Cảm giác mệt mỏi dâng lên, lần này yêu lực mà Sói xám tiên sinh sử dụng rất mạnh mẽ, cho dù Nguyễn Thu Thu theo bản năng muốn duy trì tỉnh táo, nhưng vẫn nhanh chóng chìm sâu vào giấc ngủ.
Cánh tay đang cố gắng chống đỡ thân thể nàng cũng thả lỏng ra, thân thể tự nhiên nghiêng về phía sau, yêu lang xấu xa kia, cố ý không cho nàng cam tâm đi ngủ, nhưng không muốn nàng ngã trên mặt tuyết vừa ướt vừa lạnh lẽo.
Hắn chỉ là rất cẩn thận ngồi quỳ chân phải trên đất, kéo chân trái không còn trọn vẹn, cẩn thận dùng ống tay áo da thú vẫn được coi là sạch sẽ che kín bàn tay bẩn thỉu, nhẹ nhàng ấn bả vai Nguyễn Thu Thu, thuận theo phương hướng nàng ngã về phía sau, để nàng gối lên trên bắp đùi của mình.
Nguyễn Thu Thu đang rơi vào trong mộng đẹp không bị té giật mình tỉnh lại, cũng không có chú ý tới, yêu lang đáng thương trong phút trước quỷ dị đột nhiên xuất hiện sau lưng nàng, sau khi xác nhận nàng đã ngủ say, bắt đầu khống chế không cho máu bắn ra ngoài.
Dáng vẻ hiện tại của Sói xám tiên sinh vô cùng thê thảm.
Trên gò má đẹp trai của hắn có nhiều vết nứt to to nhỏ nhỏ, đôi mắt hẹp dài như ngôi sao lạnh lẽo, dường như nhuốm đầy máu, cánh môi mỏng không còn màu trắng xám nữa, mà bị máu đen từ trong cơ thể không ngừng tràn ra nhuộm thành màu đen đỏ.
Trên thân thể hắn còn có rất nhiều vết rách chằng chịt với vết thương to nhỏ, máu tuôn ra, khiến cho quần áo da thú nàng làm cho hắn đều bị dơ bẩn.
Thậm chí, ngay cả cái đuôi xù lông của hắn, vừa rồi còn quét trên mặt đất khiến cho hoa tuyết rơi, cũng trở thành màu đen đỏ.
Lồng ngực Uyên Quyết phát ra những tiếng ho khan kịch liệt, hắn nghiêng người sang, hàng lông mi đen run rẩy, cố gắng không để cho máu mình lại làm bẩn quần áo của Nguyễn Thu Thu.
Da thú trong nhà không nhiều lắm, cho dù đã giặt cũng không khô nhanh như vậy, hắn làm một con sói biết thông cảm cho tiểu phu nhân của hắn, không thể hơi một tí là ho ra máu.
“Khụ khụ……”
Mặc dù đã cố gắng hết sức khống chế thương thế bên trong cơ thể, Uyên Quyết cũng không có cách nào hoàn toàn khống chế được những ma khí đang không ngừng tàn phá bừa bãi trong cơ thể hắn.
Đòn công kích Lục Tử Nhiễm vừa rồi là lần đầu tiên hắn thử nghiệm sử dụng ma khí trong cơ thể, bởi vì hết sức phẫn nộ mà thiếu chút nữa hắn đánh mất lý trí. Tuy rằng bởi vì “biểu diễn” của Nguyễn Thu Thu, hắn phun ra ma huyết trong ngực, nhưng di chứng của việc sử dụng ma khí quá mức vẫn rất nghiêm trọng.
Ma khí đang chạy trong huyết mạch hắn hẳn là rất đặc thù, sau khi công kích Lục Tử Nhiễm, lại cắn nuốt rất nhiều tu vi từ tên sư tử già đó, chuyển đổi thành rất nhiều linh lực tinh khiết có thể cung cấp cho hắn sử dụng, dung nhập vào trong cơ thể hắn.
Chỉ là……
Vết thương của hắn chưa lành, sau khi một thân huyết nhục không có cách nào chịu đựng được một lượng lớn ma khí, lại nhận thêm lượng linh khí khổng lồ, hai bên xung đột lẫn nhau, khiến cho gần một nửa gân mạch trong cơ thể hắn bị vỡ tan, cả người đau nhức, yêu hạch vỡ vụn bị chèn ép, chỉ còn lại gần một nửa.
Nhưng nhờ phúc của những linh khí kia, tuy bây giờ cả người hắn đau đớn, yêu hạch cũng sắp không còn, nhưng yêu lực bên có thể sử dụng trong cơ thể lại bất ngờ dồi dào.
Chịu đựng trong chốc lát, chờ máu bên trong vết thương nhỏ cả người phun ra xong, Sói xám tiên sinh mới ung dung thong thả giơ tay lên, lau đi vết máu bên môi, nhếch khóe môi cười khẽ.
Cho dù ma khí cuồn cuộn trong cơ thể không thừa thắng xông lên, nuốt chửng xâm chiếm các bộ phận thuộc về yêu trong cơ thể hắn.
Thậm chí những ma khí kia còn vô cùng ngoan ngoãn nghe theo lệnh, rút về trong huyết mạch, không hề tràn lan, thậm chí còn chia ra hơn một nửa linh khí chuyển hóa được lấy từ Lục Tử Nhiễm cho yêu hạch đã bị vỡ vụn trong cơ thể của hắn, không tăng cường tiến thêm một bước nữa.
Nhưng Uyên Quyết biết, đây chỉ là tạm thời.
Đây là lần thứ nhất hắn sử dụng những ma khí này, cũng đã sắp không khống chế được sát ý mãnh liệt của bản thân, có lẽ một ngày nào đó, hắn sẽ hoàn toàn biến thành một con sói chỉ biết giết chóc, không biết đến tình cảm.
Hắn biết, rất có khả năng hắn sẽ không thể trở lại như trước kia.
Nhưng hắn không hối hận.
Không ít những ma khí sau khi công kích Lục Tử Nhiễm còn sót lại ở trong cơ thể tên sư tử kia, tuy rằng những ma khí kia rời khỏi phạm vi hắn có thể khống chế, nhưng nếu không thể kịp thời rút ra, chắc chắn sẽ phế đi hơn nửa tu vi của tên sư tử già kia.
Đây là cái giá mà Lục Tử Nhiễm phải trả.
Lão sư tử kia còn dám nói hắn sẽ thích Nguyễn Thu Thu nhiều hơn một chút, nàng cần sao??
Tên này còn muốn dùng bàn tay bẩn thủ của hắn chạm vào nàng.
Đáng chết.
Uyên Quyết nheo đôi mắt hẹp dài lại, khóe mắt đỏ hồng một mảnh.
Đôi mắt hắn vẫn còn hơi đỏ, thoạt nhìn vô cùng dữ tợn đáng sợ.
Nhưng Nguyễn Thu Thu đang ngủ không nhìn thấy bộ dạng chật vật, xấu xí này của hắn.
Sói xám tiên sinh do dự nâng tay lên, đầu ngón tay thon dài không kiềm chế được mà cọ lên mái tóc dài chảy xuống đầu gối hắn của Nguyễn Thu Thu, hắn cẩn thận vuốt ve, thoạt nhìn như là đang bình tĩnh, cả người yêu lang giống như bị bao phủ bên trong một màn bóng đen huyết sắc.
Lục Tử Nhiễm thích thì sao chứ?
Tên sư tử kia chính là nói thật dễ nghe, nhưng sự yêu thích của hắn có giá trị bằng một cái giò lợn sao?
Cho nàng cuộc sống tốt đẹp, sẽ để nàng được ăn no mặc ấm.
Chẳng lẽ chỉ có lão sư tử béo ú đó có thể làm được, hắn lại làm không được?
Lục Tử Nhiễm đáng kinh tởm lại dám đứng ở trước mặt tiểu phu nhân của hắn, nói với nàng các loại lời ngon tiếng ngọt, giống như là thật sự thích nàng.
Lão sư tử kia biết thích là như thế nào sao? Hắn cũng xứng nói thích nàng?
Đáng chết!
Đáng chết!!
Nàng là của hắn, là tiểu phu nhân của hắn.
Là của hắn.
Thích của lão sư tử kia thì tính là cái gì, rõ ràng hắn thích mới……
Trong đầu chợt lóe lên một ý niệm, như là một tia sấm sét, giống như tia chớp xẹt qua màn đêm tối tăm, xé tan toàn bộ hắc ám ở trong lòng hắn.
Tách ra những hoang mang và phiền táo quẩn quanh cả ngày trong hắn, gỡ được nút thắt không rõ, đáp án khiến hắn rối như tơ vò.
Hắn……
Thích.
Những trằn trọc trong đêm khiến cho hắn không thể yên giấc đã có đáp án, nỗi lòng vô cùng lo lắng và phiền muộn cũng tìm được ngọn nguồn.
Giống như tận cùng trong bóng đêm vĩnh viễn không có ánh sáng lại đột nhiên sáng lên một ngọn đèn ấm áp, ánh sáng nhu hòa lay động, chiếu sáng một con quái vật ở trong vực sâu, cả người bao phủ những răng cưa sắc bén, luôn lỗ mãng chỉ biết phá tan hết mọt thứ và chìm trong cừu hận.
Khuôn mặt nàng mỉm cười, tay cầm ngọn đèn, đứng ở cuối con đường.
Sợ hãi sẽ quên đi từng giây phút ở bên cạnh nàng, sợ hãi bị nàng vụng trộm vuốt ve cái đuôi, khi nghe thấy nàng nhắc tới ông Bụt sẽ cảm thấy không vui, thấy Lục Tử Nhiễm muốn chạm vào nàng sẽ cảm thấy phẫn nộ……
Thì ra, loại tình cảm đặc biệt của hắn đối với nàng, chính là thích.
Chỉ là, hắn đã không còn là một con sói mang dòng máu tinh khiết.
Hắn là, nửa yêu nửa ma, tồn tại như một con quái vật.
Từ khi nào mà hắn đã bắt đầu thích nàng, vậy mà hắn lại phát hiện ra muộn như vậy.
Huyết quang trong ánh mắt lấp lóe, Uyên Quyết chỉ cảm thấy khóe mắt khô khốc đáng sợ, đôi tai nhọn run rẩy liên tục, đôi mắt không có tiêu cự lại ngưng tụ một tầng sương mù mỏng.
Hàng lông mi dài bởi vì thời tiết rất lạnh mới ngưng tụ ra hơi nước ướt nhẹp dính lại với nhau từng cụm từng cụm, kết hợp với những vết máu còn chưa khô trên hai gò má của hắn, kết lại thành từng giọt từng giọt, từ khóe mắt chảy ra thành hàng, không cẩn thận rơi lên mặt Nguyễn Thu Thu.
Nguyễn Thu Thu đã lâu lắm không được gối lên “gối đầu”, ngủ say sưa, trong giấc mơ còn đang nhổ lông sói: “……”
Nàng cảm thấy trong nháy mắt bản thân từ trên chiếc giường ấm áp, thoải mái đi ra bên ngoài, trời còn mưa to, giống như trận tuyết lớn rơi xuống trước khi nàng ngủ, tựa như thác nước đang đổ ập xuống khuôn mặt đầy vết thương vô ý bị cắt qua, khiến cho nàng cảm thấy choáng ngợp.
Lông mi nàng run rẩy, nhưng không chống lại được cơn buồn ngủ, ý thức hỗn loạn, lặp đi lặp lại giữa ý muốn tỉnh dậy và tiếp tục mê man.
Sói xám tiên sinh cự tuyệt thừa nhận cơn mưa to trong giấc mơ của tiểu phu nhân là do hắn tạo ra, hắn vừa tủi thân lại vừa tự ti mà mím chặt môi, bàn tay không ngừng lau đi vết máu dính trên khuôn mặt nàng.
Chỉ lộ ra răng nanh sắc nhọn nhiễm máu, âm thanh trầm thấp khàn đặc đến đáng sợ.
Trong bão tuyết và màn đêm đang chầm chậm buông xuống, hắn hỏi người bị mình làm cho chìm vào giấc ngủ, “…… Ta có xấu không?”
Bởi vì ma khí, những vết sẹo chằng chịt trên khuôn mặt, màu lông trên cái đuôi cũng không con đẹp như trước kia.
Hắn cảm giác triệu chứng bên ngoài có chút biến hóa, sau lưng và trên trán cảm thấy phảng phất ngứa ngáy và đau đớn, nói không chừng sau này, sẽ mọc ra cặp sừng nhọn hoắt và lớp vảy dữ tợn giống như ma vật.
Nhưng cái chân trái tàn tật lại không hề có thay đổi gì, không giống như sẽ được tái sinh.
Hẳn là rất xấu xí, hắn cũng cảm thấy bản thân mình vô cùng xấu xí.
Sói xám tiên sinh thấy Nguyễn Thu Thu chìm sâu trong giấc ngủ, nghe thấy lời của hắn chỉ run rẩy hàng lông mi, vừa cảm thấy không cam lòng lại chẳng biết phải làm sao, hỏi lại một câu, “Ta có đáng sợ không?”
Giọng nói của hắn truyền vào trong tai Nguyễn Thu Thu đang bị mưa gió rơi xuống mặt, liền biến thành tiếng sói con đang không ngừng làm nũng.
Trên thực tế, yêu lang nào đó đã ngộ ra được tình cảm đặc biệt của mình dành cho tiểu phu nhân của hắn đúng là đang làm nũng.
Vừa hạ pháp thuật thôi miên ôn hòa để cho người ta không nhìn thấy bản thân, lại vừa thầm hỏi bộ dạng mình có xấu xí hay không, còn không chút khách khí dội nước mưa chảy như thác vào mặt người ta……
May mắn bây giờ Nguyễn Thu Thu đang ở trong mộng, chỉ nhìn thấy con sói con đáng thương tội nghiệp.
Hai hàng lông mi của nàng run rẩy, nghiêng đầu, hai gò má theo bản năng cọ cọ lên đùi Sói xám tiên sinh, không phát hiện ra yêu lang kia đột nhiên sững sờ, cơ thể nháy mắt căng thẳng.
Nàng chỉ là vươn ra bàn tay độc ác với cái đuôi xù lông của chú sói nhỏ trong giấc mộng
Chú sói nhỏ có chiếc đuôi xù lông lớn, “…… Đáng yêu.”
Ôi, cái đuôi xù lông của chú sói con, thật đáng yêu.
Cố gắng xem nhẹ động tác hai tay Nguyễn Thu Thu đang nắm tuyết trên nền tuyết, khuôn mặt Sói xám tiên sinh đỏ bừng, chỉ cảm thấy vùng da thịt trên đùi nàng gối đầu lên đang nóng bừng.
Hắn đành ngưng “trận mưa”, chịu đựng cơn đau đớn cả người, cẩn thận dùng hai đầu ngón tay túm lấy quần áo da thú trên người Nguyễn Thu Thu, cố gắng không chạm vào nàng, nâng tiểu phu nhân mặc dù đang ở bên ngoài bị lấm bẩn, nhưng vẫn thơm tho, mềm mại hơn hắn nhiều lên.
Sau đó vươn hai ngón tay của một bàn tay khác, đỡ lấy thắt lưng của nàng, dùng một loại tư thế quỷ dị mang người trở về trong sơn động
Hắn là chính lang quân tử, không thể giậu đổ bìm leo.
……
Bầu trời trở nên âm u, đám mây nhuốm chút ánh nắng mặt trời đã lâu không chiếu sáng, chỉ xuất hiện trong khoảnh khắc, đã bị đám mây đen, khảm vào những tia sét đẩy sang một bên.
Gió lạnh thổi bay trụi hơn nửa lá cây, ào ào rung động.
Tên sư tử Lục Tử Nhiễm chạy một mạch mười lăm mười sáu km, phát hiện tu vi không còn tiếp tục giảm xuống, mới ngừng lại.
Hắn chật vật ngã nhào trên mặt đất, phát hiện tu vi của hắn đã giảm xuống cấp hai trung kỳ. Không chỉ có như thế, ma khí đến từ con ma vật trong suốt cao cấp trong cơ thể hắn còn chưa hoàn toàn biến mất!
Rớt xuống hai đại cảnh giới!
Lục Tử Nhiễm vừa sợ hãi lại vừa cảm thấy hối hận.
Sợ hãi ma vật trong suốt cao cấp không tồn tại trong giấc mơ không chịu buông tha cho hắn, hối hận bản thân vì sao lại tới bộ lạc viêm lang.
Nỗi sợ hãi và hối hận tràn ngập trong đầu, chỉ có một tia áy náy với Nguyễn Thu Thu.
Thật vất vả hắn mới phát hiện ra nữ nhân kia có điểm không giống bình thường, vốn đang muốn mang Nguyễn Thu Thu về nuôi dưỡng một mùa đông, chờ tới khi thú triều đến để nàng đi chết thay.
Nhưng bây giờ, nàng lại giúp mình dẫn dắt ma vật trong suốt cao cấp kia rời đi, lại chết mất.
Cung coi như là chết có ý nghĩa.
Bộ lạc Viêm lang tạm thời không thể đến, sư tử báo thù, mười năm không muộn, chờ sau này thực lực của hắn tăng lên, hoặc là tìm được chỗ dựa vững chắc, hắn nhất định sẽ trở về báo thù hôm nay tu vi bị rút mất!
Lục Tử Nhiễm co được dãn được, chỉ tốn nửa giây để khóc thương Nguyễn Thu Thu bị “giết chết”, lập tức cắn răng trở về, muốn nhanh chóng trở lại bộ lạc Phong Sư an toàn trong trí nhớ.