Mục lục
Gả Cho Bệnh Kiều Ác Lang Xung Hỉ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 80: “Muốn ngủ riêng với sói sao?”


Vì quá nhiều biến cố, mà bộ lạc Đông Hùng cách đó không xa, đại điêu cứ thế biến thành hình người.


Đây cũng là lần đầu tiên Nguyễn Thu Thu nhìn thấy hình người của Điền Tú—


Diện mạo đoan chính, có vẻ khá cứng rắn, có điều không giống thanh niên ngoài hai mươi lắm, ngược lại hơi giống người đàn ông trưởng thành.


“Hùng Viễn, Hùng Đoá Đoá, chuyện này là sao?” Điền Tú chỉ tay vào con non mà Hùng Viễn đang ôm trong tay, nhướng mày.


“……” Nghe thấy cái tên Hùng Đoá Đoá, khoé môi Nguyễn Thu Thu bất giác nhếch lên, âm thầm vội đẩy xe “xe lăn” của Sói xám tiên sinh, cố gắng nhịn cười.


Nếu như nàng không nhìn nhầm, tên gấu trúc tên là Hùng Đoá Đoá là một nam yêu khoảng mười bảy, mười tám tuổi, cái tên có hơi lạ lùng.


Nhưng nàng đã nhanh chóng kiềm chế cái miệng của mình, hít sâu một hơi, tập trung tinh thần nghe hai con gấu giải thích.


Như Ý nãi nãi xua tay, “Trời sắp tối rồi, vừa đi vừa nói đi.”


Mọi người đồng ý, Nguyễn Thu Thu đang đẩy xe cho Sói xám tiên sinh, nghe Hùng Viễn nghiến răng nghiến lợi nói, “Là tên rắn đen kia làm đấy.”


“Rắn đen?” Nguyễn Thu Thu vừa muốn hỏi, thì phát hiện Điền Tú đã hỏi vấn đề mà nàng muốn hỏi, nên không nói gì nữa, tiếp tục lặng lẽ đẩy xe.


“Là con rắn đen già đã sống được ba trăm năm rồi.” Hùng Đoá Đoá giải thích, “Thực lực của lão ở khoảng cấp bốn sơ kỳ, trước đây luôn sống ở cực Nam, nửa năm trước đột nhiên chuyển đến gần bộ lạc của chúng ta.”


Hùng Đoá Đoá nói với giọng nghiêm trọng, “Mới đầu mọi người đều nghĩ hắn là yêu tốt, nên đi thăm viếng, nhưng ai ngờ lại nhìn thấy con non mình đầy thương tích trong sân nhà lão.”


Nguyễn Thu Thu hơi dừng động tác đi về phía trước lại một lúc, cau mày.


Hùng Đoá Đoá nổi giận nói, “Lão rắn đó hình như cũng đã bị thương, lúc đó, lão có giải thích rằng, cả nhà họ bị ma vật tấn công……”


“Và các ngươi liền tin à?” Như Ý nãi nãi lạnh lùng nói, “Đừng nói với ta, các ngươi vì thương xót hắn, nên đã tặng thảo dược nhé.”


Giọng bà vừa dứt, Nguyễn Thu Thu khá bất lực khi thấy nét mặt lúng túng thoáng qua của Hùng Đoá Đoá.


Bị Như Ý nãi nãi vạch trần những việc ngu ngốc mà bọn họ đã làm, Hùng Đoá Đoá hơi luống cuống. Hắn ngượng ngùng xoa đầu, “Đúng là vậy……”


Dường như hắn muốn chứng minh bản thân không ngốc như vậy, vội vàng nói thêm, “Nhưng sau này nhận ra không đúng, nên chúng ta không tiếp tục cho nữa.”


Nguyễn Thu Thu: “……” Mặc dù gấu của bộ lạc Đông Hùng không tiếp tục cho nữa, nhưng con rắn đen đã quen thói chắc chắn sẽ không đơn giản bỏ qua cho bộ lạc dễ dàng bắt nạt như vậy.


Hơn nữa, việc lão xuất hiện gần bộ lạc Đông Hùng vốn rất kỳ lạ, có lẽ ngay từ khi bắt đầu lão đã có toan tính.


“Sau đó, con non trong nhà của lão không biết vì sao càng ngày càng ít, khi chúng ta kịp phản ứng lại, thấy có gì đó không đúng muốn tìm cách cứu những con non kia ra, thì thú triều đã ập đến……” Hùng Viễn nói thêm, giọng nói đầy sự tự trách.


Nguyễn Thu Thu im lặng, thú triều tới rồi, bộ lạc Đông Hùng còn không thể tự bảo vệ mình nữa, với thự lực cấp bốn sơ kỳ của con rắn đó, bọn họ có muốn cứu mấy con non kia cũng lực bất tòng tâm.


“Còn con này thì sao? Tại sao đá Ma Bộ chạm vào gấu yêu các ngươi mới phát nổ?” Như Ý nãi nãi tiếp tục hỏi.


Hùng Viễn tỏ vẻ ngỡ ngàng, mãi lúc sau mới hiểu ra, ánh mắt chất chứa sự hận thù, “Trước khi chúng ta rời đi, rắn đen có từng đến thăm hỏi tộc trưởng một lần, nói muốn sống ở ngọn núi phía sau.”


“Nhưng tộc trưởng không đồng ý, chắc tên súc sinh đó giận cá chém thớt lên chúng ta!”


Nguyễn Thu Thu hỏi Hùng Viễn: “Tộc trưởng các người có phải cũng là cường giả cấp bốn?”


Hùng Viễn gật đầu, ánh mắt mới đó đã kinh ngạc, “Sao ngươi biết? Tộc trưởng bọn ta chính là gấu trúc cấp bốn đỉnh phong, rất dũng mãnh!”


Nguyễn Thu Thu: “……” Nàng thật sự cảm thấy nói không nên lời.


Nếu như một bộ lạc toàn kẻ yếu đuối, dựa trên hành động súc sinh hành hạ bọn trẻ con của con rắn đen đó, không thể không trực tiếp động thủ.


Có lẽ con rắn đó không biết có được tin tức từ đâu, biết rằng ngọn núi phía sau bộ lạc có kết giới, linh khí dày đặc, vì vậy mới muốn chuyển tới đây ở.


Nói thật, vị trí địa lí của bộ lạc Đông Hùng rất tốt, lượng người cũng không ít, trong kết giới ngọn núi phía sau có rất nhiều linh khí, có thể nói đây là miếng thị béo bở. Lâu không có người để ý, ắt hẳn có công lao bởi sức mạnh chiến đấu anh dũng của vị tộc trưởng gia gia kia.


Dù sao, trước đây bộ lạc Phong sư mà nàng từng ở, sức mạnh của tộc trưởng sư tộc cũng chỉ ở cấp bốn sơ kỳ mà thôi.


Tộc trưởng gia gia không đuổi con rắn đen đó, có lẽ là có một số nguyên nhân.


Nguyễn Thu Thu suy nghĩ, và nhìn Như Ý nãi nãi, ánh mắt cả hai đều bất lực.


Bộ lạc Đông Hùng quả thực là một nơi tốt, hầu hết các con gấu đều rất dễ thương, chỉ là hơi ngốc nghếch……


“Đáng ghét!” Hùng Đoá Đoá tức muốn chết, “Sao ta lại yếu đuối như vậy, nếu như ta mạnh giống gia gia, thì ta sớm đã đánh cho con rắn đó nằm đất rồi!”


Đánh cho nằm đất.


Nguyễn Thu Thu cong môi cười, trong đáy lòng dần dần có kế hoạch.


Sói xám tiên sinh im lặng nghe Hùng Viễn và Hùng Đoá Đoá nói chuyện, khẽ mím môi im lặng, không biết đang nghĩ gì.


Thấy đã sắp đến bộ lạc, hai anh em Hùng Đoá Đoá mới phản ứng lại.


Hùng Đoá Đoá quay đầu, nhìn Nguyễn Thu Thu đang đẩy xe, sau đó hắn run lẩy bẩy, “Không đúng, Uyên phu nhân, Uyên Quyết, ngươi, sao các ngươi lại đi theo bọn ta?”


Nguyễn Thu Thu nhìn vẻ mặt ngốc nghếch của hắn, mắt chớp chớp, bật cười một chút, “Từ giờ trở đi, chúng ta sẽ chuyển đến đây sống.”


Hùng Đoá Đoá: “……”


Hắn thất thần, như bị sét đánh, im lặng hồi lâu.


Hùng Viễn nhìn món đồ trên xe gỗ liễu, rất lâu mới phản ứng lại, “Ta nói mà……làm gì có tên ngốc nào lại đi ra rừng chơi giữa mùa đông chứ……”


Nguyễn Thu Thu: “……” Não của hai con gấu này rốt cuộc được làm từ cái gì vậy.


Nàng chậm rãi đẩy xe cho Uyên Quyết, vì căng thẳng mà lòng bàn tay đổ chút mồ hôi.


Nàng biết tiếng tăm của Sói xám tiên sinh ở bên ngoài không tốt lắm, cũng biết hắn không thể khống chế được ma khí, vô ý hại chết một số yêu, vì vậy luôn lo lắng rằng bọn họ liệu có giống như lúc ở bộ lạc Viêm Lang, cũng không được mấy con gấu này thu phục.


Bầu không khí ồn ào náo nhiệt biến mất, và một sự im lặng đến đáng sợ bao trùm không gian.


Nguyễn Thu Thu im lặng nhìn Hùng Đoá Đoá và Hùng Viễn, trái tim dần chìm xuống.


“……” Hùng Đoá Đoá quay đầu lại, hai mắt nhìn Uyên Quyết và Nguyễn Thu Thu, sau đó bất lực thở dài, “Ta nghĩ gia gia nhất định sẽ đồng ý, vậy các người cứ ở lại đây đi! Xem được sơn động nào chưa? Sơn động trống chỗ bọn ta còn rất nhiều.”


Anh mắt Hùng Đoá Đoá sáng lên khi nói chuyện, có vẻ như định giúp họ chuyển nhà.


Thực tế thì hắn nghĩ thế thật.


Mới đầu, hắn hơi sợ Uyên Quyết, lo lắng sẽ xui xẻo khi đến gần hắn.


Nhưng từ khi gặp mặt đến giờ, đã qua mười mấy phút, hắn và ca ca mấy lần đứng cách Uyên Quyết trong vòng một mét, nhưng chưa khi nào cảm thấy không thoải mái.


Điêu huynh cách Uyên Quyết đủ gần, dọc đường không phải vẫn sống vui vẻ đó sao?


Đã là tin đồn thất thiệt, vừa rồi Uyên Quyết còn ra tay cứu ca ca hắn và con non, thì hắn vì cái gì mà phải ghét hắn chứ?


Hùng Viễn cũng cười, nhìn về Khanh Như Ý, “Bà cô này thế nào? Có phải cũng chuyển đến bộ lạc chúng ta không?”


Khanh Như Ý xoa cằm, kiêu ngạo nói, “Gọi nãi nãi đi.”


Hùng Viễn: “???”


Nguyễn Thu Thu: “……”


Điền Tú đứng bên cạnh cười thầm, từ từ kể chuyện Như Ý nãi nãi chuyển đến hai ngày trước.


Nhìn mất con yêu đi phía trước chung sống hoà thuận, liền thở phào nhẹ nhõm.


Nàng hơi cúi người xuống, khẽ nói vào tai Sói xám tiên sinh trầm lặng, “Phu nhân, tốt quá rồi.”


Uyên Quyết đã thu lại đôi tai sói và cái đuôi to, và giờ trông có vẻ như người bình thường.


Nghe thấy lời của Nguyễn Thu Thu, tai hắn đỏ lên, lúc sau mới bình thản quay đầu lại nói, “……Ừ.”


Sói không hề cảm thấy vui, nhưng giọng của phu nhân thì có vẻ rất vui, hắn không muốn đả kích nàng.


Sói xám tiên sinh ẩn núp dưới hàng lông trắng muốt, hàng chân mày đen nhánh cứ luôn nhíu lại, cảm giác hơi u ám và dữ tợn, nhưng từ từ cũng tiêu tan một chút.


Lúc trời tối dần, cuối cùng Nguyễn Thu Thu bọn họ cũng tới gần chỗ kết giới ở phía sau ngọn núi.


Hai huynh đệ Hùng Đoá Đoá và Hùng Viễn vừa đến bộ lạc đã vội vàng đến chỗ tộc trưởng gia gia đưa thảo dược, Như Ý nãi nãi giúp bọn họ chuyển đồ vào sơn động cũng rời đi.


Sa Điêu ôm con non đáng thương kia trong ngực, suy nghĩ rồi nói lời từ biệt với bọn người Nguyễn Thu Thu, đi ra ngọn núi phía sau tìm tộc trưởng gia gia.


Trước khi trời tối hẳn, Nguyễn Thu Thu đã bắc xong cái bếp đá, đốt một ít củi, và cầm một cây đuốc trong tay, mới bắt đầu nhìn vào ngôi nhà mới của mình và Sói xám tiên sinh.


