Nguyễn Thu Thu cầm thìa gỗ, khấy đều chén canh cá Mạc gia gia tặng.
Nội tạng, vảy và sừng nhọn đều đã được bỏ đi, da cũng lóc ra, không có đầu cá, đưa tới khúc giữa ngon nhất của con cá cho bọn họ, một miếng thịt cá lớn, trắng muốt thơm ngon ở bên trên.
Cho dù thiếu gia vị, chỉ có thể dùng phương pháp nguyên thủy nhất để nấu canh cá, nhưng tay nghề của Mạc gia gia tốt hơn nàng rất nhiều, bên trong có không ít rau khô xanh biếc, và một vài rau quả gia vị mà nàng không biết tên, hương vị vô cùng thơm ngon.
Vậy mà lại có rau dưa màu xanh biếc!
Nàng đã rất lâu chưa được ăn rau dưa, thực đơn mỗi ngày chỉ là thịt khô, canh thịt, bột củ, gia vị nhiều nhất là muối, nàng đã sắp quên mất mùi vị của đồ ăn ngon là như thế nào rồi.
Vì để làm cho nồi canh cá thơm ngon càng tuyệt vời hơn, Nguyễn Thu Thu nhỏ ba giọt nước dị năng vào.
Lại đun thêm trong chốc lát, chờ cho tới khi chỉ cần khẽ chạm vào, thịt cá cũng tách ra khỏi xương, lúc này Nguyễn Thu Thu đã cảm thấy chịu không nổi, múc một chén canh cá cho mình trước, thổi thổi nước canh, ăn một miếng.
Cùng với thịt cá không cần nhai cũng tan ra trong lưỡi, mùi thơm nồng nàn khắp trong khoang miệng, nước canh cá khi tới cổ họng thì còn hơi nóng, chảy xuống tới dạ dày đã trở nên ấm áp, giữa răng môi hậu tri hậu giác truyền tới vị rau củ, lấn át mùi tanh của cá.
Trong nháy mắt, Nguyễn Thu Thu cảm thấy cả người mình như được sống lại.
Chờ cho tới khi nàng phục hồi lại tinh thần, một chén canh cá nhỏ đã bị nàng ăn hết, ngay cả đồ ăn đi kèm cũng không buông tha.
Nàng nhìn Uyên Quyết tội nghiệp đang nằm ở giường đá, Nguyễn Thu Thu cong môi, không ăn thêm chén thứ hai, mà cầm lấy một chén gỗ khác ở trong nhà, múc canh cá thơm ngon, đút cho yêu lang ăn.
Bây giờ nàng đã biết, yêu hình của Sói xám tiên sinh rất lớn, một chén canh cá này chỉ sợ cũng không đủ cho hắn nhét kẽ răng, nhưng nàng vẫn muốn cố gắng hết sức để hắn được ăn no.
Nàng không biết thái độ lúc này của yêu lang đối với mình là như thế nào, nhưng dường như đã ôn hòa hơn so với lần đầu tiên gặp mặt, cũng không giống như bài xích nàng, còn nói tên của hắn cho nàng, có được coi là một bước đột phá lớn không?
Nguyễn Thu Thu chống cằm, quan sát biểu tình của Uyên tiên sinh.
Có lẽ, trước kia hắn rất hung ác, cho nên khi ngủ khuôn mặt vẫn lạnh lùng như cũ, rất anh tuấn, lông mi còn dài đậm hơn so với của nàng, nhưng lại vẫn biểu hiện không hề vui vẻ.
Lại nói, hình như nàng chưa từng thấy hắn cười.
Hoặc là nói, thời gian Sói xám tiên sinh tỉnh táo có hạn, tuy rằng nàng coi như đã gả cho hắn, nhưng hình như cho tới bây giờ hắn còn chưa từng gọi nàng là phu nhân, cũng không gọi tên của nàng…
Là vì hắn cũng không muốn ở chung với nàng? Hay là hắn đã thích nữ yêu lang nào đó rồi, cho nên không muốn gọi nàng là “phu nhân”?
Trong lòng Nguyễn Thu Thu đột nhiên cảm thấy trống rỗng, giống như không cảm thấy vui vẻ.
Nàng lắc lắc đầu, nàng thấy bản thân mình đã nghĩ nhiều, ngay cả việc có thể sinh tồn trên thế giới này của bọn họ còn vô cùng khó khăn, việc gọi nhau như thế nào, không cần thiết phải cân nhắc.
Nguyễn Thu Thu sắc mặt ủ rũ, ảm đạm, sờ sờ vành tai không biết vì lí do gì lại trở nên ửng đỏ, hiếm khi vô cùng ngây thơ mà nghĩ
Vậy lần sau nàng cũng không gọi hắn là “phu quân” nữa, dù sao đã biết tên của Sói xám tiên sinh, sau này nàng sẽ gọi hắn là “Uyên tiên sinh.”
