Mục lục
Vợ tổng tài, em ngoan cho anh!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 811

Lại đắp chăn cho Khương Bích Kiều, làm xong hết mọi việc, lúc này mới ngồi xuống.

Khương Bích Kiều ngồi ở một bên nhìn, hốc mắt cũng dần dần ướt át.

Qua nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên cô ta cảm nhận được sự ấm áp trên người một người đàn ông.

Cô ta nhìn chằm chằm Triệu Nam Thiên, luôn cảm thấy trên người người đàn ông này có một sức quyến rũ không nói ra được, ôn nhu, cẩn thận, quan tâm, lại không mất đi sự bá đạo.

Không phải loại hình để cho người ta thấy hai mắt tỏa sáng, nhưng càng tiếp xúc càng có thể cảm giác được anh tốt.

Nói như thế nào đây, nó giống như là nước ấm nấu ếch xanh, chờ bạn phát hiện, muốn rút ra đã trễ rồi.

Nhưng mà Khương Bích Kiều cũng chỉ cảm thán thế thôi, cô ta đã qua cái tuổi đó rồi, càng không tin vào tình yêu.

Lại nói, cho dù cô ta có muốn nhóm lửa tình yêu một lần nữa, cũng biết mình căn bản không xứng với Triệu Nam Thiên, bây giờ cũng chỉ coi anh là em trai để yêu thương thôi.

Triệu Nam Thiên cầm lấy một quả táo, vừa gọt vỏ vừa nói, “Chuyện này ồn ào huyên náo lớn như thế, sao tôi có thể không nghe nói đến được?”

“Tôn Chí Bình gặp ở rắc rối khó gỡ công ty Vật Nghiệp, cậu đừng thấy anh ta chỉ là một trưởng phòng bảo vệ nho nhỏ, phía trên cũng là có người quan tâm, trễ nhất là cuối tháng, anh ta sẽ nhận chức của lão Hàn!”

Động tác của Triệu Nam Thiên hơi cứng lại, lão Hàn, hẳn là chồng trước của Vương Như Nguyệt, đã từng là phó tổng giám đốc của công ty Vật Nghiệp.

Khương Bích Kiều trêu chọc, “Chắc hẳn cậu phải biết lão Hàn nhỉ, chính là tên bị cậu làm thất thế đấy!”

“Tôi cũng là mèo mù vớ cá rán thôi.”

“Haiz, tôi đã gặp Vương Như Nguyệt rồi, là một người phụ nữ rất khôn khéo, lúc ấy tôi còn cảm thán, làm sao lại rơi vào kết cục như vậy? Không nghĩ tới, hôm nay tôi cũng bước theo gót cô ta, thật đúng là mua dây buộc mình.”

“Chuyện này không có liên quan đến chị, là Tôn Chí Bình gieo gió gặt bão.”

“Muốn tôi nói ư, đàn ông có tiền liền xấu đi mới là thật.”

Triệu Nam Thiên không biết cãi lại thế nào, “Sao vậy, Tôn Chí Bình có tới tìm chị gây chuyện hay không?”

“Buổi sáng đã tới tìm tôi gây sự rồi, nhưng mà nơi này là bệnh viện, anh ta cũng không dám làm gì, hơn nữa người bạn kia của cậu cũng rất quan tâm đến tôi.”

Triệu Nam Thiên cười khổ, hôm qua còn đồng ý về sau cố gắng không tiếp xúc với Thư Trúc, không nghĩ tới lại nợ một ân tình.

“Đúng rồi, Nam Thiên, anh đi nhanh lên, nhỡ may lát nữa Tôn Chí Bình sang đây nhìn thấy anh, vậy sẽ không dễ giải thích.”

Triệu Nam Thiên làm ra vẻ không quan trọng, “Cũng đã nhìn thấy rồi, không phải lần trước chúng tôi đã nói, một khi chị và Tôn Chí Bình trở mặt, tôi sẽ bảo vệ chị sao?”

“Tôi đổi ý rồi, cậu đừng nhúng tay vào chuyện này, đây là chuyện của tôi và Tôn Chí Bình.”

Triệu Nam Thiên nghe không hiểu, “Không cho tôi nhúng tay?”

“Đồ ngốc, tôi không muốn cậu đắc tội Tôn Chí Bình, tôi là một người phụ nữ, vò đã mẻ không sợ rơi, anh ta cũng không dám làm gì tôi, nhưng cậu tuyệt đối đừng tham gia vào đó.”

Triệu Nam Thiên bỗng nhiên không biết nên nói tiếp như thế nào, lúc hai người vừa mới bắt đầu tiếp xúc, nói trắng ra là cũng chính là quan hệ lợi dụng lẫn nhau.

Khương Bích Kiều muốn vạch mặt Tôn Chí Bình, lại kiêng kị Tôn Chí Bình trả thù, liền muốn kéo xuống nước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK