Mục lục
Gả Cho Bệnh Kiều Ác Lang Xung Hỉ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 77:


Nguyễn Thu Thu cũng không rảnh để chú ý đến hai vệt ấn ký màu đỏ có hình giống như hai lỗ tai trên cổ tay mình, vội vàng ngồi dậy mặc quần áo chỉnh tề.


Lúc này nàng mới phát hiện, trong phòng ngủ của mình, ngoại trừ tấm chăn da thú trên người và giường cưới, cũng chỉ còn lại cái chậu chứa nước ấm và một cái khăn da thú.


Phần lớn vật dụng đã bị chàng Bụt nhà nàng dọn dẹp sạch sẽ, dùng dây mây gói gọn lại một bên, cả phòng ngủ vậy mà trông có vẻ trống trải hơn cả lúc nàng mới gả tới.


Mà những đồ đạc được dây mấy gói chặt là: ghế đá, bàn đá, chậu gỗ dự phòng, một vài gia cụ, quần áo da thú, da thú dự phòng,….


Nhìn một lát, tâm trạng Nguyễn Thu Thu có hơi ngạc nhiên.


Nàng không ngờ trong nhà mình lại có nhiều đồ như vậy.


Nguyễn Thu Thu vỗ vỗ gương mặt đỏ ửng.


Bên ngoài, Như Ý nãi nãi và Điền Tú tới hỗ trợ, đoán chừng bây giờ đã là giữa trưa.


Tối qua qua nàng thế mà lại bị cắn cho hôn mê, quả thật quá mất mặt.


Những thứ này đều là Uyên Quyết thu dọn, vết thương của hắn còn chưa khỏi hẳn, hành động cũng không quá thuận tiện, sao lại không gọi nàng dậy.


Trong lòng vừa thương lại vừa thấy ngọt ngào, chân tay bủn rủn cầm lấy khăn da thú được phu quân chuẩn bị, định rửa mặt cho mình sạch sẽ.


Nàng vừa cho tay vào trong chậu nước, đã nghe thấy Sa điêu bên ngoài tiếp tục ‘tìm chết’ nói: “Cô, oa~~ (Hay là ngươi đi vào giúp phu nhân nhà ngươi mặc quần áo đi, chúng ta mới đi vào dọn đồ.)


Nguyễn Thu Thu: “…”


Nàng hít sâu một hơi, ở trong lòng điền cuồng cốc đầu tên sa điêu kia, nhưng không nhịn được tưởng tượng biểu cảm của chàng sói nhà nàng bây giờ như thế nào, vì sao lại không phản bác lại.


Nếu hắn định phụ trách với mình theo chủ nghĩa nhân đạo, thì ngay lúc này nên giải thích rõ ràng mới đúng chứ.


Nguyễn Thu Thu mở to mắt, chờ đợi hồi lâu mới nghe thấy Uyên Quyết lãnh đạm nói: “Vẫn còn sớm.”


Còn sớm, cho nên, để nàng ngủ thêm lúc nữa.


Sa điêu: “…”


Điền Tú rất muốn gào lên với tên sói xám kiêu căng lạnh nhạt trước mặt mình.


Sớm cái gì mà sớm nữa, bây giờ cũng gần trưa rồi, chờ chuyển đồ đến được bộ lạc Đông Hùng cũng phải đến tối rồi, bây giờ thời tiết còn tốt, tuyết rơi nhỏ, trễ hơn nữa lỡ đâu gặp bão tuyết thì sao?


Nhưng tên sói xám nào đó chỉ nhẹ nhàng gõ gõ ngón tay vào cạnh ‘xe lăn’, không hề để ý đến Điền Tú.


Chính xác mà nói, so với việc để nàng ngủ thêm chút nữa, thì việc thời tiết mùa đông thất thường hay bây giờ sớm hay muộn hắn cũng chẳng quan tâm gì.


Trên thực tế, nếu không phải…


Đại điêu hơi há cặp mỏ nhọn ra, biểu lộ ngây ngốc, hiển nhiển còn muốn nói thêm gì đó.


Khanh Như Ý ở bên cạnh vỗ vỗ bả vai Điền Tú, dùng ánh mắt ra hiệu hắn ngồi nghỉ ngơi trên tấm gỗ bà chuẩn bị kia đi: “Tối qua ngươi đi đi về về suốt đêm, chưa ngủ được mấy lại cùng ta bay tới đây, còn nói nhiều vậy nữa, ngươi không mệt à?”


Điền Tú: “…”


Bà ấy nói rất có lý, hắn thế mà lại không biết phải nói lại thế nào.


Trong lòng cũng biết Uyên Quyết có thể trả lời mình, không đánh mình đã là dịu dàng lắm rồi.


Nghĩ vậy, Điền Tú cũng lập tức khép mỏ lại, một con đại bàng cao gần 2 mét cứ thế nằm dài trên xe gỗ.


“Kẽo kẹt…”


Xe gỗ vang lên âm thanh nặng nề khi phải gánh chịu sức nặng quá mức, nhưng vẫn run rẩy miễn cưỡng gánh đỡ sức nặng của sa điêu.


Khanh Như Ý nhìn Uyên Quyết ngồi trước cửa sơn động, trên mặt bà lướt qua tia nghiền ngẫm, không nhịn được tò mò hỏi: “Tối qua, ngươi thật sự cùng Nguyễn Thu Thu…”


Bà còn chưa nói xong, đã bị Nguyễn Thu Thu vội vàng đẩy cửa gỗ ra ngắt lời: “Như Ý nãi nãi, mọi người tới rồi?”


Khanh Như Ý không nói tiếp nửa câu sau nữa, gật đầu nói: “Sao hôm nay dậy muộn thế?”


Đại điêu nghe tiếng thì ngồi dậy, Nguyễn Thu Thu vuốt vuốt cái mũi, tùy tiện viện một cái cớ: “Hôm qua phải dọn đồ suốt đêm, nên sáng nay dậy hơi muộn.”


Nghe nàng nói vậy, ánh mắt Uyên Quyết hơi tối lại, khóe môi cũng hạ xuống mấy phần.


Tuy biết nàng không muốn bị hiểu lầm, nhưng trong lòng Sói xám tiên sinh vẫn có chút tủi thân khó nói nên lời.


Nguyễn Thu Thu lại không chú ý đến cảm xúc của chàng sói nào đó, chủ đặt tay lên xe lăn, cúi người ghé sát vào lỗ tai Sói xám tiên sinh oán trách nói: “Sao buổi sáng phu quân không gọi ta dậy?”


Bời vì nói nhỏ, nên giọng của nàng rất khẽ.


Những hơi ấm lướt qua không thể thổi bay mấy sợi tóc mai của Uyên Quyết, nhưng lại làm cho trái tim hiu quạnh của hắn dần trở nên ấm áp hơn.


Chút tủi thân tan biến trong nháy mắt, Sói xám tiên sinh suy nghĩ một chút, rồi khàn khàn giọng nói: “Ừm.”


Nguyễn Thu Thu: “…”


Ừm là trả lời đó à? Là gọi nàng mà nàng không dậy, hay là lần sau sẽ gọi?


Nàng bất đắc dĩ thở dài, đứng thẳng dậy, đẩy Sói xám tiên sinh sang bên cạnh tránh khỏi chặn đường ở cửa động.


“Cô cô oa.. ( Uyên phu nhân, ngươi dậy rồi đấy à?)” Điền Tú hỏi một câu, rồi lọm khọm bò dậy từ xe gỗ, “Coo~ (vậy bây giờ chúng ta bắt đầu chuyển đồ chưa? Đồ đạc chắc không nhiều lắm đâu nhỉ?”