Ồ.
Nàng đang muốn nhổ lông đuôi sói để hóa giải sự bực bội không biết từ đâu, không hiểu ra sao kia, nhưng tầm mắt rơi xuống thắt lưng gầy của Sói xám tiên sinh, mới nhớ tới bây giờ yêu lang đang ở hình người, không có đuôi.
Nguyễn Thu Thu: “…”
Nàng nhìn quần áo da thú dơ dáy bẩn thỉu trên người hắn, đau đầu muốn nhíu hai đầu lông mày lại, nhưng vẫn nhận mệnh mà mềm lòng.
Đút canh cho yêu lang, ăn xong, rửa sạch chậu gỗ chén gỗ, sửa sang lại sơn động, sắp xếp lại chiến lợi phẩm của nàng và yêu lang, vệ sinh cá nhân.
Cân nhắc tới vấn đề an toàn, Nguyễn Thu Thu cất tất cả những dược thảo và linh thạch vất vả lắm mới có được ở một góc không dễ bị phát hiện gần giường đá, nàng cầm một viên linh thạch đã dùng một chút rồi, nhưng linh khí vẫn nồng đậm, chuyển ghế đá ngồi cạnh giường, bắt đầu tiến hành công trình lớn nhất cũng hao phí tâm lực nhất:
Chuyển vận linh lực biến dị làm giảm bớt đau đớn cho Sói xám tiên sinh.
Nguyễn Thu Thu giống như lần trước lợi dụng ma hạch, đầu tiên lấy ra linh khí từ trong linh thạch, sau khi vận chuyển một vòng ở trong cơ thể nàng, đưa linh lực đã chuyển đổi xong đẩy vào trong cơ thể hắn.
Tuy rằng sắc mặt của Ác lang tiên sinh nhanh chóng chuyển biến tốt hơn một chút, nhưng Nguyễn Thu Thu vẫn phát hiện có gì đó không thích hợp.
Kinh mạch trong cơ thể hắn dường như đã hoàn toàn vỡ nát.
Nguyễn Thu Thu cánh tay run rẩy vạch ra quần áo da thú Sói xám tiên sinh đang mặc ngược ở trên người.
Trên da lông màu vàng đất, tràn đầy máu đen từng khối từng khối đang ngưng tụ lại.
Đan xen khắp nơi, dường như lan tràn toàn bộ thân thể của hắn.
Khóe mắt Nguyễn Thu Thu ngay lập tức đỏ ửng.
Nàng đã nói mà, thân thể hắn còn chưa phục hồi lại… Trước đó ra tay với Lục Tử Nhiễm, tám phần là phải trả một cái giá rất lớn.
Miệng vết thương còn chưa khép lại, quần áo còn mặc ngược, chắc chắn là rất đau đớn.
Nhưng hắn lại không nói gì, còn giả vờ như không có việc gì, còn nói cho nàng biết tên của hắn…
Cuối cùng cũng chẳng còn quan tâm tới thẹn thùng hay không, Nguyễn Thu Thu không chút chần chờ, cố gắng nhẹ nhàng cởi ra quần áo da thú, giúp hắn rửa sạch vết bẩn và lông bị dính trên người.
Da sói tự thân hắn biến thành quần dài, nàng chỉ vén lên một phần.
Chờ cho đến khi làm xong, Nguyễn Thu Thu đầu óc choáng váng nặng nề, mệt mỏi không nhúc nhích được đầu ngón tay.
Nàng nhét viên linh thạch còn lại không ít linh khí vào lòng bàn tay Sói xám tiên sinh, nhét thêm vài khúc củi đốt vào bếp, cũng không ghét bỏ tấm da thú ban ngày bị giày của nàng làm cho dơ dáy, nằm xuống như một con cá mắm bị ép khô, mặc quần áo, đắp chăn da thú vẫn cảm thấy vô cùng, vô cùng lạnh lẽo.
Trước đó bởi vì lo lắng cho vết thương của Sói xám tiên sinh, nàng cũng không cảm thấy gì, bây giờ được nằm xuống nghỉ ngơi, nàng lại cảm thấy cả người đều đau đớn.
Nàng giơ tay lên sờ cái trán nóng hầm hập, Nguyễn Thu Thu cảm thấy hô hấp của chính mình cũng trở nên nóng bỏng.
Không phải là nàng bị bệnh rồi chứ?
Lại qua vài giây, Nguyễn Thu Thu cảm thấy cổ họng cũng bắt đầu đau.
Nàng cảm thấy trời đất quay cuồng, thân thể cũng không còn một chút sức lực.
Nguyễn Thu Thu sờ sờ vầng trán càng ngày càng nóng ran, cắn răng muốn dùng chút linh lực hệ thủy biến dị có chút tác dụng chữa trị trong cơ thể để tự chữa khỏi chính mình.
Là do nàng sơ sẩy bất cẩn rồi, từ nửa tháng trước nàng đột nhiên tỉnh lại, ký ức linh hồn và thân thể phù hợp một cách hoàn mỹ, thậm chí có loại cảm giác càng tràn đầy năng lượng.
Nàng đã từng kiểm tra, chiều cao, cân nặng, tướng mạo và nốt ruồi trên vai của nàng bây giờ không khác gì so với trước đây, thậm chí càng rõ nét hơn, giống như nàng vốn là người thuộc về thế giới này, mà đoạn ký ức chật vật sinh tồn ở mạt thế chỉ là một hồi mộng ảo.
Bởi vì sức chịu đựng của thân thể tốt hơn, trước đây dày vò như vậy cũng không bị bệnh, nên nàng đã quá chủ quan.
Trán càng ngày càng nóng bỏng, Nguyễn Thu Thu cảm thấy vô cùng hối hận.
Yêu lang trong nhà kinh mạch còn chưa khép lại, nếu như có gì bất trắc…
Nguyễn Thu Thu nhíu mày, cả người toát mồ hôi, càng ngày càng lạnh.
Nguyễn Thu Thu trùm kín da thú, vùi đầu vào trong tấm chăn, cuộn mình thành một đống, dần dần mất đi ý thức.
Sơn động không còn âm thanh lắt nhắt phát ra, trở nên yên tĩnh.
Mưa to bên ngoài dần dần vơi đi, đã biến thành cơn mưa xen lẫn những bông hoa tuyết.
Viên linh thạch bị Nguyễn Thu Thu nhét vào trong tay Sói xám tiên sinh dần dần trong suốt, kèm theo tiếng vỡ nát lạch cạch vang lên, hoàn toàn vỡ tan hóa thành bột phấn.
Uyên Quyết khôi phục thần trí, từ từ mở đôi mắt hẹp dài ra, nhanh chóng phát hiện ra sự biến hóa của thân thể mình.
Kinh mạch nhanh chóng khép lại, đã tốt hơn một nửa, nhưng một phần nhỏ yêu hạch lại bị vỡ vụn, thực lực của phần yêu trong cơ thể lại rút lui một đoạn nhỏ.
Thân thể của hắn rõ ràng cũng được vệ sinh qua, được bôi thuốc, cảm giác đau đớn đã giảm đi rất nhiều, dạ dày ấm áp, không còn cảm thấy đói bụng cồn cào.
Bên môi khẽ treo ý cười như có như không, hàng mi Sói xám tiên sinh rung động, sờ sờ cơ bụng được che ở dưới lớp quần áo da thú, xấu hổ nghĩ, vừa rồi tiểu thê tử đã lau giúp hắn như thế nào.
Là chỉ lướt qua, hay là cả bàn tay từ từ bao phủ…
Thân thể dần dần nóng lên, truyền đến cảm giác kỳ quái chưa từng có, lỗ tai và đuôi sói không khống chế được mà nhô ra, khẽ lay động.
Quả nhiên là trước đây nàng vẫn ám chỉ, muốn để cho hắn làm gì.
Nàng không thể chờ đợi thêm được nữa sao? Yêu thích hắn như vậy?
Biết rõ Nguyễn Thu Thu căn bản không phải ý đó, yêu lang ngốc nào đó vẫn đỏ mặt ảo tưởng.
Không cần biết vừa nãy Nguyễn Thu Thu chạm vào hắn như thế nào
Nhưng…
Đã sờ mó yêu lang hắn, có tiếp xúc da thịt với hắn, vậy chính là người của yêu lang hắn rồi.
Hắn cũng muốn sờ nàng trở lại.
Hắn còn muốn biết, nàng tìm được linh thạch ở đâu, có phải là rất khổ cực, ban ngày mắc mưa, có khó chịu hay không.
Uyên Quyết nhẫn nhịn kinh mạch đau đớn, nghiêng đầu về phía nàng, đôi mắt không có tiêu cự dùng sức mở to, cố gắng ở trong bóng tối nhìn thấy dáng vẻ của Nguyễn Thu Thu.
Cho dù đau đớn và tối tăm, đáy mắt của hắn vẫn lấp lánh những tia sáng le lói.
Sói xám tiên sinh dần dần dịch chuyển bàn tay to lớn, từng chút từng chút tìm về phía nàng.