Mục lục
Gả Cho Bệnh Kiều Ác Lang Xung Hỉ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 31: Lòng bàn tay đụng vào nàng


Lục Tử Nhiễm vừa nói xong, Nhu Nguyệt Nhiêu đã biến sắc, động tác nuốt thịt nướng của nàng ta dừng lại, trên mặt mang theo một tia u ám.


Nàng nuốt xuống miếng thịt nướng tươi ngon kia xuống, nâng mắt nhìn Lục Tử Nhiễm, gắng bình tĩnh nói, “Chàng nói muốn đi bộ lạc Viêm Lang?”


“Muốn đi thăm Nguyễn Thu Thu sao?”


Lục Tử Nhiễm nghe giọng nàng ta, biết chắc chắn chiếc túi may mắn của hắn lại nghĩ nhiều rồi, mặt hắn dịu xuống, “Ta chỉ muốn xác nhận nàng ta còn sống không thôi, không có ý gì khác.”


“Chàng vẫn nhớ thương nàng ta?” Nhu Nguyệt Nhiêu nắm chặt tay, “Chàng đi tìm nàng ta đi, đi đi, bây giờ đi luôn đi, đừng ở trong sơn động của ta nữa.”


Lục Tử Nhiễm thấy nàng ta như vậy, biết ngay nàng ta lại ghen rồi, đáy lòng có chút mất kiên nhẫn, nhưng nghĩ nếu Nguyễn Thu Thu đã chết, sau này nói không chừng hắn còn cần Nhu Nguyệt Nhiêu cam tâm trạng nguyện giúp hắn chắn đòn công kích, đành phải kiên nhẫn giải thích, “Nguyệt Nhiêu.”


“Nếu ta thật sự quan tâm Nguyễn Thu Thu, ngày ta về bộ lạc đã đi tìm nàng ta, cần gì phải chờ tới bây giờ.”


“Vậy chàng còn đi bộ lạc Viêm Lang làm gì?” Nhu Nguyệt Nhiêu nghi hoặc nhìn hắn một cái, đắn đo nói, “Trong bộ lạc, Thu Thu cũng không có người nhà thân thiết nào, lần này nàng ta gả cho thủ lĩnh tiền nhiệm của bộ lạc Viêm Lang, xem như đã ra sức cống hiến cho bộ lạc, tuy chúng ta phải cảm tạ nàng ta, nhưng cũng không nợ nàng ta cái gì, Tử Nhiễm, bên ngoài tuyết còn rơi lớn như vậy, chàng đừng đi nữa.”


Lục Tử Nhiễm nâng tay vuốt vuốt mũi nàng, suy nghĩ một chút, liền bịa một lý do nói, “Nguyệt Nhiêu, thật ra là tộc trưởng muốn ta đi.”


“Tộc trưởng nói, có thể bộ lạc Viêm Lang đang cất giấu bí mật gì đó, muốn ta đi điều tra.” Lục Tử Nhiễm làm bộ như vô cùng “u buồn” mà thở dài, “Nếu không thì sao ta lại nỡ rời xa nàng được, ngốc ạ.”


Nhu Nguyệt Nhiêu nhìn ánh mắt dịu dàng của hắn, mới miễn cưỡng đè nén sự ghen tuông trong lòng lại, nhào vào lòng hắn, “Vậy chàng không được mang đồ ăn dư thừa cho Nguyễn Thu Thu, cũng không được tặng da thú cho nàng ta.”


Giọng nàng ta nũng nịu, Lục Tử Nhiễm vô cùng sảng khoái đáp ứng, “Được, ta không mang.”


Một nam yêu mạnh mẽ cấp ba sắp đột phá cấp bốn như hắn, cho dù không mang theo đồ ăn, trong hơn một ngày đi tới bộ lạc Viêm Lang cũng đủ thời gian cho hắn săn mồi.


Điều này không phải Nhu Nguyệt Nhiêu không biết, nhưng mà nàng ta vẫn muốn giở tính trẻ con, nghe Lục Tử Nhiễm đồng ý nhanh như vậy, tâm trạng mới tốt hơn, đồng ý để cho hắn đi.


Lục Tử Nhiễm xoa xoa đầu nàng ta, không tiếp tục đề cập chuyện này nữa.


Bên ngoài rất lạnh, trong sơn động đang đốt củi lửa lại rất ấm áp.





Lúc Lục Tử Nhiễm lên kế hoạch đi xác nhận xem Nguyễn Thu Thu còn sống hay không.


Bộ lạc Viêm Lang, trong sơn động vắng lặng.


Tộc Vu của bộ lạc Viêm Lang biết được chuyện xảy ra ban ngày từ yêu lang tên Lâm Tốn.


Tộc Vu có dấu ấn lang tộc trên mặt nghe lời Lâm Tốn nói xong, bàn tay đầy nếp nhăn vuốt vuốt cây gậy đầu sói, “Vì vậy, Nguyễn Thu Thu nói nàng ta đã thân mật với Uyên Quyết, lúc ấy không có yêu lang nào dám tiến lên, cũng không có yêu lang nào dám đổi dược thảo với nàng ta?”


Lâm Tốn thần sắc cứng đờ, có chút mất mặt nói, “Lúc ấy ta không ở đó, nơi đó toàn là tiểu bối, mọi người lo lắng trên người Nguyễn Thu Thu cũng bị nhiễm lời nguyền, nên không dám tiến lên.”


Tộc Vu cười nhạo một tiếng, “Không phải có Tạ Vũ ở đó sao? Bọn họ thật đúng là nhát gan.”


Lâm Tốn do dự một chút, vẫn thanh minh, “Tộc Vu, dù sao thì chẳng phải chúng ta muốn để cho Nguyễn Thu Thu thay bộ lạc chúng ta gánh vác hậu quả của lời nguyền sao? Bọn tiểu bối sợ hãi cũng rất bình thường.”


Lão Tộc Vu nghe hắn nói, động tác vuốt vuốt cây gậy đầu sói hơi dừng lại, nửa ngày mới nhẹ giọng thở dài, “Đúng, ngươi nói đúng.”


Tầm mắt lão Tộc Vu nhìn tấm màn da thú vừa dày vừa nặng bên ngoài sơn động, hơi suy tư.


Kể từ lần thú triều trước, sau khi vị đại nhân kia truyền lệnh đổi về một thê tử nhân tộc cho Uyên Quyết xong, đã vội vàng rời đi.


Hắn hứa lúc bộ lạc Viêm Lang gặp nguy hiểm sẽ bảo vệ bọn họ, nhưng trong khoảng thời gian này cũng không gặp lại hắn.


Lão Tộc Vu từng hỏi vị đại nhân kia, có cần Tộc Vu hắn làm gì không, nhưng vị đại nhân này chỉ nói, “Cứ để bọn họ giày vò, tên yêu lang kia không dễ dàng chết như vậy đâu, hai tháng sau, ta lại đến.”


Nghĩ tới đây, Tộc Vu cũng không tiếp tục truy cứu chuyện ban ngày đám yêu lang đó mặc kệ Nguyễn Thu Thu nữa.


Lâm Tốn thấy sắc mặt lão Tộc Vu tốt hơn một ít, lại hỏi, “Tộc Vu, chuyện lần trước ngài nói, còn muốn để cho Quả Nhi đưa nàng ta đi gặp nhân tộc trong bộ lạc nữa không?”


Tộc Vu trầm mặc một lát, nửa ngày mới lắc lắc đầu, “Quên đi.”


Vốn dĩ ông ta cảm thấy đáng thương cho tiểu cô nương nhân tộc kia, nghĩ nàng không quá hai tháng nữa sẽ chết, muốn giúp đỡ một chút, nhưng hiện tại nếu Nguyễn Thu Thu đã đắc tội hầu hết yêu lang và nhân tộc trong bộ lạc, còn chủ động nói trên người mình bị nhiễm lời nguyền, vậy thì không cần phải giúp nàng nữa.


Mùa đông tàn khốc như vậy, bởi vì trong cơ thể có huyết mạch đặc thù, Uyên Quyết có thể sống sót, nhưng nàng, tám phần là không qua nổi.


Nhưng Nguyễn Thu Thu sống hay chết, có liên quan gì đến bộ lạc Viêm Lang bọn họ đâu?


Nàng chẳng qua chỉ là một quân cờ tự mình nhảy vào, sống chết có số, không sao cả.





Quân cờ Thu Thu bị rất nhiều người coi thường và lo lắng, đang nằm bên cạnh giường đá, bên cạnh Sói xám tiên sinh.


Tuy rằng linh khí dây dưa với ma khí trong cơ thể hắn, có lúc truyền tới cảm giác đau đớn và đói của hắn, nhưng Nguyễn Thu Thu đau một hồi cũng quen, kết hợp với sự mệt nhọc, nàng đã ngủ thiếp đi.


Nàng đang ngủ say, Uyên Quyết đã giảm đau rất nhiều chậm rãi tỉnh dậy.


Dạ dày đã sớm đói đến tê liệt mất đi tri giác nổi lên một cảm giác no nê, cảm giác đau đớn trên chân bị cắt đứt và trên vết thương bị nhiễm trùng sinh mủ cũng đỡ hơn rất nhiều.


Xung quanh yêu hạch mơ hồ đang quấn quanh một tia linh lực, áp chế ma khí, rất tinh thuần, là linh lực của Nguyễn Thu Thu.


Trong lòng lại nóng lên, Uyên Quyết động đậy cánh tay phải ấm hơn tất cả bộ phận khác trên cơ thể, rất nhanh đã đụng phải đầu ngón tay lạnh lẽo của Nguyễn Thu Thu.


Hắn như đột nhiên bị phỏng, mặt dần dần đỏ lên, tai cũng không tự nhiên mà run run.


Nàng, vậy mà nàng dám nắm tay hắn.


Ác lang tiên sinh không dám động đậy, bàn tay to của hắn tùy ý để cho Nguyễn Thu Thu đặt bàn tay nhỏ nhắn của mình lên.


Nơi làn da tiếp xúc dần dần nóng lên, Uyên Quyết mở đôi mắt hẹp dài ra, trong đêm tối chậm rãi nghiêng đầu.


Tuy hắn không thấy gì, nhưng hắn vẫn theo bản năng mà làm vậy.


Chóp mũi có thể ngửi được mùi của Nguyễn Thu Thu.


Là mùi tươi mát mới tắm xong…


Đúng.


Hôm nay nàng tắm rồi.


Nàng còn ám chỉ hắn nữa.


Chỉ là…


Mất mặt quá đi, vậy mà hắn lại đau tới hôn mê.


Lòng bàn tay Sói xám tiên sinh dán với tay của Nguyễn Thu Thu, cảm nhận làn da mềm mịn mát lạnh của nàng, không biết nghĩ tới cái gì, tim đập càng lúc càng nhanh.


Cũng không biết, sự mềm mại và ấm áp của đuôi hắn có như nàng mong đợi không.


Nghĩ đến cảm giác lúc đầu ngón tay nàng chạm vào cái đuôi lông xù của hắn, trên gương mặt anh tuấn của ác lang tiên sinh dần dần hiện lên một tầng đỏ ửng.


Hắn mím chặt môi, một cách chậm rãi, vô liêm sỉ, lặng lẽ nâng bàn tay bị Nguyễn Thu Thu nắm chặt lên.


Bàn tay của một người một yêu đang nắm lấy nhau, Uyên Quyết chỉ cảm thấy trong đầu nháy mắt trống rỗng, nhiệt độ nhanh chóng lan ra khắp người, có chút mơ hồ mà nghĩ.


Thì ra, cảm giác thân mật với tiểu phu nhân, là như vậy sao?


Chẳng trách đám yêu kia thích giao hợp như vậy.


Uyên Quyết không biết bản thân bị gì, cảm thấy nhịp tim hiện tại của mình không được bình thường.


Lý trí nói cho hắn biết, hắn không nên giậu đổ bìm leo, hắn hiện tại đang sờ trộm tay của Nguyễn Thu Thu, có khác gì đám yêu lang lưu manh đâu!


Nhưng bản chất hắn hình như là một tên yêu lang cực kỳ biến thái, hắn biết bản thân rất quá đáng, nhưng vẫn vô liêm sỉ mà nắm chặt cả bàn tay của Nguyễn Thu Thu vào trong tay hắn dưới chăn da thú.


Là nàng cầm tay của hắn trước, là nàng đưa tay vào trong chăn da thú của hắn trước…


Đuôi của ác lang tiên sinh lặng lẽ vẫy vẫy, chỉ nắm chặt tay của Thu Thu thôi không chịu, còn cố ý dùng ngón tay thon dài cẩn thận chạm hết lần này đến lần khác.


Mỗi lần hắn đụng trúng, lại lập tức giật ra, sau đó lại tiếp tục đỏ mặt đụng tiếp.


Cực kỳ chột dạ.


Ừm…


Tay của Thu Thu rất nhỏ, không thể so với hắn được.


Tay nàng cũng rất mềm, không cứng như hắn…


Lại dùng đầu ngón tay chạm vào lòng bàn tay của nàng một lần nữa, cuối cùng Nguyễn Thu Thu cũng bị làm phiền tới chịu không nổi.


Nàng chỉ cảm thấy ở trong mơ, có thứ gì đó cứ đụng đụng vào lòng bàn tay nàng.


Giống như chuồn chuồn phớt qua vậy, ngứa ngứa.


Lòng bàn tay vốn rất mẫn cảm, nàng bị đụng lướt qua như vậy mấy lần, chỉ muốn nắm tay chụp một phát.


Vì thế nàng đang ngủ mơ mơ liền làm như vậy.


“Ưm…” Rút tay ra khỏi tay Sói xám tiên sinh, Nguyễn Thu Thu bỏ cái tay ngứa không chịu nổi vào trong chăn da thú xoa xoa, sau đó cuộn người lại, ngủ tiếp.


Sói xám tiên sinh bị động tác lau tay của nàng làm cho suy sụp: “…”


Hắn chậm rãi nắm chặt bàn tay vừa rồi nắm tay của Nguyễn Thu Thu, trong nháy mắt sắc mặt tái nhợt đi rất nhiều, trên trán lần nữa chảy mồ hôi, nửa ngày mới ra vẻ trấn định mà cong cong môi, cúi đầu nở một nụ cười.


Lúc nàng rút tay về, linh khí của nàng luôn ở trong cơ thể hắn, linh khí đạt đến cực hạn sắp tiêu tán cũng rời đi.


Cảm giác đau đớn và đói khát lại lần nữa tràn về, sự ấm áp đã rời đi, đen tối vô tận lại ùa đến, giống như mạng nhện không thể nhúc nhích, nháy mắt nhấn chìm hắn.


Cho dù Sói xám tiên sinh ngốc cỡ nào, cũng hiểu được, thứ vừa rồi đem đến cho hắn ánh sáng và sự ấm áp, là Nguyễn Thu Thu.


Yết hầu dần dần tuôn ra chua sót đau đớn, Uyên Quyết hít sâu một hơi, gắt gao cắn răng.


Hắn không để mặc bản thân giãy dụa lúc sắp rơi vào vực sâu hôn mê, mà là nhân lúc ý thức còn tỉnh táo, lại lần nữa thử phục hồi yêu hạch.


Nhưng vận mệnh như đối nghịch hắn, cứ hễ hắn chịu đựng sự đau đớn trên người, hấp thu một chút linh khí trong không khí, sẽ nhanh chóng bị ma khí lẩn trốn trong huyết mạch của hắn thôn tính.


Ma khí dâng lên, khoảnh khắc lại một lần nữa sắp không có cách chống lại ma khí này, Uyên Quyết từ bỏ việc tiếp tục hấp thu linh khí để chống đối ma khí trong cơ thể.


Hắn chịu đựng máu tươi cuồn cuộn, đè nén tiếng ho khan , chỉ khàn khàn phát ra âm thanh khó chịu trong cổ họng.


Sự việc đã phát triển đến nông nỗi này, cho dù hắn không muốn thừa nhận cỡ nào, muốn khôi phục lại thành yêu lang oai phong lẫm liệt như trước đây như thế nào, nhưng sự thật đã hiện ra trước mặt


Ma khí tàn sát bừa bãi trong cơ thể hắn, được phát ra từ huyết mạch của hắn.


Dòng máu này, mang theo một phần dơ bẩn thuộc về ma vật.


Đôi mắt Uyên Quyết ảm đạm, đáy mắt dần dần bao phủ một tầng màu đỏ tươi.


Ký ức khi còn bé, hầu hết đều mơ hồ không rõ nữa.


Hắn cũng không nhớ rõ mình là con của ai, chỉ nhớ loáng thoáng có một vực sâu và đêm tối vô tận.


Ác lang tiên sinh chậm rãi nắm chặt tay.


Hắn như vậy, cho dù linh khí của tiểu phu nhân của hắn có đặc biệt cỡ nào, cũng chưa chắc có thể trị khỏi.


Có lẽ, khi hắn thật sự rút sạch dòng máu dơ bẩn này trên người đi, chặt đứt ngọn nguồn của ma khí, trở thành một “yêu lang sạch sẽ” như nàng nói, nàng mới có thể dùng linh khí loại bỏ sạch sẽ ma khí trên người hắn nhỉ?


Ý thức được cho dù cứ tiếp tục như vậy, bản thân cũng không có khả năng hồi phục thành một yêu lang khỏe mạnh, Tiên sinh ‘lương thực dự trữ’ tự giễu cong môi.


Hắn phác họa bộ dạng của Nguyễn Thu Thu trong đầu, nhớ tới mấy ngày nay nàng luôn tiết kiệm không dám ăn, tất cả đều để dành cho hắn, nhớ tới bàn tay bị đông lạnh đến đỏ bừng của nàng, nhớ tới việc nàng có thể đã bị yêu lang khác bắt nạt đến bị thương…


Mà hắn, chỉ có thể giống như phế vật nằm trên giường đá, nhìn nàng bôn ba mệt nhọc, vì sinh tồn mà đấu tranh cực khổ.


Ngực như bị dao đâm từng chút từng chút, Uyên Quyết chưa từng khó chịu như vậy.


Hai mắt hồng hồng, lần đầu tiên, tận lực khống chế bản thân, thử tiếp nhận một tia ma khí trong huyết mạch.


Những ma khí như là có sinh mệnh kia, tựa như cảm giác chủ nhân của chúng đang kêu gọi, hưng phấn tụ lại thành một đoàn, tự tranh giành nhau, cuối cùng lại vô cùng nghe lời, chỉ cử ra một sợi mà Uyên Quyết muốn, hòa tan vào miệng vết thương ở lưng sắp chảy máu.


Cảm giác tê ngứa truyền đến, Sói xám tiên sinh chỉ cảm thấy vết thương sau lưng giống như lúc được Nguyễn Thu Thu dùng giọt nước chữa bệnh điều trị, ngừng chảy máu trong nháy mắt.


Không còn cảm giác đau đớn, tranh giành, chỉ thêm một tia khát vọng tìm đồ ăn, ham muốn máu tươi và giết chóc.


“… Ha ha.”


Biến hóa trong cơ thể quá mức rõ ràng, Uyên Quyết không nhịn được nở nụ cười tự giễu.


Miệng thì cười, trong lòng lại càng đau đớn không yên.


Nhìn đi, việc hắn khôi phục thành một con sói xám bình thường, khỏe mạnh, có thể yên ổn chung sống với Nguyễn Thu Thu khó khăn như vậy đó.


Nhưng, sa đọa thành một tên đại ma lang, lại thoải mái và đơn giản như thế.


Thậm chí Uyên Quyết có dự cảm, nếu hắn dần dần tiếp nhận ma khí trong huyết mạch, có lẽ, rất nhanh sẽ có thể khỏe lại, thậm chí còn có thể có được sức chiến đấu cực mạnh.


Chỉ là lúc đó, hắn có còn là hắn nữa không?


Hắn còn nhớ tiểu phu nhân của hắn là ai nữa không?


Có khi nào ngay cả việc từng có một nhân tộc tên là Nguyễn Thu Thu, hắn cũng quên sạch?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK