bất an, không nhịn được gầm nhẹ.
Hùng Đóa Đóa do dự một chút, bước về phía trước một bước.
“Rắc”, “Rắc”,
Tiếng thứ gì đó vỡ vụn đột ngột vang lên sau lưng, cùng với tiếng rên đau đớn của Lục Tử Nhiễm đằng sau, Hùng Đóa Đóa kinh ngạc xoay người, thấy một nhành liễu dính máu vẫn chưa thu lại.
“Quả nhiên có yêu xấu xa!” Hùng Đóa Đóa nhe răng nanh, ném củi trong tay xuống, tung ra sức mạnh hệ thổ cấp hai hậu kì, cưỡng chế nâng ụ đất chỗ Lục Tử Nhiễm nằm lên, đánh về phía liễu mộc yêu.
“Phịch!!”
Tiếng bùn đất nện trên vách đá dữ dội, nhưng Hùng Đóa Đóa lại không thể chạm tới liễu mộc yêu đột nhiên xuất hiện công kích Lục Tử Nhiễm, ngược lại còn vô tình khiến Lục Tử Nhiễm bị liễu mộc yêu bóp nát xương đùi phải.
May mắn rằng bây giờ hắn đang trong hình dạng yêu sư, phản ứng và tốc độ nhanh hơn hình người rất nhiều, da cũng dày thịt cũng béo hơn, nếu không sẽ không thể sống sót sau trận tập kích bất ngờ này.
Là ai? Là ai đột nhiên công kích hắn?
Là ma vật trong suốt ở vùng phụ cận sơn động của Nguyễn Thu Thu đuổi theo sao? Nhưng rõ ràng hắn đã đánh lạc hướng được con ma vật kia rồi mà!
Bởi vì đau đớn, vẻ mặt của Lục Tử Nhiễm cũng có chút dữ tợn, hắn lăn về phía trước hai cái, cái chân khập khiễng nhếch nhác chạy trốn đến dưới chân Hùng Đóa Đóa.
Tuy Hùng Đóa Đóa và Hùng Viễn cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng bọn hắn đã vì dược thảo mà hứa sẽ phải bảo vệ an toàn cho Lục Tử Nhiễm, hai con gấu chính trực thật thà ngay lập tức chắn trước mặt hắn.
Trên vách đá tối tăm truyền đến một giọng nữ dịu dàng, tựa như ở rất xa, lại giống như ở rất gần họ, “Đừng kích động, tộc gấu, ta không có ác ý với các người.”
Bụi đất tan đi, một làn gió ấm áp nhẹ nhàng thổi qua, giữa các nhành liễu bủa vây khắp nơi, một tiểu cô nương tướng mạo nhu mỹ dịu dàng đứng đó.
“Hử??” Hùng Đóa Đóa mở to hai mắt mà nhìn, nhìn tiểu cô nương nhiều lắm cũng mới mười một mười hai tuổi trước mặt, khiếp sợ phát ra tiếng gấu kêu, “Chuyện gì xảy ra vậy tiểu nữ yêu ngươi vậy, không có ác ý với chúng ta, vậy tại sao vừa lên đã đánh chúng ta?”
Trên mặt “tiểu cô nương” vẫn mang theo ý cười, “Ta nói rồi, ta không có ác ý với các người.”
Lục Tử Nhiễm: “………” Không có ác ý với hai con gấu này, chẳng lẽ có ác ý với hắn? Nhưng hắn cũng không nhận ra tiểu yêu này là ai.
Không, không đúng.
Tiểu cô nương trước mặt thoạt nhìn trông giống liễu thụ yêu, không phải yêu trọn vẹn, tuy nàng ta có hình dạng liễu mộc yêu, nhưng cành liễu mới bóp nát xương đùi phải của hắn rõ ràng ẩn chứa một lượng lớn ma khí.
“Tiểu cô nương” này, là ma vật cấp cao hóa thành.