Sơn động đã được dọn dẹp qua, bên trong rất sạch sẽ, nền đất cũng rất bằng phẳng, độ cao vừa phải.


Cửa động gần giống như trước, nhưng đất bằng sau khi vào lại nhỏ hơn trước một chút.


Bước vào trong khoảng mười bước có thể thấy hai lối rẽ, đi về bên phải hai bước sẽ thấy một gian rất lớn, gần như không ngọn gió nào có thể thổi vào.


Sơn động này lớn hơn so với “phòng ngủ” trước kia của bọn họ, thậm chí còn có một khe hở giống như ”cửa sổ”, với một bên được làm từ cành liễu, có thể mở ra để thông gió, có lẽ là Như Ý nãi nãi làm giúp.


Khi đi vào bên phải sẽ thấy bãi đất bằng phẳng tương đối lớn, tạo thành một không gian có thể cất đồ, đi vào trong một chút, lại có thể nhìn thấy thêm hai sơn động nhỏ.


Một cái là phòng chứa đồ nhỏ hơn, nhưng bị mở một cánh “cửa” ở trên đỉnh, rất thuận tiện cho việc lấy ánh sáng.


Còn có một sơn động nhỏ hơn một nửa so với sơn động bên trái, bên trong cũng có một cánh “cửa” nhỏ, thậm chí còn có một cái giường đá đơn, ngoài ra có cả bàn đá và ghế đá, trông như phòng ngủ đơn vậy.


Nhiệt độ trong sơn động cao hơn bên ngoài rất nhiều, khả năng chắn gió cũng tốt, sáng hơn nhiều so với nơi họ sống trước đây.


Quan trọng hơn là, vừa bước vào sơn động, Nguyễn Thu Thu đã cảm thấy linh khí mạnh hơn gấp mười lần so với nơi họ sống trước đây.


Tụ linh châu có hơi nóng, đôi mắt Nguyễn Thu Thu sáng ngời, nếu có thể tu luyện ở đây, thì dù tạm thời không tìm ra linh thạch, vết thương của Sói xám tiên sinh cũng sẽ tốt hơn.


Nàng quan sát tất cả mọi thứ trong phòng, Sói xám tiên sinh đã đặt giường cưới ở chỗ lớn nhất, cũng là nơi linh khí dày nhất.


“Ta về rồi đây.” Nguyễn Thu Thu lon ton chạy đến bên cạnh hắn, thấy con sói đang tao nhã di chuyển cái đệm da thú trên giường cưới.


Nàng lờ mờ nhìn thấy hình như cái giường có khắc cái gì đó, nhoáng một cái, nàng đã không nhìn rõ nữa.


Hết thời gian dùng phép thuật rồi, lại không có yêu lực để phát huy lần hai, vì vậy con sói nào đó hơi chột dạ cố giữ bình tĩnh, kiêu ngạo gật đầu, “ừ.”


Nguyễn Thu Thu: “……”


Nàng nói về tình trạng bố trí sơn động, khi nghe thấy có một cái giường đơn khác, khoé môi của Uyên Quyết không tự chủ được nhếch lên.


Cảm giác khó chịu trong lòng ngày càng mãnh liệt, lồng ngực chua xót.


“Nơi này lớn hơn nhiều so với chỗ chúng ta ở trước đây, cho nên, ta nghĩ ngoài nơi để ngủ, còn hai sơn động có thể sử dụng như thế nữa……” Nguyễn Thu Thu đang định nói với phu quân nghe sự sắp xếp của mình, thì nhận thấy bầu không khí xung quanh Sói xám tiên sinh có vẻ hơi sai sai.


“Sao vậy?” Nguyễn Thu Thu nương theo ánh sáng từ ngoài sơn động chiếu vào, và nhìn thấy những sợi lông tơ nhỏ bé trên má Uyên Quyết.


Nàng không biết rằng, con sói đã nằm lòng thông tin về căn nhà.


Nhà mới có bốn sơn động nhỏ, tiểu phu nhân nói ngoài chỗ ngủ còn có hai sơn động nhỏ nữa, ý có phải là, muốn ngủ riêng với hắn không?


Các đốt ngón tay dùng sức của Uyên Quyết trở nên trắng bệch, lông mi run nhẹ, giọng nói buồn bực khàn khàn còn có cả tủi thân, “Phu nhân, nàng muốn ngủ riêng với sói sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK