Cho dù cảm thấy cái quần tiểu phu nhân làm cho hắn có chút không bình thường, chàng Bụt nào đó vẫn đỏ mặt mặc vào.
Bởi vì mất đi chân trái, yêu lực mỏng manh cũng chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ hắn đứng dậy cất bước, cũng không thể giảm bớt đau đớn, Uyên Quyết phải vất vả lắm mới mặc được cái quần này.
Mồ hôi óng ánh từ trên trán rơi xuống, thấm ướt tóc mai màu đen buông xuống của Uyên Quyết.
Ngón tay hắn có chút run rẩy cột lại dây thừng được thiết kế đặc biệt ở trước cái quần da thú, hai lỗ tai trở nên nóng bỏng, trong đầu không biết đang suy nghĩ gì, cả cái đầu sói đều ửng đỏ.
Cái quần Nguyễn Thu Thu làm cho hắn vẫn hơi ngắn, chân lớn của Sói xám tiên sinh bị lộ cả một cái mắt cá chân.
Một cái chân khác từ đầu gối trở xuống ống quần xẹp lép, ngoại trừ thỉnh thoảng truyền đến cảm giác đau đớn, thì chỉ còn lại sự trống rỗng.
Cái gì cũng không còn.
Nhưng dường như hắn cũng không cảm thấy rất đau, chỉ là nhẹ nhàng kéo kéo góc quần, khóe môi giương lên, đôi mắt không có tiêu cự lại chứa đầy ý cười, hắn vẫn cứng miệng hừ một tiếng, “Quá ngắn.”
Yêu lực trong cơ thể không còn nhiều, thời gian có thể hoạt động có hạn, sau khi mặc quần áo xong, Bụt tiên sinh tích trữ một ít tuyết, dùng yêu thức quét qua kho một lần, sau khi phát hiện củi đốt trong nhà chẳng còn lại bao nhiêu, lông mi hơi run lên, trong lòng tính toán điều gì.
Nhưng trước khi đi, dường như là hắn nghĩ tới điều gì, lại đỡ vách tường đi trở về phòng ngủ, ngồi ở một bên giường, xốc tấm da thú trải trên giường lên, lộ ra mặt ngoài óng ả của giường đá.
Bên trên có mấy vết xước lần trước hắn cào ra, may mà là nằm ở mé bên ngoài, ở phía bên chỗ nằm của hắn, Nguyễn Thu Thu không phát hiện ra.
Uyên Quyết mím đôi môi trắng xám lại, chậm rãi đưa tay phải ra, trong giây lát đã biến thành móng sói lớn.
Hắn vô cùng chăm chú nhìn giường đá đang nằm dưới thân, sau đó cẩn thận từng li từng tí một duỗi ngón tay trỏ ra, dùng móng vuốt sắc nhọn từ từ khắc họa ở trên giường đá.
Hắn không biết chính xác yêu lực của mình có đủ để hắn chạy về sau khi đi săn không, lúc cần thiết hắn chỉ có thể vận dụng ma khí trong huyết mạch của mình.
Hoặc là chỉ dùng một chút sẽ không có chuyện gì, nhưng hắn không chắc chắn bản thân sẽ nhớ hết tất cả các ký ức đã trải qua với Nguyễn Thu Thu, vì để ngừa vạn nhất, hắn muốn ghi chép lại.
Mặc dù Sói xám tiên sinh là một con yêu lang mù chữ, thế giới viễn cổ cũng chưa hoàn chỉnh hệ thống văn tự, nhưng hắn biết vẽ.
Thực ra hắn có thể vẽ rất đẹp, nhưng vì tiết kiệm thời gian, chỉ cần vẽ lại tất cả những ký ức lại là được
Mắt to tròn, tóc dài, váy da thú, tay chân gầy như que diêm, chính là tiểu phu nhân của hắn.
Con sói có vành tay nhọn, đuôi to, chân què, mắt tam giác, chính là hắn.
Con sói xám chân bên trái từ đầu gối trở xuống không còn chân nhe răng đe dọa người tóc dài, chính là lần gặp mặt đầu tiên của bọn họ.
Uyên Quyết nhắm mắt lại, yêu thức thay thế hai mắt của hắn, “nhìn” những hình ảnh khắc trên giường đá.
Một hồi lâu hắn mới cười khẽ một tiếng, vẽ ra những chuyện đã xảy ra trong mấy ngày nay, mới phủ lại da thú, rời khỏi sơn động.
…
Một bên khác, Thu Thu đang tìm cách hái dược thảo từ vách núi cheo leo ở đối diện.
Nàng không biết Sói xám tiên sinh đã ra ngoài, cũng không biết nàng đã hóa thành người que diêm tóc dài, đôi mắt tròn, càng không biết yêu lang nào đó lại đang lén lút vẽ nguệch ngoạc ở trên giường đá.
Nàng thu thập mấy cây dây leo bên cạnh gốc cây lớn ở gần lối đi, đang bện dây thừng cùng Tiểu Ngư.
“Thu Thu tỷ, dây thừng này có được không?” Tiểu Ngư nhìn dây thừng trong tay Nguyễn Thu Thu, lo lắng hỏi.
Đó là dây thừng lớn mà bọn họ vừa bỏ ra hơn nửa giờ, dùng da thú cùng dây leo khô quấn chặt vào nhau.
“Được chứ, đệ yên tâm đi.” Nguyễn Thu Thu nở nụ cười với cậu bé, tìm thấy dây thừng lớn cuối cùng, lại lượm một cục đá nhỏ, buộc cục đá nhỏ vào cuối sợi dây.
Đầu tiên, Nguyễn Thu Thu tìm một gốc cây thấp chỉ cao hai, ba mét, sau khi nhanh nhẹn leo lên, cột đầu dây có cuốn tảng đá vào cành cây không quá nhỏ, sau đó nắm lấy dây thừng nhảy xuống.
Nếu như dây thừng lớn có thể chịu được trọng lượng lúc nhảy của nàng, như vậy đợi lát nữa nàng dự định mượn linh lực ném dây thừng tới chỗ nhô ra trên vách đá đối diện, sau khi kẹt vào được, bám vào dây đi qua thì nguy hiểm sẽ nhỏ hơn rất nhiều.
Nguyễn Thu Thu cầm lấy dây thừng rơi khoảng chừng một phút, xác nhận dây thừng của nàng và Tiểu Ngư bện ra chịu đựng được trọng lượng của nàng, mới lấy dây thừng xuống.
Mạc Ngư cũng đã phản ứng lại, cậu bé dùng ánh mắt sùng bái nhìn Nguyễn Thu Thu, “Thu Thu tỷ, vậy mà tỷ cũng nghĩ ra được?”
Nguyễn Thu Thu: “…” Nếu không được phải làm sao, cũng không thể thật sự ném Tiểu Ngư qua, cũng không thể nhảy qua giống khỉ, cho dù có thể nhảy qua, trở về như thế nào mới là vấn đề.
Phương pháp này tuy rằng không chắc có thể thành công cũng có nguy hiểm nhất định, nhưng đã là phương pháp đáng tin nhất rồi.
Mạc Ngư nhìn vách núi dựng đứng đối diện, lại phủ khắp đá nhọn lởm chởm, mặc dù cảm thấy hơi sợ hãi nhưng vẫn cắn răng nói, “Để đệ đi cho.”
“Đệ là nam tử hán, gia gia và ca ca cũng đã nói đệ phải bảo vệ nữ hài tử.”
Nguyễn Thu Thu: “……”
Trong lòng nàng ấm áp, đột nhiên cảm thấy Tiểu Ngư càng ngày càng dễ thương.
Nguyễn Thu Thu cầm dây thừng, cùng Tiểu Ngư đi tới gốc cây cao nhất, cúi người xuống, nói với cậu bé, “Vậy nam tử hán là đệ giúp tỷ trông chừng, nếu như thấy tỷ sắp rớt xuống, nhớ đón lấy tỷ nhé.”
Nàng sẽ không rơi xuống, nhưng nếu như không nói vậy, lòng tự ái của cậu bé này rất mạnh, chắc sẽ không chịu được.
Tiểu Ngư suy nghĩ hai giây, mới gật gật đầu, “Thu Thu tỷ yên tâm, tỷ nhẹ như vậy, đệ chắc chắn sẽ đón được.”
Nguyễn Thu Thu nghe cậu bé nói vậy, ý cười bên môi càng đậm.
Tuy rằng nàng đúng là rất nhẹ, thế nhưng nghe đứa trẻ đáng yêu nói như vậy, vẫn sẽ cảm thấy vui vẻ.
Nguyễn Thu Thu xoa xoa đầu Tiểu Ngư, không làm chậm trễ thời gian, cầm dây thừng và mâu nhọn, bò lên gốc cây cao nhất này.
Nàng ôm lấy thân cây, sau đó điều động một tia linh khí trong cơ thể, quấn lấy viên đá ở cuối dây thừng, nhắm vào viên đá to nhọn ở đối diện, dùng sức ném qua.
Sức mạnh của nàng không phải là quá yếu, nhưng phương hướng ném đi hơi chệch, mấy lần trước đều thất bại.
Nguyễn Thu Thu điều động nhiều linh khí hơn một chút, may mắn lần thứ bảy đã ném mạnh qua, góc độ vừa vặn, dưới sự giúp đỡ của linh khí, mới thành công cuốn vào tảng đá nhọn, vòng qua ba vòng, cục đá ở dây thừng cắm vào khe hở trong tảng đá.
Thật vất vả mới thành công, Nguyễn Thu Thu thở phào nhẹ nhõm, kéo căng dây thừng, từ thân cây bò xuống, sau khi thử đi thử lại nhiều lần xác định có thể chịu đựng sức kéo lớn, lại bò lên trên, cột chặt một đầu còn lại của dây thừng vào thân cây.
Nguyễn Thu Thu hít sâu một hơi, xác định đồ vật trong túi đeo da thú sẽ không đột nhiên rơi xuống, mới nắm dây thừng, rời đi thân cây.
Dây thừng đột nhiên rơi xuống một đoạn, chân Nguyễn Thu Thu ở giữa không trung lung lay hai lần, cao như vậy làm sao mà nàng không cảm thấy sợ sệt được cơ chứ, huống chi lại không có thiết bị đảm bảo an toàn, nàng chỉ có thể căng da đầu ép buộc chính mình không nhìn xuống, hai tay nắm chặt dây thừng, chờ sau khi vững vàng một chút, chầm chậm bò tới phía trước.
Mạc Ngư ở đứng phía dưới ngẩng đầu lên nhìn nàng, lo lắng giậm chân.
Cũng may gốc cây lớn cách vách đá không tới ba mét, Nguyễn Thu Thu cuối cùng an toàn bò đến đầu bên kia.
Bởi vì những tảng đá trên vách núi cheo leo đa phần đều rất sắc nhọn, quần áo da thú trên người Nguyễn Thu Thu có chút tổn hại, đầu gối cùng bàn tay, trên cánh tay đều bị trầy xước, nhưng cũng may cuối cùng cũng bò qua tới nơi.
Nguyễn Thu Thu không để ý tới vết thương hơi đau đớn, lấy cây giáo từ bên trong túi da thú đeo trên lưng ra, lảo đảo chạy về phía trước hai bước, gian nan đi tới dưới gốc cây lớn.
Nàng nhìn thoáng qua những cây nhỏ hơi ố vàng, ngồi xổm dưới đất, dùng bàn tay nhẹ nhàng gạt lớp tuyết trên mặt đất ra.
Chờ gốc nhân sâm nhỏ này hoàn toàn lộ ra ngoài, cuối cùng Nguyễn Thu Thu cũng nở nụ cười mừng rỡ.
Tiểu Ngư nói không sai, chỗ này đúng là có nhân sâm!
Khuôn mặt Nguyễn Thu Thu sáng rỡ, bắt đầu cẩn thận đào nhân sâm.