Chương 10
Chẳng qua cũng may là Triệu Nam Thiên chỉ đi về phía đài tiệc, điều này khiến cô thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Cứ việc trong lòng những người đứng ở đây đã nhấc lên sóng biển ngập trời, nhưng trên mặt lại không hiện rõ nửa phần.Con dâu nhà họ Ngụy, đối với xưng hô này cô đã từng chẳng thèm ngó tới, nhưng lúc này cô lại không dám vượt quá nửa phần.
Nhà họ Tô đã không còn là nhà họ Tô năm đó, nếu không được nhà họ Ngụy viện trợ, sợ rằng ngày mai bọn họ sẽ phải trình toà án xin phá sản.
Cô cảm thấy vận mệnh đang trêu đùa bản thân mình. Lễ đính hôn mà trước đây cô vốn kháng cự vô cùng, hôm nay lại thành cây cỏ cứu mạng của nhà họ Tô.
Nhất là hôm nay người chân chính đến chúc mừng không có bao nhiêu, người muốn nhìn cô bị bêu xấu lại chỗ nào cũng có!
Cô gần như có thể khẳng định, người khởi xướng chuyện tối hôm qua đang ở nơi này, hệt như một con rắn độc đang thè lưỡi tùy thời chuẩn bị cho cô một kích trí mạng!
…
Trong số những người tới đây tham gia lễ đính hôn, không có mấy người tới vì ăn cơm.
Hiển nhiên Triệu Nam Thiên là một ngoại lệ. Từ đêm qua anh đã đói bụng. Liên tục đại chiến hai trận lại khiêng hai mươi thùng nước, tiêu hao rất nhiều thể lực.
Một con tôm hùm Úc cao cấp, không đợi đám người chia mổ đã có hơn phân nửa chui vào trong miệng anh.
Mọi người vây xem tấm tắc xưng kỳ, mặc dù động tác của anh rất nhanh nhưng lại không thô lỗ, nhất là động tác khi thưởng thức rượu vang còn tiêu chuẩn hơn rất nhiều người ở dây.
Nếu không phải bộ đồng phục bảo vệ trên người anh quá không ăn khớp với mọi người, chỉ sợ đã sớm có người tiến lên muốn thăm dò hiểu rõ sâu cạn của người đàn ông này.
Triệu Nam Thiên cảm nhận được một ánh mắt âm trầm trong góc, mơ hồ nhận ra một tia âm mưu.
Anh hướng tầm mắt về phía Tô Mục Tuyết, vừa liếc mắt đã thấy bóng lưng bình tĩnh cẩn thận kia.
Đúng lúc này, nơi đây bỗng an tĩnh lại.
Triệu Nam Thiên cũng thuận theo ánh mắt mọi người quay đầu nhìn lại. Trong trang viên có một người đàn ông đi ra. Người này mặc âu phục trắng, phảng phất như vương tử.
Trùng hợp đúng lúc này có một giọng nữ vang lên từ trong góc phòng, điệu đà tới chảy nước, “Anh Ngụy!”
Người biết chuyện đều bày ra vẻ mặt nghiền ngẫm, nhất là thấy bộ lễ phục dạ hội hoa lệ trên người cô ta càng giống như muốn cướp hào quang mà đến.
Ánh mắt Tô Mục Tuyết trở nên ác liệt, “Cô Hạ, hình như tôi không gửi thiệp mời cho cô thì phải!”
Cô không có chút thiện cảm nào với cô cả nhà họ Hạ này. Vì tranh đoạt Ngụy Bắc Minh, đối phương đã từng chửi bới sau lưng cô không chỉ một lần, không ngại bất kỳ thủ đoạn bỉ ổi nào.
Hạ Như Ngọc đắc ý trừng hai mắt, “Vội vã đuổi tôi đi như vậy là vì chị chột dạ sao?”
Tô Mục Tuyết hỏi ngược, “Tôi có gì phải chột dạ?”
Hạ Như Ngọc nói như có hàm ý ám chỉ: “Chột dạ vì chị đã làm ra chuyện đáng xin lỗi anh Ngụy!”
Ngụy Bắc Minh mở miệng, “Như Ngọc, không nên gây sự!”
Hạ Như Ngọc giương cằm lên, “Anh Ngụy yên tâm, hôm nay em đến không phải để gây chuyện, em còn đặc biệt chuẩn bị cho chị Tô Mục Tuyết một món quà đính hôn đây!”
Nói xong cô ta khiêu khích hỏi, “Cũng không biết chị Tô Mục Tuyết có dám nhận lấy món quà của tôi hay không!”
Ánh mắt Tô Mục Tuyết đâm thẳng vào lòng người, “Hạ Như Ngọc, cô chớ thách thức điểm mấu chốt của tôi!”
Hạ Như Ngọc phủi tay, “Đến đi, phần hạ lễ hôm nay người nào thấy người đó có phần!”
Theo tiếng huyên náo vang lên, có người đi theo hầu bưng nguyên một đống thư tinh xảo giao vào trong tay mỗi một vị khách mời.
Ngay cả Triệu Nam Thiên cũng nhận được một phần, bên trong là vài tấm hình, góc chụp không tồi, độ nét cũng không thấp.
Một tấm là ảnh Tô Mục Tuyết bị người đưa vào biệt thự, gương mặt đỏ ửng đầu tóc rối bời, xinh đẹp tuyệt trần. Mà người đàn ông bên cạnh cô ấy kia đúng là mình.
Một tấm khác là hình ảnh anh rời đi vào lúc sáng sớm.
Hình ảnh này khiến toàn trường xôn xao, tiếng nghị luận vọt tới như thủy triều!
Hạ Như Ngọc rất hài lòng với hiệu quả như vậy, lên tiếng hỏi, “Trước đêm đính hôn còn hùa chung với bảo vệ khu nhà tròn sáu giờ. Chậc chậc chậc, trong thời gian này đã có chuyện gì xảy ra sợ rằng không cần tôi nhiều lời nhỉ?”
Nói xong, giọng nói của cô ta càng thêm thâm độc, “Tô Mục Tuyết, rốt cục cô thiếu đàn ông tới mức nào? Cho dù cô muốn đàn ông đi chăng nữa, nhưng cô muốn tìm hạng người nào mà không được, vì sao cứ nhất định phải tìm bảo vệ khu? Cô đang vũ nhục anh Ngụy sao?”