Trong lòng đưa ra nhiều suy đoán, Lục Tử Nhiễm như muốn nổ tung.
Hắn tạo nghiệt gì thế này, sao lại liên tục gặp hai ma vật cấp cao trong vòng một ngày chứ??
Hắn phải nhanh chân chạy trốn, mau trốn về bộ lạc Phong Sư, tránh xa khỏi bộ lạc Viêm Lang chết tiệt kia.
“Ngươi đừng sợ.” Giọng nói trẻ con dịu dàng vang lên, “tiểu cô nương” cười cười nhìn về phía Lục Tử Nhiễm, như thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng hắn, nàng ta giơ tay che miệng phát ra tiếng cười thật nhỏ, “Ta nhận nhầm thôi, cũng không có ác ý với ngươi.”
Lục Tử Nhiễm mở to hai mắt, nhìn tiểu cô nương quần áo mềm mại – cách ăn mặc hắn chưa thấy bao giờ – cứ như vậy ngồi trên vách đá, cành liễu xoay tròn trên đỉnh đầu nàng, chặn toàn bộ mưa tuyết trên trời rơi xuống.
Nàng ta chậm chạp nói, “Tiểu sư tử, trước đó ngươi bị thương ở bộ lạc Viêm Lang phải không? Trả lời câu hỏi của ta, ta sẽ tha cho các ngươi.” Nhất định là bị Uyên Quyết đả thương, trong cơ thể mới có thể còn sót lại những ma khí riêng biệt đó, nên mới bị nàng ta nhận nhầm.
Nghe thấy lời nàng ta nói, mặt sư tử của Lục Tử Nhiễm có hơi vặn vẹo, hắn nghĩ có lẽ ma vật cấp cao trước mặt này vừa khéo có chút thù hận với ma vật trong suốt cấp cao ở vùng phụ cận sơn động của Nguyễn Thu Thu.
Trong thân thể hắn vẫn còn một chút ma khí của ma vật trong suốt cấp cao kia, tuy đã được hóa giải toàn bộ, nhưng có lẽ còn sót lại chút khí tức, bởi vậy mới khiến hắn bị công kích.
Lục Tử Nhiễm vốn nên cảm thấy phẫn nộ, nhưng hắn dựa vào năng lượng ma khí và nhành liễu vừa mới tấn công mình thì biết ngay tiểu cô nương giả thành liễu mộc yêu này có sức mạnh ước chừng cấp năm, bây giờ hắn còn lâu mới là đối thủ của nàng ta.
Thay vì dùng sức đấu với nàng ta, còn liên lụy hai cái mạng gấu vẫn chưa hiểu có chuyện gì bên cạnh, không bằng nhân dịp trước khi nàng ta hết kiên nhẫn mà nhanh chóng quy phục, có lẽ sẽ còn một tia hy vọng sống.
Nghĩ như vậy, Lục Tử Nhiễm chật vật biến trở về hình người, trả lời câu hỏi của tiểu cô nương kia, “…… Đúng vậy, tiền bối, quả thật ta bị thương ở vùng phụ cận bộ lạc Viêm Lang.”
“…… Tiểu sư tử ngươi cũng rất thức thời.” Một câu tiền bối của Lục Tử Nhiễm dỗ Khanh Như Ý vui vẻ vô cùng.
Nàng ta vốn cũng không định ra tay với người hoặc yêu khác ngoài Uyên Quyết và Nguyễn Thu Thu, nghe vậy thì không muốn làm khó dễ họ nữa, nhưng cũng không định xin lỗi vì mình đã nhận lầm, chỉ che miệng cười một cái, “Hai con gấu các ngươi cũng rất đáng yêu đấy, gặp lại sau nha.”
Nàng ta nói xong, đôi chân mảnh khảnh dưới lớp váy bằng vải bông hóa thành hình dáng của cành liễu, cứ như vậy mà biến mất giữa màn đêm.
“Tiền bối, có phải người có thù oán với tên ma đầu vùng phụ cận bộ lạc Viêm Lang không?” Lục Tử Nhiễm còn có chút không cam lòng hỏi bóng dáng của nàng ta, nhưng không được nhận lại bất kì lời đáp nào, “Nhờ tiền bối báo thù giúp ta.”
Lục Tử Nhiễm che đùi phải bị thương lại, đau đến suýt thì ngất đi, ngồi phịch giữa màn mưa.
“Đỡ ta một chút.” Hắn cắn răng nói với Hùng Viễn bên cạnh đã trở về hình người.
Nhưng Hùng Viễn vừa ngu vừa đần vừa dễ nói chuyện lúc trước lần này lại không dìu hắn dậy.
Lục Tử Nhiễm khó hiểu ngẩng đầu, nghe thấy giọng nói vô cùng tức giận của Hùng Viễn, “Lục Tử Nhiễm, không phải ngươi nói thương thế của ngươi là bị thủ lĩnh tiền nhiệm của bộ lạc Viêm Lang đánh mới có à? Tại sao lại biến thành ma vật phụ cận bộ lạc Viêm Lang?”
Tiêu rồi. Bây giờ Lục Tử Nhiễm mới nhận ra lúc nãy mình không cẩn thận lỡ miệng nói ra mất.
Hùng Đóa Đóa đặt mông ngồi bên cạnh hắn, thở phì phì sờ cái đầu tròn xoe, “Hủy bỏ giao dịch, bọn ta không bảo vệ ngươi nữa.”
Lục Tử Nhiễm hơi hoảng, “Chẳng lẽ các ngươi không muốn đổi dược thảo từ chỗ bộ lạc Phong Sư nữa? Vậy những con gấu bị thương trong bộ lạc các ngươi thì phải làm sao?”
Hùng Đóa Đóa thở dài, móc móc trong túi, lấy gốc dược thảo mà đại điêu để lại cho mình ra, hái hai cái lá rồi nhét vào tay hắn, “Bây giờ ngươi đã bị thương như thế rồi, có lẽ cũng không dư dược thảo mà cho bọn ta.”
“Chuyện ngươi gạt bọn ta, bọn ta sẽ không so đo với ngươi, dược thảo này cho ngươi, ca ca, chúng ta vẫn nên đến bộ lạc Tượng Tộc hỏi thăm một chút đi.” Hùng Đóa Đóa vốn luôn cảm thấy bất an trong chuyến đi đến bộ lạc Phong Sư, bây giờ phát hiện Lục Tử Nhiễm thật sự nói dối, lại càng không muốn đi.
Quả thật họ không mấy thông minh, nhưng cũng không phải là kẻ đần độn.
Hùng Viễn cũng không cảm thấy bất mãn với quyết định của đệ đệ mình, hắn suy nghĩ một hồi, vẫn hảo tâm đỡ Lục Tử Nhiễm đến dưới vách đá, còn đốt cho hắn một đống lửa. Hai con gấu nọ không thèm để ý đến Lục Tử Nhiễm tức muốn hộc máu vừa chửi rủa vừa dụ dỗ, xoay người nhanh nhẹn rời đi.
……
Mà ma vật cấp năm trung kì ngụy trang thành dáng dấp của tiểu cô nương. Khanh Như Ý, cũng chậm rãi chống “dù” bện từ cành liễu, từ từ chạy đến bộ lạc Viêm Lang.
Chủ thượng đang bận nói chuyện với mấy ma vật không đồng ý để hắn trở thành Ma Vương tân nhiệm, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không rảnh để ý nàng ta đi tìm món ăn mĩ vị bị giấu hơn hai mươi năm.
“Khanh Như Ý, đến bộ lạc Viêm Lang, theo dõi Uyên Quyết, chờ thời cơ chín muồi, ngay lập tức giết tiểu thê tử nhân tộc của hắn, bắt sống hắn mang về vực sâu.”
“Không phải ngươi vẫn luôn muốn biến thành yêu thuần huyết à, còn muốn phục sinh bạn lữ nhân loại đã chết năm đó của ngươi? Chuyện này rất đơn giản, chờ kế hoạch lần này hoàn thành, ta sẽ thực hiện nguyện vọng của ngươi.”
“Đến đây, ta ban thể xác mới cho ngươi.”
Lời nói của Ma Vương như ma vật quẩn quanh bên tai, Khanh Như Ý sờ gương mặt trẻ tuổi bóng loáng của mình, đáy mắt màu nâu nhạt lại mang theo nỗi bi ai không thể xóa nhòa.
Đã hơn hai mươi năm rồi, cuối cùng nàng ta đã từ con quái vật không có lí trí, đáng sợ xấu xí, biến trở về dáng vẻ ban đầu lúc gặp hắn.
Chỉ là, thiếu niên Nhân Tộc đã từng gặp nàng ta ở phần đại lục bên kia của bộ lạc Miêu Tộc, nguyện ý lấy thân nuôi ma nay đã không còn nữa.
Là nàng ta đã hại chết hắn.
Thân là bán yêu hỗn huyết liễu mộc và ma vật, sự sống của hai mươi năm trước, Khanh Như Ý cũng không biết trong cơ thể mình còn cất giấu dòng máu dơ bẩn của ma vật.
Chờ khi nàng ta tỉnh hồn lại, ma khí đã không khống chế được mà vọt ra khỏi thân thể.
Nàng ta bắt đầu biến dạng từng chút từng chút, sát ý trong người cũng càng ngày càng nặng.
Người kia sẽ phải chịu đau đớn không thôi khi sống cùng nàng ta, nhưng vẫn cứ cười nói rằng ma khí của nàng ta rất ngọt ngào.
Chỉ là, nàng ta đã biến thành dáng vẻ xấu xí không chịu nổi, cũng dần dần không còn cách giữ được hình người nữa.
Trước kia nàng ta cũng rất bình thường, nay đã dần không khống chế được cảm giác khát máu muốn giết chóc, nhưng nàng ta lại mất đi lý trí, không khống chế được ma khí.
Chuyện về sau Khanh Như Ý không nhớ rõ.
Chờ khi nàng ta tỉnh lại, cũng đã được chủ thượng đưa về vực sâu.
Chủ thượng không ăn thịt nàng ta, ngược lại còn dụng tâm bồi dưỡng nàng ta. Chỉ là thiên phú của nàng ta có hạn, tu luyện nhiều năm như vậy, thực lực cũng chỉ đến cấp năm sơ kì.
Có lẽ nguyên nhân là vì thực lực của nàng ta yếu nhất, không thể ở lại vực sâu giúp chủ thượng, cho nên mới được sai đến đây theo dõi.
Chủ thượng có ơn với nàng ta, cho dù như thế nào, nàng ta đều phải hoàn thành nhiệm vụ này.
Mặc dù nàng ta biết, cho dù chủ thượng trở thành Ma Vương, cũng không có khả năng khởi tử hồi sinh một người, nhiều lắm là dựa theo dáng vẻ trong trí nhớ của nàng ta, vì nàng ta mà tạo ra một người thay thế.
Nhưng vậy thì sao, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ này, nàng ta sẽ có thể dùng thân phận yêu một lần nữa, sẽ lại cùng hắn sống bên nhau.
Tuy rằng rất có lỗi với ma tộc hỗn huyết Uyên Quyết – kẻ giống mình, nhưng chỉ cần có thể khiến cho Mạc ca ca của nàng ta quay về, trên tay nhuốm nhiều hay ít máu vô tội, nàng ta đều không quan tâm.
Khanh Như Ý mang dáng vẻ của một tiểu cô nương nhẹ nhàng ngân nga khúc hát mà hắn thích ngày trước, chậm rãi dạo bước về phía bộ lạc Viêm Lang.
Chờ đợi hơn hai mươi năm, nàng ta cũng đủ kiên trì.