Chương 358
Bình thường dùng để pha chế cocktail, nếu uống trực tiếp thì chẳng khác nào muốn liều chết, có khi phút trước vừa uống vào thì phút sau đã vào viện nằm rồi.
Vương Như Nguyệt cũng biết rượu này rất ghê gớm nên vội vàng ngăn lại: “Đội trưởng Mã, uống rượu chơi thôi không cần làm quá đâu.”
Mã Hùng Dũng đồng ý: “Được rồi, mọi người đừng náo loạn nữa, cậu em Triệu không hiểu quy củ của chúng ta, miễn cho cậu ấy đi.”
Có người dùng giọng mỉa mai nói: “Tổng giám đốc Vương, anh Mã, không phải là anh em không nể mặt hai người! Anh Triệu tốt xấu gì cũng làm phó đội trưởng của chúng em, thế nào cũng phải thể hiện ít bản lĩnh chứ? Nếu chén này anh ta không uống thì anh em không phục!”
Lập tức có người phụ họa.
“Đúng thế, không phục!”
“Không phục!”
Mã Hùng Dũng không nói gì, phòng bao bỗng nhiên loạn hết cả lên, ngay cả lời nói của Vương Như Nguyệt cũng không có tác dụng.
Triệu Nam Thiên đã hiểu là Mã Hùng Dũng đang cố tình gài bẫy mình, mặc dù dùng phương pháp rất vụng về, nhưng anh phải thừa nhận là rất có hiệu quả!
Hôm nay không uống cạn chén rượu này cũng không sao, Mã Hùng Dũng nhất định sẽ không ép.
Nhưng cũng không khác gì tự thừa nhận kém cỏi, về sau anh sẽ không dễ dàng đứng vững được ở Huy Hoàng, mà có lẽ cũng sẽ không có ai phục anh.
Đến lúc đó Vương Như Nguyệt có sắp xếp cho anh vào đây cũng tương đương với việc dùng một quân cờ chết.
Nhưng nếu thật sự uống chén rượu này mà không đủ vận may thì có khả năng sẽ phải vào bệnh viện nằm.
Đến lúc đó nhất định Mã Hùng Dũng sẽ giả mù sa mưa, nhân tiện trách phạt tên đàn em cầm đầu vừa rồi.
Làm như vậy không chỉ mua được lòng người mà còn có thể thành công kích động mâu thuẫn, chén rượu này anh có uống cũng vô dụng.
Triệu Nam Thiên cảm thấy thật đau đầu, những kẻ có thể đứng vững gót chân trong kiểu club đêm thế này đúng là không một ai dễ đối phó.
Vương Như Nguyệt cũng rất nhanh đã nhìn thấu được ý định trong chuyện này, sắc mặt không đến mức quá khó coi nhưng nhất định cũng không dễ nhìn.
Chị vừa mới tiếp nhận Huy Hoàng còn chưa kịp làm gì, mới chỉ muốn xếp một người quen vào trong đội an ninh mà thôi mà sao lại gặp lắm cản trở như thế.
Nếu muốn hoàn toàn nắm được Huy Hoàng vào trong tay thì có thể biết sẽ khó khăn thế nào.
Mã Hùng Dũng thấy bầu không khí cứng nhắc liền đưa mắt ra hiệu cho một tên đàn em tâm phúc, kết quả tên kia còn chưa kịp mở miệng thì đã có người xông vào.
“Anh Mã!”
Sắc mặt Mã Hùng Dũng khó coi, khiển trách: “Không thấy tổng giám đốc Vương đang ở đây à? Vội vội vàng vàng ra cái giống gì nữa!”
Người đến vội vàng tiếp lời: “Tổng giám đốc Vương!”
Vương Như Nguyệt lắc đầu tỏ ý không sao nhưng trong lòng như có gai, dù sao thì Huy Hoàng cũng là tài sản của chị, nhưng bây giờ thì rất không ổn, toàn bộ từ trên xuống dưới quán này chỉ nghe lời một mình Mã Hùng Dũng, chị ngồi đây như đồ trang trí dư thừa vậy.