Ác Lang Tiên Sinh vô cùng nghiêm túc đặt tiểu thê tử lên giường cưới, hai ngón tay của hắn trong quá trình di chuyển vẫn đặt trên vòng eo mềm mại của nàng, giờ đang nóng rực lên.
Sau khi xác nhận Nguyễn Thu Thu đã ở nằm yên ổn ở trên giường, chính lang quân tử nào đó mới duỗi ra hai ngón tay, mượn yêu lực, lật Nguyễn Thu Thu hai vòng, để nàng nằm vào bên trong giường đá.
Sau đó mới cố gắng chịu đựng xúc cảm kì lạ truyền tới từ trên đầu ngón tay khi tiếp xúc với làn da của nàng, gương mặt tuấn tú ửng đỏ di chuyển bước chân, cầm lấy tấm chăn bằng da thú tiểu thê tử đã gấp gọn ở bên giường, cẩn thận lật ra rồi đắp lên người nàng.
Thực ra bây giờ trên người Nguyễn Thu Thu rất bẩn thỉu, nếu như nàng tỉnh, chắc chắn sẽ không cho phép bản thân không tắm rửa, không thay quần áo mà đã trực tiếp nằm ở trên giường đá.
Nhưng chính lang quân tử nào đó bởi một loại nguyên nhân không nói rõ được cũng không tả rõ được nào đó, ngay cả giày cũng không cởi ra cho nàng.
Uyên Quyết cẩn thận từng li từng tí dém góc chăn cho tiểu thê tử, bàn tay buông xuống bên người, ngón tay trỏ và ngón tay giữa vừa chạm vào vòng eo và sau cổ Nguyễn Thu Thu hơi run rẩy, gò má trên khuôn mặt đẹp trai trở nên nóng bỏng
Xúc cảm còn đọng lại trên lòng bàn tay hắn trong lúc lơ đãng chạm vào làn da của nàng còn rất rõ ràng, khác hẳn với cảm giác khi sờ vào một thân da sói như hắn, vừa ấm áp mềm mại lại vừa tinh tế mịn màng.
Hàng mi đen dài run rẩy, khóe mắt Ác Lang Tiên Sinh hồng hồng.
Hắn đã không thể dùng hai mắt để “nhìn” nàng, nhưng trong cặp mắt hẹp dài đang dần dần bình tĩnh lại kia, vẫn như cũ điểm đầy những ngôi sao xán lạn.
Yêu thức lướt qua gò má Nguyễn Thu Thu bị tảng đá cắt cho xây xát, trông có chút đáng thương, Sói xám tiên sinh theo bản năng vươn cánh tay trắng xám về phía nàng, nhưng một giây sau lại nhanh chóng buông xuống.
Ma huyết nhuộm đỏ bàn tay chưa hoàn toàn khô hẳn, sẽ làm bẩn khuôn mặt nàng.
Khóe miệng nhếch lên một ý cười bất đắc dĩ, Uyên Quyết nhẹ nhàng vén tấm da thú ở phía bên ngoài giường cưới lên, hắn ngủ ở phía bên kia tấm da thú, tay phải biến thành móng vuốt sắc bén, nhẫn nhịn cảm giác đau đớn từ trong kinh mạch truyền tới, từng nét từng nét “vẽ” ra tất cả những chuyện đã xảy ra trong hôm nay.
Lão sư tử mập không phải là thứ quan trọng nhất, hắn hôm nay nói chuyện với tiểu thê tử, còn sờ nàng……
Sói xám tiên sinh càng vẽ, khuôn mặt càng ửng hồng, chờ hắn ‘ghi chép’ xong, vành tai sắp biến thành màu hồng phấn rồi.
Móng vuốt sắc bén đầy lông nhung cẩn thận lướt qua trên giường, đắp kín tấm da thú lên người.
Ác lang dùng yêu thức quét một vòng trên mặt đất, sau đó bối rối phát hiện ra, trên mặt đất phòng cưới cũng bị máu từ chân gãy của hắn nhỏ xuống làm cho dơ dáy rồi.
Uyên Quyết thẹn thùng mím đôi môi tái nhợt, vành tai còn lành lặn run rẩy, cẩn thận thu hồi cái đuôi to, dùng yêu lực chống chân trái đã mất đi cẳng chân, “đi” tới cửa sơn động, bỏ vào bếp đá thêm hai khúc gỗ.
Bởi vì lão sư tử kia đột nhiên tìm đến gây sự, thiếu chút nữa hắn đã quên mất trong sơn động không còn đủ củi để đốt.
Gỗ đốt là một loại gỗ đặc biệt, sinh trưởng ở những nơi sâu thẳm trong rừng rậm, nếu như hắn biến thành yêu hình chạy đến, cần khoảng ba, bốn tiếng.
Bây giờ hắn xuất phát, chờ tiểu thê tử của hắn tỉnh ngủ, là hắn có thể kịp trở về.
Bàn tay Uyên Quyết đỡ vách đá ở cửa sơn động, đầu ngón tay hơi dùng sức.
Nhờ phúc của tên sư tử béo, mặc dù hắn vì sử dụng ma khí quá độ khiến cho vết thương trong kinh mạch và nội tạng nặng hơn, nhưng trong cơ thể cũng có rất nhiều yêu lực.
Tuy rằng những yêu lực kia không đủ để chữa trị toàn bộ nội thương của hắn, nhưng cũng có thể kềm chế những cơn đau như bị kim châm cuồn cuộn không ngừng trong cơ thể.
Chờ cho đến khi những yêu lực trong cơ thể hắn đã dùng hết, trước khi gân mạch lần thứ hai khép lại, e rằng cũng không thể lại hoạt động giống như hôm nay.
Cho dù sau này lại vận dụng ma khí, chỉ sợ rằng hắn cũng chỉ có thể bộc phát được sức chiến đấu trong ngắn ngủi.
Mà sau đó, di chứng có lẽ không chỉ đơn giản là gân mạch vỡ tan và bộ lông bị biến sắc.
Uyên Quyết cắn chặt cơ, liếm liếm răng nanh đang khát vọng máu tươi.
Lần này hắn không bị ma khí cắn nuốt lý trí, cũng không quên đi những thứ quan trọng đã là vô cùng may mắn rồi. Trước khi hắn có thể khống chế được những ma khí trong huyết mạch, hắn sẽ không tùy tiện vận dụng chúng nữa.
Thực ra tình trạng cơ thể của hắn bây giờ cũng không lạc quan, cần sử dụng linh lực và đồ ăn dưỡng thương mấy ngày.
Nhưng nhìn thời tiết gay go sắp nổi lên gió to và bão tuyết, nếu như ngày hôm nay hắn không đi kiếm một ít củi về, có lẽ không được mấy ngày, Nguyễn Thu Thu cũng sẽ bị đông lạnh chết.
Hắn đã không thể cho nàng một cuộc sống tốt, không để cho nàng bị đông lạnh là điều tối thiểu mà một con nam yêu phải làm.
Sói xám tiên sinh biết đối với Nguyễn Thu Thu mà nói, mình không phải là một bạn lữ rất tốt, bọn họ không phải là phu thê thực sự, cũng không có khế ước cùng chung tuổi thọ, nghiêm túc mà nói cũng không được xem là phu thê danh chính ngôn thuận.
Nàng còn có những sự lựa chọn khác, nhưng hắn cũng rất ích kỷ.
Hắn không muốn phải lo lắng tới những đối thủ cạnh tranh như gã tên Bụt kia, tên sư tử mập kia, chỉ muốn nàng lấy danh nghĩa phu nhân của hắn, ở lại bên cạnh hắn một quãng thời gian.
Thâm chí, Uyên Quyết có những suy nghĩ đê hèn, nếu như hắn mang theo những vết thương đầy rẫy trở về với củi đốt, giả vờ thể lực không chống đỡ nổi ngã vào cửa sơn động, nàng có thể bởi vì vui vẻ và đau lòng mà ôm lấy hắn, hay là vuốt ve đuôi của hắn không?
Cũng có thể là, hôn nhẹ khóe môi của hắn……
Trên má lại ửng hồng khả nghi, Uyên Quyết giơ tay xoa xoa khóe môi, chỉ tùy tiện suy nghĩ đã bắt đầu nổi lên cảm giác kỳ lạ, cái đuôi to phía sau lặng lẽ cuốn lại.
Hắn thở hắt ra một hơi, yêu thức cuối cùng lưu luyến nhìn lướt qua Nguyễn Thu Thu đang nằm trên giường, hóa thành yêu hình, đi ra bên ngoài.
……
Ở rìa Bộ lạc Viêm Lang, Tiểu Mạc Ngư cõng chiến lợi phẩm phong phú về tới sơn động.
Mạc gia gia vẫn là như cũ, nửa ngồi ở trên giường, bởi vì bây giờ đã là chạng vạng, thần trí của hắn vẫn còn tỉnh táo.
Mà Mạc Bạc Hà đang cầm tấm da năm ngoái Mạc Miêu săn được cho nàng để thêu thùa. Nàng thấy Mạc Ngư trở về, lập tức bỏ đồ thêu trong tay xuống, nhìn hắn cười, “Nhị ca, ca đã trở về rồi?”
“Ừm.” Mạc Ngư tiến vào sơn động, cẩn thận hạ mành da thú xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc suốt đường đi trong nháy mắt thả lỏng ra, lộ ra nụ cười thật tươi không giấu được, “Hôm nay ta…… cùng với Thu Thu tỷ đi sắn thú, phát hiện không ít thứ tốt!”
Mạc Ngư nói xong, đem đồ ăn và dược thảo ngày hôm nay thu hoạch được bày lên trên bàn đá.
“Dược thảo, cá! Nước quý của phu quân Thu Thu tỷ tỷ, còn có tảng đá xinh đẹp….??” Mạc Bạc Hà nháy mắt, “Woaaa thật nhiều.”
Mạc gia gia nhìn thấy viên linh thạch trên bàn, khuôn mặt nghiêm khắc hiếm thấy nhìn Mạc Ngư, “Chuyện các ngươi đào được vật này có người khác biết không?”
Mạc Ngư đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó mới lập tức lắc đầu một cái, “Không có, nơi đó là do con phát hiện, chỉ có hai người con và Thu Thu tỷ biết……”
Mạc Ngư nói xong, sửa lại lời nói “Bây giờ thêm hai người đã biết, chắc phu quân của Thu Thu tỷ cũng sẽ biết.”
Mạc Ngư nắm lấy cây gậy bằng xương, có chút chột dạ cúi đầu, “Gia gia, tảng đá xinh đẹp này có phải là rất quý giá không? Thực ra con cũng không muốn nhiều thứ như vậy, nhưng Thu Thu tỷ nói tảng đá này rất tốt với thân thể của ca ca…..”
Nghe cậu bé nói như vậy, Mạc gia gia thở dài một hơi.
Ông nhìn Mạc Ngư viền mắt hồng hồng, quay lại nhìn Mạc Miêu đang thoi thóp nằm ở trên giường, lòng quặn đau, cũng không nói ra được lời trách móc nặng nề.
Nếu không phải do ông, người trưởng thành duy nhất trong cái nhà này, quá đau khổ khi phải xa cách ái thê, thân thể càng ngày càng suy yếu, bọn nhỏ cũng không cần phải khổ cực như vậy.
Mạc gia gia đỡ vách tường, từ từ đứng lên, vươn cánh tay run rẩy ra, xoa xoa đầuTiểu Ngư và Mạc Bạc Hà, “Tiểu Ngư, Bạc Hà, viên đá xinh đẹp này gọi là linh thạch, là thứ vô cùng quý giá, tuyệt đối không thể để những yêu khác phát hiện nhà chúng ta có nó, đã nghe chưa?”
Thấy hai đứa bé đều nghiêm túc gật đầu biểu thị sẽ không nói với người khác, Mạc gia gia mới thả lỏng một chút, bước chân run rẩy đi tới bên bàn đá, do dự một chút, cầm lấy linh thạch trên bàn.
Da dẻ già nua chạm vào viên đá lấp lánh lạnh lẽo, Mạc gia gia nhắm hai mắt lại, chậm rãi nắm chặt tay.
Bạc Hà kinh ngạc nhìn mái tóc của ông đã đen hơn, vui mừng vỗ tay một cái, “Gia gia! Tóc người biến thành màu đen rồi!”
Mạc gia gia nghe thấy tiểu Bạc Hà nói, giơ tay sờ sờ đầu, “Thật sao?”
“Đúng vậy! Gia gia đã trẻ ra rồi! Gia gia trở nên đẹp trai!” Tiểu Bạc Hà miệng rất ngọt, chọc cho Mạc gia gia và Mạc Ngư cười không ngậm miệng lại được.
Mạc gia gia “ha ha ha” cười, dường như hai con ngươi vẩn đục âm u, cũng trở nên sạch sẻ, sáng rõ hơn, “Gia gia thật sự đã trẻ ra, là vì sao?”
“Chắc hẳn linh thạch này đúng là bảo bối.” Mạc gia gia nháy mắt một cái, tự hỏi tự đáp.
Hắn bước đi tuy rằng vẫn còn loạng choạng không vững, nhưng đã ổn định hơn so với trước.
Mạc gia gia đi tới sờ Mạc Miêu ở bên giường, nhét linh thạch vào trong tay hắn.
“Nhị ca, có linh thạch, đại ca sẽ nhanh chóng khỏe lên sao?” Sờ Bạc Hà ở một bên nhỏ giọng hỏi Tiểu Ngư.
Mạc Ngư gật gật đầu, “Ngoại trừ linh thạch, chúng ta còn có bảo bối và dược thảo, ca ca nhất định sẽ tốt hơn.”
“Miêu Miêu, phải nhanh khỏe lên nhé.” Mạc gia gia ngồi ở bên giường, bàn tay già cỗi khẽ vuốt ve an ủi mái tóc hắn, há miệng ra, dường như còn muốn nói thêm điều gì.
Nhưng ông còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, Mạc Miêu đã chậm chậm mở mắt ra.
Tiểu thiếu niên có một đôi mắt màu xanh phỉ thúy đẹp đẽ, giờ khắc này còn có chút mê man.
Hắn tầm mắt đối diện với mái tóc sương muối quen thuộc trong trí nhớ khi còn thơ ấu, giật giật bờ môi khô, “…… Phụ thân?”
Mạc gia gia nghe vậy cả người run rẩy kịch liệt, đồng tử bỗng nhiên co rút nhanh chóng.
Hắn hít sâu một hơi, rất nhanh lại khôi phục bình thường, giống vừa rồi không xảy ra chuyện gì.
Mạc gia gia cười híp mắt nắm lấy bàn tay Mạc Miêu, sửa lại cách gọi của hắn, âm thanh già nua đáng sợ, “…… Là gia gia.”
Mạc Miêu cũng tỉnh táo lại, thấy rõ hình dáng người đang đứng trước mặt, “…… Gia gia, xin lỗi.”
Mạc gia gia lắc lắc đầu, mỉm cười lầm bầm, đáy mắt chôn dấu một tia bi thương, chợt lóe lên một cái rồi biến mất, “Gia gia đúng là đã trẻ ra rồi, Miêu Miêu cũng bị nhìn lầm.”
Khuôn mặt Mạc Miêu trắng bệch, quay đầu, nhìn thấy đáy mắt tiểu Bạc Hà rưng rưng, cười yếu ớt với nàng.
“Ca ca, cuối cùng ca cũng chịu tỉnh rồi.” Mạc Ngư cũng thở dài một hơi như trút được gánh nặng, cả người đều thả lỏng.
Một nhà bốn người rốt cục đồng thời thanh tỉnh.
Nhân lúc Tiểu Bạc Hà và Mạc gia gia hiếm khi tỉnh táo đi làm cơm, Tiểu Mạc Ngư lén lút kể lại tất cả những chuyện đã xảy ra gần đây cho Mạc Miêu.
“Đệ chỉ nói cho nàng địa điểm, nàng đã chia cho đệ nhiều thứ như vậy?” Mạc Miêu nhìn những thứ tốt trên bàn đá, cả khuôn mặt xoắn xuýt, dùng sức vỗ vai Mạc Ngư, “Nhiều đồ vật như vậy, có giá trị cao hơn so với con đường và tin tức của chúng ta.”
Mạc Miêu do dự trong giây lát, nói với Mạc Ngư khi đứng trước mặt ca ca đã dỡ xuống phòng bị cười hì hì, “Đợi lát nữa nấu cơm xong, đệ đưa một phần cho Thu Thu…… tỷ, mùa thu trước ta tồn trữ rất nhiều thịt, nhà chúng ta không thiếu thịt.”
“Đã nghe chưa?”
“Dạ.” Mạc Ngư thật lòng nghe ca ca , “Nhưng mà ca ca, đệ cảm thấy Thu Thu tỷ cần da thú hơn.”
“Da thú tỷ ấy đang mặc bị rách rồi.”
Mạc Ngư tên nhóc này mặc quần áo cũng rách rưới, lại cười nhạo Nguyễn Thu Thu rách rưới hơn hắn, “Tỷ ấy là tân nương tử, vậy mà cũng không có quần áo mới.”
“Các ca đang nói gì thế? Cái gì tân nương tử?” Mạc Bạc Hà bưng chén canh bột củ, khuôn mặt nhỏ nhăn nhó bước đi vào, “Hai người đang nói tới Thu Thu tỷ sao?”
Mạc Ngư gãi gãi mặt, “Ừ.”
Mạc Bạc Hà suy nghĩ một lát, đặt canh xuống, lấy ra một tấm da thú trắng tinh giấu thật kỹ dưới giường nhỏ của mình.
Đây là quà sinh nhật Mạc Miêu tặng cho nàng vào mùa xuân năm ngoái, một tấm da thú phủ lông màu trắng tinh, của một con dê sừng nhọn rất hiếm khi gặp được, “Nhị ca, đưa cái này cho Thu Thu tỷ đi.”
“Tân nương tử phải mặc đồ đẹp hơn một chút, nàng cho chúng ta nhiều thứ như vậy, một tấm da thú tính là gì.”
Ánh mắt Mạc Ngư sáng lấp lánh, nhìn khuôn mặt tươi cười không có chút miễn cưỡng của muội muội, nhận lấy tấm da thú lại bắt đầu trêu chọc nàng, “Tấm da thú này của muội trắng như vậy, có tấm nào màu sắc tươi tắn không? Màu hồng, bông hoa, lấm tấm, ai lại cho tân nương tử mặc đồ màu trắng.”
Tiểu Bạc Hà sắp bị hắn làm cho tức chết rồi, trừng mắt lườm hắn một cái, lười giải thích cho hắn ngày tuyết rơi mặc đồ màu trắng rất đẹp, tà váy dài thướt tha màu tuyết trắng thật là lãng mạn, đạo lý này Tiểu Ngư từ nhỏ đã là thẳng nam thì không thể hiểu được.
Tiểu Mạc Ngư không làm chậm trễ thời gian, sau khi phát hiện thời tiết chẳng mấy chốc sẽ tệ hơn, vội vã đeo da thú và đồ ăn trên lưng đi ra cửa.
Khi hắn đi tới gần sơn động của Nguyễn Thu Thu, nàng còn đang ngủ, chưa tỉnh lại.
“Thu Thu tỷ.”
“Thu Thu tỷ?”
Bởi vì kinh nghiệm bị thổ huyết lần trước, Mạc Ngư không dám tới quá gần sơn động, không thể làm gì khác hơn là ở bên ngoài gọi nàng.
Hắn đầu tiên là nhỏ giọng gọi vài câu, sau đó thoáng nhìn vết máu trên đất, nghĩ tới sắc mắt Nguyễn Thu Thu rất kém khi tạm biệt, đột nhiên cảm thấy lo lắng, lớn tiếng gọi nàng, “Thu Thu tỷ! Nguyễn Thu Thu, tỷ có đang ở trong sơn động không? Tỷ có ổn không?”
Chờ Tiểu Ngư gọi tới lần thứ ba, sốt ruột đứng giậm chân, Nguyễn Thu Thu bị một chữ “ngủ” của Sói xám tiên sinh làm cho ngủ say cuối cùng cũng giật mình tỉnh lại.
Nàng hoảng hốt mở mắt ra, nhìn vách đá bằng phẳng quen thuộc trên đỉnh sơn động, theo bản năng sờ sờ vị trí bên cạnh, không thấy yêu lang đâu cả, mới hoàn toàn tỉnh lại.
Thần trí và ký ức cùng trở về, Nguyễn Thu Thu lập tức ngồi dậy, xoa trán, không nhịn được mà thở dài một hơi.
Bởi vì Sói xám tiên sinh có tiền án, trước đây đã để cho nàng ngủ mê, một mình một ngựa dẫn dắt ma vật rời đi, lần này chắc là cũng không có bất kỳ yêu nào giúp đỡ bọn họ, Lục Tử Nhiễm đột nhiên ngã xuống đất co giật, chắc cũng là hắn.
Nàng cũng không biết từ khi nào hắn đã khôi phục được khí lực có thể hạ thủ được với nam chính.
Sự sợ hãi và khủng hoảng đối với hắn không còn bao nhiêu, nhưng cảm giác tan vỡ lại không ít.
Nếu như đúng thật là Sói xám tiên sinh ra tay với tên Sư tử thì thôi, vì sao lại phải làm cho nàng ngủ? Đồ ăn và linh thạch nàng còn chưa cầm về nữa.
Còn có…… Nàng diễn trò giãy dụa la hét ở trong tuyết, hắn có nhìn thấy không….?
Nguyễn Thu Thu khóc không ra nước mắt, chỉ có thể miễn cưỡng an ủi chính mình tên yêu lang ngốc kia mù, sẽ không nhìn thấy nàng giãy dụa như con bướm đêm vỗ cánh.
Hơn nữa yêu lang này bình thường rất thích sạch sẽ, sao lại có thể để cho nàng bẩn như thế này nằm trên giường, quần áo cũng không thay cho nàng……
Ừ…… Nguyễn Thu Thu trong nháy mắt đỏ ửng mặt, quên đi, không thay quần áo thì thôi, thậm chí ngay cả giày cũng không cởi ra cho nàng?
???
Cảm giác trên chân có da thú đang bao phủ, Nguyễn Thu Thu nhẫn nhịn cơn đau trên bắp chân, vội vã ngồi dậy.
Ánh mắt của nàng chạm vào vết bẩn trên da thú, trong nháy mắt cảm thấy khó thở, ý nghĩ muốn ăn thịt sói cũng nảy lên rồi.
Còn yêu lang đâu? Đã đi đâu rồi?
“Thu Thu tỷ!”
Tiểu Ngư còn đang gọi ở bên ngoài, Nguyễn Thu Thu lấy lại tinh thần, vội vã đáp một tiếng, lảo đảo đi ra ngoài, mới đi được hai bước, nàng liền phát hiện có gì đó không đúng.
Ba quả trứng to gần bằng bắp tay nàng đang nằm trên bàn đá là sao?
?? Tại sao bên trong góc có một đống da thú màu đen đã được xử lý qua, hình như là da của trâu rừng.
Sói xám tiên sinh đi săn sao? Thân thể của hắn còn chưa khôi phục đến trình độ đó.
Nguyễn Thu Thu cau mày, nhìn nước trong nồi đá đang đun nóng, trong lòng dần dần xuất hiện cảm giác bất an.
Nàng vén lên tấm mành da thú rách, ở trong “kho”, thấy một đống thịt trâu đã được xử lý qua, chất thành núi nhỏ.
Nguyễn Thu Thu: “……”
Nàng hoảng hốt dụi mắt, xác nhận bản thân không nhìn lầm, đây đúng là thịt trâu, nhìn số lượng, chắc hẳn là một con “trâu rừng nhỏ”, dựa vào linh lực dồi dào ở bên trong thịt, là cấp một.
Xác nhận linh khí, nàng không đủ khả năng để săn được.
Nguyễn Thu Thu đỡ vách tường, tuy rằng đang nói đùa, nhưng không hề cảm thấy vui chút nào.
Bởi vì, tên yêu lang đi săn kia cũng không ở trong kho, nói chính xác, là hắn không ở trong sơn động của bọn họ.
Rõ ràng là mới tỉnh lại từ trong chăn mềm mại ấm áp, giây phút này Nguyễn Thu Thu lại cảm thấy cả người đang lạnh run.
Nàng mím chặt môi, nghĩ thầm đây chắc không phải là quà chia tay đâu nhỉ? Khóe mắt lại mít ướt mà hơi cay cay, tầm mắt mơ hồ
Sẽ không phải như lần trước, đánh ma vật xong cũng đã đến cực hạn của bản thân?
Nghĩ tới khả năng này, Nguyễn Thu Thu vội vã cầm lấy cây giáo, do dự trong giây lát cầm theo một viên đá lửa và một đoạn gỗ đốt bỏ vào ba lô đeo trên lưng, chạy ra khỏi sơn động.
Mạc Ngư còn đang chờ ở bên ngoài, thấy nàng đi ra, thở phào nhẹ nhõm, “Quá tốt rồi, Thu Thu tỷ, tỷ không có chuyện gì chứ?”
Cổ họng hắn đã bị khàn luôn rồi, nghe rất đáng thương.
Nguyễn Thu Thu cảm thấy hơi xấu hổ, cúi người xuống nhìn cậu bé, “Tiểu Ngư, sao đệ lại tới đây?”
Mạc Ngư nhét đồ vật ôm trong lồng ngực vào trong lòng nàng, cười nói, “Ca ca tỉnh rồi, nói đệ nhất định phải đưa chút đồ vật cho tỷ. Tiểu Bạc Hà còn nói tỷ là tân nương tử, phải mặc da thú đẹp đẽ.”