Nguyễn Thu Thu theo bản năng hỏi Uyên Quyết: “Có muốn mang theo cửa gỗ này không?”


Sói xám tiên sinh mím môi: “Ừm.”


Hắn nâng tay phải lên, đầu ngón tay xẹt qua vài luồng khí đen.


Bên tai truyền đến tiếng vang rất nhỏ, Nguyễn Thu Thu đã nhìn thấy cửa gỗ bên cạnh đã bị tháo dỡ, sau đó hóa thành từng miếng ván gỗ rồi rơi xuống.


“Sau khi dọn đến nhà mới, kích thước cửa động có thể sẽ khác.” Sói xám tiên sinh bình tĩnh giải thích, trấn an thê tử của mình, “Sói sẽ làm lại một cái mới, phu nhân không cần lo lắng.”


Nguyễn Thu Thu: “…”


Nàng cũng không có lo lắng vấn đề này.


Điền Tú rất tự giác, nhìn thấy những tấm ván gỗ này, hắn lập tức vung đôi cánh lớn, đi lên bắt đầu khuân vác.


Nguyễn Thu Thu vốn muốn đi lên hỗ trợ, lại bị ba yêu cùng ngăn cản.


“Việc tốn thể lực thế này, nên để nam yêu làm.” Như Ý nãi nãi bình tĩnh đứng ở một bên, thỉnh thoảng sẽ vươn ra mấy cành liễu để giúp đỡ Điền Tú một chút.


Hiệu suất làm việc của Sói xám tiên sinh rất cao, có lẽ tối hôm qua hắn đã hồi phục khá tốt, bây giờ tuy còn phải chịu đựng đau đớn của kỳ ma hóa, nhưng đã có yêu lực và ma lực nên cũng vẫn có thể chống đỡ được.


Nguyễn Thu Thu thấy rõ, một lần Điền Tú có thể chất 3 tấm gỗ lên xe, nhưng một lần Sói xàm tiên sinh nhà nàng có thể chuyển hẳn 10 tấm.


Như Ý nãi nãi cảm nhận những ma khí được khống chế hoàn mỹ trong không khí, ngoan ngoãn đến không thể tin được, ánh mắt bà hơi lóe lên, trong lòng âm thầm kinh ngạc.


Tên sói này vậy mà lại mạnh hơn nữa rồi, lần trước bọn họ gặp mặt, cũng chỉ mới là hai ngày trước.


Tiến bộ nhanh như vậy, thiên phú và ngộ tính chỉ sợ là còn vượt xa dự tính của chủ thượng.


Khanh Như Ý còn đang cảm thán, Nguyễn Thu Thu ở bên cạnh ngại ngùng nhìn, rồi điều động linh lực hệ thủy biến dị của mình tuyền vào bàn tay của Sói xám tiên sinh, để giảm bớt đau đớn cho hắn giống như lúc hắn ngủ.


Động tác của Uyên Quyết hơi chững lại một nhịp, hai tai đỏ ửng, nhưng may mà không lan ra hai gò má, khóe môi lén nhếch lên cười.


Dùng linh lực một hồi, Nguyễn Thu Thu phát hiện có chút không thích hợp.


Vị trí gần cổ nơi nàng đeo tụ linh châu cuồn cuồn không ngừng linh khí truyền đến, Nguyễn Thu Thu gần như chỉ trong nháy mắt đã chìm vào một loại trạng thái vi diệu, chờ khi nàng hồi thần lại thì đã lên đến cấp hai rồi.


Toàn bộ quá trình kéo dài chưa đến mấy phút, tốc độ rất nhanh, nhanh đến nỗi sa điêu vừa dọn ván gỗ xong cũng phải kinh ngạc không thôi


“Cô!… (ngươi tiến cấp rồi sao)” Hắn chỉ di chuyển ván gỗ thôi mà, nhân tộc này đã tiến cấp rồi, cái này cũng quá nhanh rồi chứ??


Sắc mặt Khanh Như Ý càng thêm phức tạp.


Bà còn đang cảm thán thiên phú của tên sói con kia không tệ, lại bất ngờ phát hiện thiên phú của Thu Thu còn ưu tú hơn cả dự đoán của bà.


Nhân tộc vốn chính là một chủng tộc rất khó tu luyện, bẩm sinh mọi mặt đã yếu hơn yêu tộc rất nhiều.


ở thế giới mà yêu tộc và ma tộc chia nhau chiếm lĩnh phần lớn lãnh thổ và Ma Uyên, ngoại trừ một phần đất đai nhỏ mà nhân tộc chiếm giữ, thì trong các bộ lạc rất ít nhân tộc có thiên phú tu luyện như Nguyễn Thu Thu.


Khanh Như Ý vốn nghĩ là ở cái độ tuổi này, không tốn nhiều tài nguyên đã có thể tu luyện đến cấp một hậu kỳ thế này, Nguyễn Thu Thu cũng có thể xem như một nhân tài hiếm thấy rồi.


Không ngờ Nguyễn Thu Thu lại mang tới kinh hỉ cho bà nhanh như vậy.


Chờ Nguyễn Thu Thu và Uyên Quyết dọn đến bộ lạc Đông Hùng, hẳn là thực lực của bọn họ sẽ càng tiến bộ nhanh hơn nữa. Như vậy, ma cổ trong người bà nói không chừng thật sự có thể loại trừ được.


Đáy mắt Khanh Như Ý lướt qua một tia mừng rỡ, thực lực chủ thượng cường đại, dưới trướng còn có mấy con ma vật mạnh hơn bà, bây giờ thực lực của mấy người bọn họ, cho dù thêm cả sa điêu và đám gấu ở bộ lạc Đông Hùng, vẫn không đủ để làm nên trò trống gì.


Việc cấp bách bây giờ, chính là nhanh chóng đổi lấy linh thạch, tăng thực lực lên.


Bên kia, Nguyễn Thu Thu chỉ cười cười trước ánh mắt ngỡ ngàng kinh ngạc của Điền Tú: “Là vận may tốt thôi.”


Vốn dĩ linh thạch thiếu thốn, nàng không thể tiến cấp nhanh như vậy, hoàn toàn là vì đêm qua tên sói nào đó đã cắn nàng hai cái…


Nguyễn Thu Thu liếc nhìn gò má tuấn tú và bờ môi nhàn nhạt của Sói xám tiên sinh, theo bản năng sờ sờ chỗ xương quai xanh bị hắn cắn.


Chỗ đó dường như lưu lại chút cảm giác run rẩy, chỉ là khẽ chạm vào một cái, Nguyễn Thu Thu đã hơi nhũn cả người.





Có hai người là Như Ý nãi nãi và Điền Tú hỗ trợ, đồ trong sơn động rất nhanh đã được dọn sạch.


Chỉ còn lại bếp đá và giường cưới, còn có một ít đồ đạc trên giường.


Tuy Sói xám tiên sinh nói muốn mang giường đi, nhưng Nguyễn Thu Thu lại có phần rầu rĩ.


Phần lớn xe đã dùng để chứa tấm ván gỗ, chút nữa nàng và Sói xám tiên sinh còn phải ngồi lên rên, sẽ không còn chỗ để.


Giường cưới nặng như vậy, cũng không thể để sa điêu huynh cõng nó bay trên trời được chứ?


Tuy nàng nghĩ vậy, nhưng thế thì ngại quá.


Nguyễn Thu Thu vừa suy nghĩ, vừa định xếp gọn mấy tấm chăn da thú.


Tay nàng còn chưa kịp chạm tới, Sói xám tiên sinh đã hơi căng thẳng mà tiến lên nói, cứ như sợ nàng phát hiện ra gì đó: “Để sói dọn cho.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK